Ngoài IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 35

Edit: Cú Mèo

Beta: Mai

***

Chương 35: Tôi đã hồi sinh được Tần Lê Ca.

"Sao có thể như vậy." Cô gái váy dài không dám tin nhìn cô gái trang điểm đậm, cô cắn môi, muốn lao về phía Hoàng Sùng.

Người phụ nữ trang điểm đậm nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cô, tức giận hét lên: "An Vi! Cô làm gì vậy!"

"Thả tôi ra, tôi phải giúp anh Hoàng, là tôi hại anh ấy như vậy, tôi không thể mặc kệ anh ấy!" An Vi khàn giọng hét lên, liều mạng giãy dụa trong tay cô.

Cô gái trang điểm đậm cau mày: "Cô đã hại anh ấy biến thành như vậy rồi, còn có thể làm gì nữa! Im lặng đi, quay lại với chúng tôi, đừng đi chịu chết nữa."

Lục Thiệu Vũ ở một bên lạnh lùng nhìn, đang định quay đầu tiếp tục đi về trong hang động, An Vi đột nhiên nói: "Rõ ràng là có cách! Chị Minh Hương, người đi chung với chúng ta ở nhiệm vụ trước đã sống lại."

Ánh mắt Lục Thiệu Vũ sắc bén, lập tức quay đầu nhìn về phía An Vi.

Sắc mặt Minh Hương trắng bệch, vội vàng bịt miệng An Vi lại, gượng cười nói: "An Vi, cô nói hươu nói vượn cái gì vậy?"

Không chỉ Lục Thiệu Vũ mà mọi người có mặt đều nghe rõ ràng hai chữ kia, những người khác đều dùng ánh mắt dò hỏi nhìn bọn họ, An Vi vẫn chưa phân biệt được tình huống: "Tôi đâu nói sai, chị Minh Hương, anh Hoàng Sùng lợi hại như vậy, chúng ta hồi sinh anh ấy, anh ấy nhất định sẽ có ích cho chúng ta."

Trong đó có một người đàn ông cả người đầy hình xăm nghe đến đó, ác ý nhếch khóe miệng, "Tôi vừa nghe được gì vậy? Hồi sinh? Các cô thật sự đã nhặt được thứ này?"

An Vi sau khi nhận thức được rốt cuộc mình vừa nói cái gì, sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, cô sợ hãi rụt rè trốn sau lưng Minh Hương, không dám nói một lời.

Phản ứng này càng khẳng định suy đoán của mọi người, phần lớn người chơi đều lộ ra vẻ mặt tham lam, người đàn ông xăm hình nhếch miệng, chậm rãi đến gần bọn họ.

Minh Hương cắn răng, biết đội mình đã trở thành mục tiêu công kích của mọi người, cô dứt khoát lùi lại vài bước, bất ngờ rút ra một cây roi dài từ thắt lưng.

Mọi người đều cho rằng cô muốn tấn công, nhanh chóng cảnh giác lui về phía sau, nhưng Minh Hương lại không hề nhúc nhích, ném cây roi dài xuống đất, ngẩng đầu lên nói: "Được rồi, lần này chúng tôi thua, đây chính là vật phẩm hồi sinh lần trước chúng tôi có được, các người tự mình cướp đi! Tôi chỉ có một điều kiện, vật phẩm hồi sinh này chỉ được gắn tạm thời trên cây roi, nhất định phải dùng tại chỗ, còn roi phải trả lại cho tôi."

Lục Thiệu Vũ nhìn chằm chằm ký hiệu xa lạ trên cây roi dài, sau đó quay sang những người chơi khác, chậm rãi nheo mắt lại.

Ở đây tổng cộng có chín người còn sống, ngoài y ra, đội của Minh Hương có ba người, đội cô gái đeo kính có ba người, hai người còn lại là người đàn ông xăm hình và thiếu niên tóc đỏ đang kêu gọi y tới.

Hai người đội Minh Hương rõ ràng đều là người mới chưa từng trải qua nhiều thế giới, người chơi thâm niên duy nhất đã chết, bọn họ sẽ dứt khoát bỏ bảo vật hồi sinh để có thể sống sót cũng không phải là không thể hiểu được.

Trong đội của cô gái đeo kính, người đàn ông cắt tóc húi cua dường như là chiến binh cận chiến duy nhất, bản thân cô và người phụ nữ khác đại khái đều sử dụng các đòn tấn công phép thuật, còn hai người còn lại —

Thiếu niên tóc đỏ dứt khoát giơ hai tay lên: "Tôi không tham gia, đừng đánh tôi, cảm ơn."

Trong trường hợp này, ngoại trừ đội nữ đeo kính chiếm ưu thế về số lượng, chỉ còn lại người đàn ông có hình xăm và Lục Thiệu Vũ.

Cô gái đeo kính đẩy kính lên, mỉm cười nhìn họ: "Hai vị, hai người cũng muốn rút lui sao?"

"Có cục cớt nè." Người đàn ông xăm trổ rất thẳng thắn: "Tôi chỉ muốn vật phẩm hồi sinh này, không phục thì đánh một trận."

"Anh thật sự đang tìm cái chết." Người đàn ông cắt tóc húi cua bên cạnh cô gái đeo kính nói: "Ba đánh một, anh tưởng rằng anh có thể thắng sao?"

Người đàn ông xăm trổ cười toe toét, trước khi người đàn ông tóc húi cua kịp phản ứng đã nhanh chóng tiến lên đánh một quyền vào mặt anh ta!

Rầm!

Người đàn ông tóc húi cua bị cú đấm rắn chắc này đánh ngã xuống đất, mấy chiếc răng văng ra, miệng đầy máu, tức giận ngẩng đầu nhìn người đàn ông xăm trổ: "Anh!"

Tốc độ của người đàn ông xăm trổ quá nhanh, đừng nói là người tóc húi cua, tất cả mọi người có mặt hầu như đều không thể nhìn rõ.

Người đàn ông xăm trổ đạp lên ngực người đàn ông tóc húi cua, vặn vẹo cười: "Thế nào, đội của các anh bây giờ muốn chết thêm một người hay là để tôi lấy vật phẩm hồi sinh này?"

Cô gái đeo kính lặng lẽ cử động ngón tay, mím môi nói: "Đây là đánh lén, không tính."

"Sao lại không tính được?" Người đàn ông xăm trổ khinh thường nhìn cô: "Tôi đánh lén thì sao? Dù sao tôi cũng thắng, nếu các người muốn mạng của thằng nhãi này thì cứ ngoan ngoãn đi."

Anh ta chưa kịp nói xong thì giọng anh ta chợt im bặt.

Cô gái đeo kính lấy ngón tay sau lưng ra, khẽ mỉm cười: "Được rồi, bây giờ tôi thắng, tốt nhất anh nên ngoan ngoãn đứng sang một bên."

Nhìn kỹ hơn mới thấy bàn tay của cô gái đeo kính thật ra được quấn bằng những sợi bạc mỏng, những sợi bạc này vô tình trói buộc tứ chi và đầu của người đàn ông xăm trổ, vẻ mặt người đàn ông xăm trổ đờ đẫn, theo động tác ngón tay của cô chậm rãi trở về chỗ cũ.

"Được rồi, tiếp theo." Cô gái đeo kính quay đầu lại, chớp mắt với Lục Thiệu Vũ: "Tiểu đệ này, cậu cũng nên từ bỏ cạnh tranh phải không?"

Giọng nói của cô hơi cao, mang theo một chút vẻ quyến rũ.

Đáng tiếc chỉ số EQ của Lục Thiệu Vũ bằng 0, y lạnh lùng nói: "Không."

Mặt cô gái đeo kính cứng đờ: "Chúng tôi có ba người, chị Hứa Linh còn chưa ra tay, cậu có chắc muốn tranh giành với chúng tôi không?"

Lục Thiệu Vũ lúc này lười trả lời cô, y cử động tay chân, đi về phía người đàn ông tóc húi cua vừa mới đứng thẳng.

Người đàn ông tóc húi cua vừa mới bị thương, chính là lúc anh ta đang tức giận, nhướng mày trừng mắt nhìn Lục Thiệu Vũ: "Thằng nhóc không biết sống chết, mày..."

Lời còn chưa dứt, anh ta đột nhiên im lặng.

Lục Thiệu Vũ đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn anh ta, người đàn ông tóc húi cua nhìn y hồi lâu, trên trán chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh.

Người đàn ông tóc húi cua cũng là một người chơi lâu năm, đã trải qua nhiều thế giới. Có rất ít điều khiến anh ta cảm thấy sợ hãi, ngay cả người đàn ông xăm trổ vừa rồi cũng chỉ khiến anh ta oán hận, nhưng không giống bây giờ —

Sợ hãi.

Người đàn ông tóc húi cua chỉ có thể dùng từ này để thể hiện cảm giác mà Lục Thiệu Vũ mang lại cho anh ta vào lúc này.

Rõ ràng Lục Thiệu Vũ chưa làm gì cả, chỉ nhìn anh ta, anh ta đã cảm giác như đang bị một con dã thú nào đó nhìn chằm chằm, cả người rét run, không thể cử động.

Lục Thiệu Vũ cúi đầu nhìn người đàn ông tóc húi cua vài giây, y hoàn toàn không cảm nhận được chút ý chí chiến đấu nào từ người đàn ông này, ngược lại chỉ thấy hai chân của người này càng ngày càng run, thậm chí suýt chút nữa ngã xuống trước mặt y.

Y dứt khoát nhìn nơi khác và đứng trước mặt cô gái đeo kính.

Cô gái đeo kính sửng sốt một chút, cau mày liếc nhìn người đàn ông tóc húi cua, sau đó lặng lẽ di chuyển ngón tay: "Vị đẹp trai này, cậu thật sự muốn tranh giành với chúng tôi sao? Cậu..."

Lục Thiệu Vũ không dễ bị lừa như người đàn ông xăm hình trước đó, y nắm lấy tay cô gái đeo kính, không chút thương tiếc mà vặn ra sau.

"Aaaa!" Cô gái đeo kính hét lên đau đớn.

Cô gái tóc ngắn phía sau cô lập tức tiến lên hỗ trợ, Lục Thiệu Vũ không hề quay đầu lại, thậm chí còn tăng lực nắm —

"Không, không..." Cô gái đeo kính đau đớn kêu lên: "Thả tôi ra! Đau quá!"

"Dừng lại!" Cô gái tóc ngắn hét lên: "Đừng làm hại cô ấy!"

Lục Thiệu Vũ không muốn nghe, nhìn cô tay gái đeo kính sắp bị bẻ gãy, cô gái tóc ngắn cắn môi muốn đầu hàng, nhưng cô gái đeo kính lại kìm nước mắt, hét lớn: "Chị Hứa Linh, không được! Vì mạng sống của A Nặc, chúng ta không thể-Aaa!"

Giọng Hứa Linh dừng lại, nghẹn ngào mở miệng: "Ngô Nguyên!"

Lục Thiệu Vũ quay đầu nhìn cô, hơi buông tay ra, ngược lại bóp cổ Ngô Nguyên.

Ngô Nguyên bị y bóp cổ nhấc lên khỏi mặt đất, vẻ mặt đau đớn nhưng vẫn không chịu từ bỏ, Lục Thiệu Vũ cau mày nói: "Sau này còn có cơ hội sống lại, cô hãy từ bỏ đi."

"Tại sao, tại sao!" Ngô Nguyên cố gắng nói: "Đồng đội của cậu là mạng, còn đồng đội của chúng tôi thì không phải sao!"

"Vậy thì sao." Lục Thiệu Vũ nhếch môi mỉa mai: "Cô không thể đánh lại tôi."

"Aaaa."

Lực trên cổ đột nhiên tăng lên, Ngô Nguyên đau đớn giãy giụa, Hứa Linh ở phía sau hít sâu một hơi, lợi dụng khoảng thời gian ít ỏi mà Ngô Nguyên kéo dài, một ánh sáng xanh lặng lẽ đi về phía sau Lục Thiệu Vũ.

Lục Thiệu Vũ không quay đầu lại, kéo Ngô Nguyên đi hướng khác, ánh sáng tích tụ đã lâu bị y dễ dàng phát hiện.

Hứa Linh bất đắc dĩ nhìn sắc mặt Ngô Nguyên càng ngày càng tái nhợt, cô cụp mắt xuống nói: "Tôi đưa cho cậu, chúng tôi không cần nữa."

Lục Thiệu Vũ vẫn bất động, Hứa Linh ngơ ngác nhìn xung quanh, đột nhiên thấy roi dài trên mặt đất, lập tức nhặt lên.

Hứa Linh hét lên: " Nếu cậu thả cô ấy ra, tôi sẽ đưa roi cho cậu!"

Lục Thiệu Vũ hơi xoay người, Hứa Linh cắn răng, đưa tay ném cây roi dài qua, nháy mắt Lục Thiệu Vũ vừa bắt được cây roi, hai mắt Hứa Linh sắc bén, ánh sáng xanh lục đột nhiên từ trên roi dài b ắn ra.

Lực chú ý của Lục Thiệu Vũ hoàn toàn tập trung vào cây roi dài, khi ánh sáng xanh chợt sáng lên, y lập tức nhận ra, cũng có đủ thời gian để buông tay nhưng lại không né tránh, nắm lấy cây roi dài kia —

Một cơn đau nhức thấu tận xương tủy, sắc mặt Lục Thiệu Vũ tái nhợt nửa quỳ trên mặt đất, để độc trên roi dài từng chút một thấm vào đầu ngón tay nhưng lại không chịu buông ra.

Ngô Nguyên há hốc miệng, không dám tin khi nhìn cảnh này: "Cậu, cậu không cảm thấy đau sao?"

Chất độc đó là loại chất độc tàn ác nhất trong các kỹ năng của Hứa Linh, nó không làm tổn thương đến tính mạng của con người nhưng nó sẽ khiến người đó phải chịu nỗi đau gấp ngàn lần, bọn họ đều đã trải qua cảm giác này trong quá trình luyện tập, khi đó không ai có thể chịu được hơn hai giây, tất cả đều đau đớn ngã xuống đất và không thể cử động.

Nhưng bây giờ Lục Thiệu Vũ vẫn còn cử động.

Tay y nhẹ nhàng chạm vào vật phẩm hồi sinh trên cây roi dài, một ánh sáng nhàn nhạt chậm rãi sáng lên, âm thanh hệ thống cũng vang lên bên cạnh y.

Hệ thống: "Vật phẩm: Phước lành của Laplace, có thể hồi sinh một thành viên trong đội, các thành viên hiện tại trong đội có thể hồi sinh là: Trần Chấn Quân, Tần Lê Ca, Diệp Tĩnh Nhã..."

Lục Thiệu Vũ không chút do dự: "Hồi sinh Tần Lê Ca!"

Hệ thống: "Hồi sinh thành viên trong đội Tần Lê Ca, vật phẩm sau khi sử dụng sẽ bị hủy, bạn có chắc chắn không?"

Lục Thiệu Vũ nói: "Vâng!"

Hệ thống: "Vì bạn đang ở trong một thế giới cạnh tranh nên sau khi sử dụng vật phẩm hồi sinh, các thành viên sẽ được hồi sinh trực tiếp trong thế giới đó, bạn có xác nhận không?"

Lục Thiệu Vũ sửng sốt một lát, không đợi y kịp nhận thức được, ánh mắt đã dịu dàng hơn: "Ừ."

Hệ thống: "Hồi sinh thành công, thành viên trong đội đang được hồi sinh."

Vật phẩm hồi sinh đột nhiên bay ra từ cây roi dài, hóa thành một luồng ánh sáng trắng chói mắt giữa không trung.

Lục Thiệu Vũ chăm chú quan sát, chỉ thấy ánh sáng dần dần kéo dài, dần dần ngưng tụ thành một người, người đàn ông có dung mạo tuấn tú xuất hiện trong ánh sáng trắng, đôi mắt xanh đậm dừng lại trên người y.

Hắn chậm rãi mở miệng —