Phương Đăng không nghe thấy Phó Kính Thù giải thích gì nữa, cô quay đầu đi thẳng khỏi khách sạn. Phó Kính Thù muốn đuổi theo, nhưng có viên cấp dưới đến báo xe của Cục trưởng đã đến. Hắn không rời khỏi được, đành để A Chiếu đưa cô về.
Phương Đăng bảo A Chiếu lái xe đến trung tâm thành phố rồi thả cô xuống. Trước khi đi, A Chiếu dường như định khuyên gì đó, cô gạt phắt.
“Tốt nhất là cậu ngậm miệng vào.” Cô lạnh lùng nói.
A Chiếu sợ cô giận nên không dám nói nhiều, ngoan ngoãn lái xe đi.
Phương Đăng một mình dạo bước trên quảng trường trung tâm giờ đây tràn ngập không khí lễ tết. Từng nhóm người dập dìu tràn ra phố sau bữa tối, chuẩn bị đón một năm mới về.
Hết năm này đến năm khác, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi này là hắn hoàn toàn thuộc về cô. Phương Đăng cảm nhận được rằng, Phó Thất đang rất nỗ lực để đối xử tốt với cô, chính cô cũng không muốn gây chuyện cãi vã, nhưng cô khó mà chấp nhận vẻ hời hợt của hắn khi nói đến “sự cố” với người nhà đối thủ cạnh tranh, càng không thể chịu được sự có mặt của Thôi Mẫn Hành. Phương Đăng chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt, song cô chưa từng chủ động hãm hại ai, cô vẫn tưởng Phó Thất cũng như mình.
Là cô quá cố chấp ư? Dường như đến A Chiếu cũng cảm thấy Phó Thất giữ Thôi Mẫn Hành lại bên mình chẳng có gì quá đáng. Ai nấy đều tiến những bước dài về phía trước, chỉ có cô đứng mãi trong quá khứ, không thể nào buông xuôi?
Đi một lát mỏi chân, Phương Đăng tìm một băng ghế trống ngồi xuống. Cách đó không xa, âm nhạc sôi động bật mở như một dòng suối đột ngột tắm ướt không gian, đèn màu lộng lẫy, cột ánh sáng laze quét ngang dọc trời đêm… Số người vây quanh sân khấu ngày một đông. Cô như người ngoài cuộc ngắm nhìn tất cả, nghe tiếng hát từ bên ấy vang vọng bên tai.
“… Nếu chẳng tình cờ gặp gỡ, giờ này biết em ở đâu. Tháng ngày như nước chảy mây trôi, tình người lý nào không trân quý? Cứ quen biết ai đó, qua tháng ngày vô lo, biết đâu sẽ lại có, no mật ngọt yêu đương…”
Bài hát cũ kỹ, nghe nhiều đến thuộc nằm lòng, bỗng đâu khiến Phương Đăng ngẩn ngơ hồi lâu. Nếu năm mười sáu tuổi cô không trở về đảo Qua Âm, không tình cờ nhìn thấy Phó Kính Thù, cuộc sống của cô sẽ như thế nào? Liệu sẽ có một người đàn ông bình thường xuất hiện, mang theo một tương lai giản dị đến bên cô, hai người sẽ đùm bọc, bầu bạn với nhau vượt qua những lo toan cơm áo gạo tiền thường nhật. Trong ký ức của cô sẽ không có Phó Thất, không có những ngọt ngào và đắng cay, cứ thế sống qua một kiếp người nho nhỏ, biết đâu lại chẳng phải hối tiếc điều gì!
Tiếc rằng chẳng ai có thể cho cô câu trả lời, Phương Đăng hôm nay đã chẳng thể xóa nhòa hình bóng Phó Thất khỏi cuộc đời mình. Không rõ cô ngồi đó đã bao lâu, đêm xuống thật sâu, cái lạnh cũng theo ấy đặc dần trong không khí, mấy đầu ngón chân của Phương Đăng đã mất hết cảm giác. Có ai đó ngồi xuống bên cô, tối nay anh ta chẳng phải người đầu tiên định làm quen bắt chuyện.
Cô đờ đẫn quay sang, hóa ra là Phó Thất. Hai người cùng tựa lưng trên ghế, trầm ngâm nghe tiếng hát trên quảng trường.
“Làm sao mà anh tìm được tới đây?”
Chắc là A Chiếu nói cho Phó Thất biết cô ở đây, nhưng trung tâm thành phố khá rộng, bản thân cô cũng không biết mình sẽ đi đâu.
Phó Kính Thù cười nói: “Có gì khó đâu, em chắc chắn sẽ đến nơi náo nhiệt nhất.”
Đám đông ồn ã và những ánh đèn rực rỡ có thể mang đến thứ cảm giác an toàn và đủ đầy, đặc biệt là trong đêm.
“Đứng lên đi bộ một chút, mặt em lạnh đến nỗi trắng bệch ra kia.” Phó Kính Thù kéo cô đứng dậy, hai người đi dạo men theo bờ sông cạnh quảng trường. Ở phía bên kia, mặt biển phản chiếu lấp lánh những ánh đèn đủ màu sắc, đảo Qua Âm xa tít, có thể trông thấy những chấm sáng mờ ảo trên đó, nhưng đa phần đã bị dìm sau đêm tối.
Phương Đăng nhớ ra trong một bộ phim mình từng xem có câu nói thế này: Đô thị mênh mang cái gì cũng có, chỉ không có bến bờ.
Thoát ly khỏi đảo Qua Âm, rốt cuộc cô sẽ thuộc về nơi đâu?
“Anh hiểu những điều trong lòng em đang nghĩ.” Phó Kính Thù dừng bước, vịn tay lên hàng lan can bằng kim loại lạnh lẽo, “Nhưng em nên biết, nếu anh nắm được mảnh đất này, con đường phát triển trong tương lai của công ty sẽ rẽ sang một hướng mới, thời gian anh được danh chính ngôn thuận ở bên em cũng nhiều hơn.”
“Thế ư, hóa ra anh nuôi Thôi Mẫn Hành là vì em à?” Phương Đăng bật cười.
Phó Kính Thù chẳng lẽ không nghe ra giọng điệu mỉa mai sâu cay trong lời cô nói, nhưng hắn không lấy đó làm phiền lòng, điềm đạm nói tiếp: “Nói thế cũng không sai. Em đừng nhìn anh như vậy. Hắn có thể giúp anh làm rất nhiều việc, đây là sự thật. Phương Đăng, em đừng nghĩ bây giờ anh đủ đầy mọi thứ, kỳ thực anh chỉ đang men theo sợi dây mà ai đó thả xuống để trèo lên một ngọn núi vừa cao vừa dốc mà thôi. Ngày nào anh còn chưa leo đến đỉnh, tất cả mọi thứ đều là ảo ảnh. Hễ người phía trên thả tay, mọi thứ sẽ lập tức kết thúc.
Phương Đăng nói: “Chẳng phải đó là lựa chọn của chính anh ư? Nếu đã thế, thà cứ bó gối dưới chân núi, đỡ phải lo sợ nơm nớp.”
“Anh đang nghĩ, nếu ngày xưa mình không ra đi, cứ để Lục Ninh Hải công khai thân phận thật sự, biết đâu bây giờ chúng ta sẽ hạnh phúc hơn.”
“Vậy hóa ra là em sai.” Phương Đăng thản nhiên tiếp, “Tiếc là chẳng có món bảo bối nào khiến anh hiện nguyên hình được nữa.”
“Anh không có ý đó. Nhưng em nói suýt trúng một chuyện.”
“Chuyện gì?” Phương Đăng hơi ngờ vực.
“Ngoài kia đã có người biết thân thế thật của anh.” Phó Kính Thù nhìn cô cười nhẹ, “Không biết bị hiện nguyên hình cảm giác sẽ thế nào đây.”
Phương Đăng kinh ngạc đến choáng váng, mọi cảm xúc khác đều bị dẹp sang một bên.
“Sao lại thế được!”
Cha cô và Lục Ninh Hải đều đã chết, đến nhân viên làm việc trong phòng hóa nghiệm phụ trách công việc xét nghiệm mà Phó Thất luôn không yên tâm cũng đã nghỉ hưu, hai năm trước chết vì bệnh ung thư, chẳng hề có dấu hiệu nào chứng tỏ ông ta còn nhớ hay giữ lại chứng cứ về cuộc xét nghiệm mười mấy năm trước. Lục Ninh Hải không nói dối, ông ta xử lý mọi việc rất gọn gàng. Những người còn biết bí mật này đến ngày hôm nay, ngoại trừ Phương Đăng, chỉ có chính bản thân Phó Kính Thù, mà tăm tích về vụ việc này tuyệt đối không thể do hai người họ để lộ được.
“Khi cha còn sống chưa từng nói với ai về thân thế của anh, ông đã hứa với cô Chu Nhan sẽ giữ mồm giữ miệng, điều này em rất tin cha. Nếu hôm ấy không phải hai đứa ép cho ông gần phát điên, ông sẽ vẫn giữ kín chuyện này trong lòng. Những tên đồng bọn trong vụ bắt cóc chắc chắn không biết đâu.”
“Không liên quan đến cha em.” Phó Kính Thù đặt bàn tay mình lên nắm tay siết chặt trên lan can của Phương Đăng, hai bàn tay đều lạnh giá, “Là chứng cứ Lục Ninh Hải để lại.”
“Không thể nào! Rõ ràng em đã hủy hết giấy kết quả xét nghiệm thật lẫn hai mẫu máu rồi!” Phương Đăng nói chắc như đinh đóng cột, những gì xảy ra trong tai nạn năm đó, trước khi rơi vào hôn mê, cô nhớ rất rõ.
“Anh biết, nhờ những việc em làm anh mới bình yên vô sự đến ngày hôm nay. Không thể trách em được. Ngoại trừ tờ kết quả xét nghiệm và mẫu máu mang theo bên người, lão cáo già Lục Ninh Hải còn giữ lại một số tài liệu.”
“Tài liệu nào? Ông ta để ở đâu?”
Phó Kính Thù lắc đầu, “Nói thật anh cũng chưa điều tra rõ, chỉ biết chắc chắn ông ta có giữ lại, thứ đó nằm trong số di vật của ông.”
Phương Đăng ngạc nhiên, tỏ ý nghi ngờ: “Anh làm thế nào mà biết chuyện?”
“Nếu anh đoán không nhầm, sau khi Lục Ninh Hải qua đời, bà vợ góa của ông ta được thừa kế phần lớn gia sản. Người đàn bà này máu me cờ bạc, khối tài sản tích lũy bao nhiêu năm của Lục Ninh Hải chẳng mấy chốc đã tiêu tán gần hết. Một dạo bà ta thua to, bị chủ nợ ép vào đường cùng, những thứ có thể đem gán đều đã cho ra đi cả mà vẫn chưa trả đủ nợ. Cách đây không lâu bà ta vô tình đọc một mẩu tin về việc anh về nước mua bất động sản, cho rằng đây là cơ hội tốt, bèn liều mạng liên lạc với anh, mong đem thông tin này đổi lấy chút tiền.”
“Chủ nợ của bà ta…”
“Chỉ thấy có mấy tên lâu la đến chặn đường thôi, chúng không biết anh, cũng không tin lời người đàn bà đó. Chúng cứ đánh cho mụ một trận dở chết dở sống đã, mới về báo lại với đại ca của mình.”
“Ông chủ của bọn đó định uy hiếp anh?”
“Không, ông chủ của chúng là Thôi Mẫn Hành.”
“Vì điều này nên anh mới giữ hắn lại bên mình?” Phương Đăng bán tín bán nghi, “Không hợp lý, người như Thôi Mẫn Hành, nếu đã nắm được chỗ chí mạng của anh, chẳng có lý do gì hắn không quậy một trận tưng bừng, chưa khiến anh thê thảm còn lâu hắn mới dừng tay.”
“Vợ của Lục Ninh Hải không việc gì phải nói dối như vậy. Chẳng lẽ khi còn sống Lục Ninh Hải từng hé lộ câu chuyện với bà ta?”
“Nếu vậy đã tốt. Vấn đề là Lục Ninh Hải không hề nhắc chuyện này với người nhà, người đàn bà kia đã nhìn thấy một tài liệu gì đó trong số di vật mà chồng mình để lại. Chẳng qua mười mấy năm trước, anh còn là thằng vô danh tiểu tốt, xem rồi bà ta cũng chẳng để tâm. Về sau bà ta tái giá, con trai của Lục Ninh Hải hiến cho mẹ kế hầu hết những thứ có giá trị trong nhà, chỉ mang đi di vật của cha trước lúc chết, trong đó có cái tài liệu ‘vớ vẩn’ kia.”
“Con trai của Lục Ninh Hải…” Phương Đăng lẩm bẩm.
Phó Kính Thù nhìn sâu vào mắt cô, “Đúng thế, Lục Nhất, con trai của Lục Ninh Hải, chắc em biết người này rõ hơn anh.”
“Nếu anh đã biết vật đó ở đâu, vậy thì chỉ cần sai Thôi Mẫn Hành đi lấy về là được. Người như hắn chắc chắn sẽ có cách.” Giọng Phương Đăng bỗng nhiên trở nên gay gắt.
“Không đơn giản như vậy. Con trai Lục Ninh Hải khác hẳn bà mẹ kế, cuộc sống của cậu ta rất giản dị, Thôi Mẫn Hành chẳng biết phải ra tay vào đâu. Huống hồ theo lời người đàn bà kia, nhiều khả năng cậu ta đã gói kín di vật của cha lại một chỗ giữ làm kỷ niệm, cũng có nghĩa rất có thể Lục Nhất còn chưa xem qua thứ mà mẹ kế anh ta nói đến. Không rõ cậu ta để món đồ ở đâu, mạo hiểm ra tay sợ đánh rắn động cỏ. Hơn nữa, làm sao anh dám để tài liệu này rơi vào tay Thôi Mẫn Hành được, như thế chẳng khác nào giao trứng cho ác, anh không ngốc như vậy.”
Nghe xong, Phương Đăng im lặng hồi lâu, dường như đang nghiền ngẫm lời hắn từng chút một. Cô nghĩ mình đã hiểu. Trong lòng, sự lo lắng cho hắn dần dần bị đau thương vô tận thay thế.
“Anh muốn em mang thứ đó về.” Cô cứ như đang nói với bản thân mình.
Kỳ thực Phương Đăng hiểu biết về Lục Nhất còn nhiều hơn những gì Phó Kính Thù tưởng. Chẳng bao lâu sau tang lễ của Lục Ninh Hải, cô đã gặp lại Lục Nhất ngay tại cô nhi viện. Lục Nhất nói muốn đến gặp cô con gái nuôi hụt của cha mình xem sao. Sau khi cha chết, mẹ kế của cậu không chịu gánh vác mối phiền toái này, cô bé kia vừa được nhen nhúm cho chút hy vọng đã vội đâu hoàn đấy, thật là đáng thương.
Thật không ngờ, bà sơ lại chỉ tay về một gương mặt con gái quá quen với cậu.
Phương Đăng còn nhớ câu đầu tiên mà Lục Nhất nói khi ấy: “Hóa ra tên cậu không phải là Phó Kính Như, vậy chắc cậu cũng không có bà dì nào mới chết đâu nhỉ.”
Vẻ mặt cậu ta lúc đó không hẳn là kinh ngạc, nói là ngạc nhiên mừng rỡ thì đúng hơn.
“Tớ cứ tìm cậu mãi.” Lục Nhất đỏ mặt nói.
Dĩ nhiên cậu tìm không ra. Trên đời này vốn chẳng có ai tên Phó Kính Như, và nhà tang lễ hôm ấy chỉ cử hành có một lễ truy điệu.
Phương Đăng đầy vẻ cảnh giác trả lời: “Cậu tìm tôi làm gì, cha chết nên muốn tìm tôi tính sổ chắc?”
“Không, không phải…” Cậu bối rối chẳng biết nên nói sao cho đúng. Kỳ thực Phương Đăng hiểu ý cậu ta, nhưng nó muốn cậu ta mau chóng rời đi mà thôi.
Trước khi đi khỏi, Lục Nhất trao cho Phương Đăng cái ba lô của mình. Về đến phòng ký túc, Phương Đăng mở ra xem, trong ba lô có rất nhiều đồ ăn vặt cùng một con búp bê mặc váy hồng. Con bé bật cười, thằng bé ngốc, chắc nó tưởng cha mình vừa nhận nuôi một đứa bé ngây thơ lắm. Cười xong, nó lại cầm con búp bê trên tay trở qua trở lại ngắm nghía, đây không phải thứ nó thích, song từ bé đến lớn, đây là món đồ chơi đầu tiên mà nó có, trông ngộ ra trò.
Từ đó về sau, cuộc sống của Phương Đăng chẳng rõ vô tình hay hữu ý hình thành một sợi dây liên hệ với Lục Nhất. Cứ cách một hai tháng, lại có một bọc đồ từ thành phố gửi đến cô nhi viện cho nó, có khi là vài quyển sách tham khảo, đôi lúc là quà vặt, thi thoảng còn có mấy món đồ tự làm, những vật đó đa số đều rơi vào tay A Chiếu. Chuyện này cứ kéo dài đến sau khi cô vào học trường y, không biết Lục Nhất đã hỏi thăm bà sơ nào về tin tức của cô.
Mấy năm Phương Đăng sang Malaysia, Lục Nhất mới hoàn toàn gián đoạn liên lạc với cô. Sau khi trở về, A Chiếu giao cho cô một đống đồ, thư có, bưu thiếp có, tất cả là do Lục Nhất gửi đến cô nhi viện và trường y, cuối cùng đến tay A Chiếu. Phương Đăng bảo A Chiếu đem đốt hết, lại dặn sau này có nhận được thì cứ coi như giấy bỏ.
Lần tiếp theo gặp lại Lục Nhất là chuyện của hai năm về trước, Phương Đăng đóng cửa hàng, vừa phóng xe đi thì đụng phải một người qua đường, hai bên đang dàn xếp, đúng lúc Lục Nhất bước ra khỏi cao ốc gần đó. Về sau cả hai mới biết mấy năm đó nơi làm việc của Lục Nhất chỉ cách cửa hàng vải nội thất có một trạm xe bus, nhưng hai người lại chưa từng chạm mặt.
Cuộc trùng phùng này mang đến cho Lục Nhất biết bao niềm vui không nói cũng rõ, nhưng dù anh luôn miệt mài kiếm tìm cô, đến khi cô thực sự xuất hiện trở lại, anh lại ngại ngùng không dám lại gần. Phương Đăng chỉ “thỉnh thoảng” trên đường về nhà gặp anh “tình cờ” đi ngang, hoặc bắt gặp bóng dáng anh đâu đó trong tiệm ăn mình thường lui tới. Điều thú vị là, nửa năm trước, khi bước vào thang máy tòa chung cư mình đang ở, cô phát hiện anh ta “trùng hợp” cũng vừa dọn đến đây.
Thái độ của Phương Đăng đối với Lục Nhất rất rõ ràng, cô coi anh là một kiểu người đứng ngoài cuộc sống của mình, không hề muốn dính dáng quá nhiều. Thông thường có gặp mặt, cô cũng coi như không thấy, hoặc cùng lắm là chào hỏi qua loa vài câu. Lục Nhất không quấy rầy cô như những kẻ trồng cây si thường tình, anh như một cái bóng nhạt nhòa, khiến người ta không cảm nhận rõ lắm về sự tồn tại của mình, nhưng kỳ thực vẫn luôn ở đó.
Những việc này A Chiếu ít nhiều đều nghe ngóng được, nên Phó Kính Thù biết cũng không có gì lạ.
“Anh nói đi, anh muốn em tiếp cận Lục Nhất để lấy thứ anh cần về chứ gì?” Phương Đăng cao giọng chất vấn.
Phó Kính Thù đáp: “Em biết anh sẽ không ép em làm bất cứ chuyện gì, anh từng nói em có thể lựa chọn sống theo bất cứ cách nào em muốn.”
Phương Đăng nhoẻn cười, trong ánh sáng nhập nhoạng gương mặt cô như khóc.
“Anh trả lời em một chuyện có được không?” Cô nhìn thẳng vào mắt Phó Kính Thù. Trong giấc mơ xa xưa, cô đã nhìn thấy bầu trời xanh biếc sau cơn mưa trong đôi mắt ấy. Còn bây giờ cô chẳng thấy gì cả, giống như bạn nhìn thấy vạn vật trong tấm gương, mà chẳng thể trông rõ chính mình.
Một trận gió biển vù qua, Phó Kính Thù vội khép lại cổ chiếc áo khoác cho Phương Đăng.
“Phó Thất, anh đã bao giờ yêu em chưa?”
Chắc không ngờ đến cô lại hỏi một câu như vậy trong hoàn cảnh này, hắn ngây ra một lát. Phương Đăng ngẩng cao đầu, lặng thinh chờ đợi câu trả lời.
Phó Kính Thù đáp: “Em nghĩ mối liên hệ giữa chúng ta có thể nói rõ chỉ bằng một hai từ đơn giản vậy ư? Phương Đăng, đối với anh, chẳng ai quan trọng bằng em…”
“Đừng nói mấy cái đó nữa! Em chỉ cần anh nói một câu, yêu hay không yêu.” Sắc mặt Phương Đăng nhợt nhạt, nhưng giọng nói vô cùng cương quyết, “Đừng nói em quan trọng với anh bao nhiêu, cũng đừng nói rằng em chính là anh, em chỉ muốn biết một chuyện rất nông cạn mà thôi: Anh đã yêu em bao giờ chưa? Yêu như một người đàn ông yêu một người đàn bà, muốn dâng hiến, muốn chiếm hữu, muốn làm những chuyện ngốc nghếch vì cô gái mình yêu, sẽ vì cô ta mà không ngủ được. Sao anh không nói gì cả? Em chỉ cần một câu trả lời đơn giản nhất mà thôi.”
Phó Kính Thù ngập ngừng, gương mặt lộ ra vẻ ngây ngô mà hiếm khi Phương Đăng nhìn thấy.
“Anh không biết nữa.” Cuối cùng hắn chọn một câu trả lời thành thực nhất.
“Anh ngốc lắm, sao trong chuyện này anh lại ngốc đến thế.” Phương Đăng cười mà lệ ướt khóe mi, “Sao anh không nói dối, anh chỉ cần nói một chữ ‘yêu’, thế nào em cũng tin, việc gì cũng sẽ làm vì anh.”
Phó Kính Thù nói: “Anh sẽ không gạt em. Nếu trên đời chỉ còn một người anh có thể nói lời thật lòng, thì đó là em, Phương Đăng. Nếu trước mặt em mà anh còn giả dối, thì anh chẳng còn ra cái thứ gì nữa.”
Hắn không biết, dù có lẽ những lời kia là thật lòng, thì Phương Đăng đã sớm có đáp án.
Hắn không yêu cô. Tình yêu phải là nhu cầu bản năng của sự sống, như bữa ăn giấc ngủ vậy. Cùng lớn lên bên nhau có lẽ là tình thân, là ân nghĩa và cảm thông, hoặc là bất cứ thứ cảm xúc phức tạp nào đó, nhưng sẽ không phải thứ tình cảm bản năng nhất giữa đàn ông và đàn bà. Mà đó mới chính là thứ cô khao khát nhất.