Ngoài Hiện Thực

Chương 4

(Đang edit)

NGOÀI HIỆN THỰC

Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)

Người edit và beta: Cà phê hòa tan

Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 4.

"Hoàng Trí Vũ, ý thức của em bên Nhiễm Văn Ninh bị phá hỏng rồi." Chúc Nguyệt Tinh lên tiếng, "Hình như cậu ta gặp được người thường, nhưng hành vi của người kia có tính công kích."

"Ừ, để anh qua đó xem thử." Ngay lúc muốn rời khỏi nơi này, Hoàng Trí Vũ cũng cảm nhận được một loại ý thức khác.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Hoàng Trí Vũ mới cho rằng ý thức của người bình thường quan trọng hơn. Anh ta có thể tìm kiếm người bình thường trước, sau đó dắt người ta đi tìm Nhiễm Văn Ninh cũng không muộn, tiện cả đôi đường.

Nhiễm Văn Ninh lại đang phải nằm ngang trong cái hốc kia, nhích từng chút lên trước, trong lúc di chuyển, mũi của cậu luôn phải cà vào mặt tường, nhìn như sắp bị cà cho láng o luôn rồi. Nhưng chị Cố vẫn còn đang dẫn đường, cậu chỉ còn nước đi theo mà thôi.

"Chị Cố, sao chị lại phải đi vào cái hốc này làm gì?" Nhiễm Văn Ninh cẩn thận che mũi mình lại.

"Chỗ này chật, mấy thứ kia không chui vào được." Vừa dứt lời, chị Cố đã hỏi Nhiễm Văn Ninh, "Cậu chưa gặp phải thứ gì ngoài kia hả?"

"Chưa nha, tôi nên gặp phải cái gì mới được?" Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mấy thứ chị Cố nói hẳn là sinh vật trong mộng hoặc mấy người bình thường bị mộng cảnh ảnh hưởng.

Chị Cố dừng lại một hồi lâu, mãi mới chậm rãi lên tiếng: "Mấy thứ bẩn thỉu."

"Chị Cố, tố chất tâm lí của chị tốt ghê." Nhiễm Văn Ninh thấy hơi tiếc, tuổi tác của chị Cố như vậy, cho dù có vào nghề xong xuôi, chị ta làm chắc chưa được mấy năm là phải về hưu mất rồi. Vì vậy, Nhiễm Văn Ninh cũng không định thuyết phục chị Cố tin vào mấy chuyện sâu xa liên quan tới mộng cảnh.

"Cậu cũng nói cái chỗ này là một giấc mơ mà, vậy thì chẳng có gì phải sợ cả." Chị Cố đi mãi, đột nhiên lại dừng lại.

Nhiễm Văn Ninh không biết chị ta bị gì, hiện giờ cậu cũng không làm sao mà thấy được mặt chị ta cả.

"Có phải tôi gặp chuyện rồi hay không, bây giờ hẳn là đang hôn mê chờ người tới cứu đấy hả?" Chị Cố bắt đầu hạ giọng hỏi. Mấy câu nói của Nhiễm Văn Ninh khiến chị ta tưởng rằng mình sắp chết trong thực tế rồi nên mới mãi bị nhốt trong cơn ác mộng này.

Nhiễm Văn Ninh nhìn chị ta trân trối. Suy nghĩ của chị Cố khá là đáng tin đấy, chuyện bây giờ đúng thật là như vậy, mấy người bọn họ đúng là không gặp chuyện gì trong hiện thực, thế nhưng ý thức của họ sắp ngủm củ tỏi rồi.

"Trong hiện thực thì mình đều khỏe mạnh không sao cả, nhưng trong mộng lại rất nguy hiểm, vậy nên tôi khuyên chị rời khỏi đây trước, tôi có mấy cách để tỉnh lại ở đây này." Nhiễm Văn Ninh khuyên chị ta lần thứ hai.

Chị Cố tỏ vẻ hiểu rồi, thế nhưng chị ta còn phải dắt Nhiễm Văn Ninh đi gặp mấy người nữa, theo chị ta, Nhiễm Văn Ninh là dân chuyên, có thể hoàn toàn xử lí được chuyện của họ.

Vất vả mãi, Nhiễm Văn Ninh mới bò ra được khỏi hốc tường, cậu thấy mình xém tí nữa đã hóa thành một tên người giấy mỏng dính. Sau khi dắt Nhiễm Văn Ninh đi một hồi, chị Cố mới nói rằng cậu bò lên trên một cái giá sách nữa là tới nơi rồi.

Nhiễm Văn Ninh theo chân bà chị có sức chiến đấu hơi bị cao này, lần mò bò trên giá sách để đụng đến gác xép trên trần nhà. Chị Cố đã sớm lấy đi vách ngăn gác xép ở nơi đó, Nhiễm Văn Ninh chỉ cần leo lên là được rồi.

Mãi cho tới khi ló mặt ra khỏi gác xép, Nhiễm Văn Ninh mới biết mình thế mà lại đến được một sân bóng rổ trong nhà. Ánh tà dương hắt qua mấy khung cửa sổ cao cao, ánh xuống đất thành từng ô sáng vuông vức.

Trên sân chẳng có ai, nhưng dưới khung bóng rổ lại có hai người đàn ông đang đứng chờ. Xem ra, số lượng người bình thường lạc vào trong mộng cảnh lần này không chỉ là năm người.

Nhiễm Văn Ninh có hơi lo lắng về sức ảnh hưởng của cái mộng cảnh này. Phải biết rằng lúc nào cũng có nguyên nhân sâu xa cho việc mộng cảnh cho phép một nùi người vào trong lòng nó như thế, giống như hồi "Đô thị hoang phế" khi trước, cuối cùng, người ta bị nó ép đến nỗi phải quay ra chém gϊếŧ lẫn nhau.

"Chị Cố, chị về rồi à." Một người đàn ông gầy nhom bước lên trước, chào chị Cố một câu.

Người đàn ông còn lại có mái tóc hơi xoăn và một khuôn mặt rất bất lương. Anh ta nhìn Nhiễm Văn Ninh, hỏi: "Ai đây?"

Mấy người này rất tỉnh táo, là do cái mộng cảnh này hay sao? Nhiễm Văn Ninh không lên tiếng, trầm ngâm suy tư.

"Cậu ta bảo cậu ta là dân chuyên, có thể dắt mình ra khỏi nơi này." Chị Cố hẳn là có hơi mệt mỏi, lúc quay về sân tập, chị ta bèn ngồi xuống đất nghỉ ngơi trong chốc lát.

"Thật sao?" Gã đàn ông gầy còm trông như rất tin chị Cố, thế nhưng anh ta vẫn tỏ vẻ hoài nghi Nhiễm Văn Ninh.

Chị Cố ngồi trên mặt đất, liếc nhìn Nhiễm Văn Ninh một cái, thuận miệng đáp: "Không chắc nữa."

"Mấy người kia không quay về hả? Tụi tôi chả thấy thứ gì dùng được trong cái sân tập này hết." Gã đầu quăn khó hiểu vì sao chỉ có mình chị Cố quay về, còn ba người quen kia trực tiếp biến mất.

Nhiễm Văn Ninh thanh giọng một hồi, sau đó mới mở miệng ngắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ, "Nếu mấy anh còn có bạn bè đi cùng, tôi sẽ tìm người giùm cho, bây giờ mình làm theo chị Cố đi, tôi dẫn mấy anh tỉnh dậy khỏi cái mộng cảnh này trước."

"Cậu bảo cái chỗ này là mơ hả?" Gã đầu quăn đột nhiên cười sặc, anh ta thật lòng nói: "Tôi nói cho cậu biết, cái nơi này chả phải mơ đâu, người ta sẽ thấy đau, hơn nữa người nào cũng nói được tình hình cụ thể của bản thân mình hết, nghe giống mộng không?"

"Thật ra là rất nhiều người đã cùng nhau vào trong giấc mộng này." Nhiễm Văn Ninh giải thích vấn đề mà anh ta đưa ra cho mình.

"Nếu đây là mơ, tôi cần cậu làm gì? Trực tiếp tự sát trong mơ cũng chẳng bị sao cả." Gã đầu quăn đương nhiên không đồng tình với cách giải thích của Nhiễm Văn Ninh, anh ta muốn tin rằng nơi đây thật sự có thật hơn.

Nhiễm Văn Ninh hết nước nói: "Vậy anh có thể sẽ lạc lối, biến thành người thực vật trong hiện thực. Nếu anh không tin nơi này là mộng, anh có thể lấy đà bật nhảy thử, xem xem bản thân mình nhảy được cỡ bao nhiêu mét."

Gã đầu quăn chưa thử chuyện mà Nhiễm Văn Ninh đề xuất bao giờ. Anh ta nửa tin nửa ngờ bật nhảy thử, cuối cùng cũng chỉ bật được xa cỡ hai mét tư. Sau đó, anh ta xoay đầu lại, cảm thấy mình càng không nên tin tưởng vào mấy lời bịa đặt của Nhiễm Văn Ninh.

"Hai mét tư, khác gì tôi trong hiện thực đâu?" Gã truy hỏi Nhiễm Văn Ninh.

A đù, sao đồng chí yếu thế, tôi còn nghĩ đồng chí bật được cỡ ba bốn mét cơ. Nhiễm Văn Ninh đỡ trán, chỉ đành đáp: "Để tôi mang một người khác tỉnh dậy trước, mấy anh chị cứ đứng đấy là được rồi."

Vì vậy, cậu bắt đầu chìm vào một loại trạng thái minh tưởng, mặt nước của Dear Anna dần dần xoay vần trong tâm tưởng cậu.

Nhiễm Văn Ninh quyết định mang cái gã đầu quăn này tỉnh trước, anh ta nhiều chuyện quá. Ngay lúc Nhiễm Văn Ninh và gã đầu quăn sắp biến mất trong mộng cảnh này, chị Cố lại đột nhiên kéo lại cánh tay của Nhiễm Văn Ninh.

Nhiễm Văn Ninh bị chị ta ngắt ngang hành động, cũng chưa mang tên đầu quăn kia tỉnh dậy được.

Người phụ nữ này lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo: "Cậu xém chút đã khiến cậu ta biến mất khỏi chỗ này."

"Đây là một trong những quy trình để rời khỏi đây." Cánh tay của Nhiễm Văn Ninh bị chị Cố giữ lại thật chặt.

Nét mặt chị Cố cũng chẳng tốt đẹp gì, tròng mắt của chị ta tràn ngập hoài nghi. Chị ta đột nhiên xoay đầu bảo hai người đàn ông khác rằng: "Cái người này không tin được, trói lại!"

Nét mặt của hai gã kia đột ngột thay đổi, trông cứ như vừa nhìn thấy quái vật không bằng. Hai gã ta nhanh nhẹn rút dây thừng trong thùng dụng cụ của sân tập, trói gô Nhiễm Văn Ninh lại trên thân khung bóng rổ.

Nhiễm Văn Ninh thật sự khô cạn quắt quéo lời, cậu không sợ gặp phải người ngu, chỉ sợ gặp được kẻ khôn lanh mà thôi, chị Cố chính là một kẻ khôn lanh như thế đấy.

Trong một nơi không thể dùng lẽ thường để cân đo đong đếm, nếu gặp được loại người tay yếu chân mềm như mình, người ta sẽ giữ vững được một loại niềm tin tập thể, thế nhưng Nhiễm Văn Ninh lại có thể làm việc như thường ở cái chốn như thế này, đúng thật là khả nghi vô đối, chả ai dám tin cả.

Nhiễm Văn Ninh cũng không muốn đánh mấy người bình thường này. Thật ra, chỉ cần muốn chui ra khỏi đám dây này, lúc nào cậu cũng phá nát dây thừng được cả.

Chuyện quan trọng nhất đó là, nếu như ý thức của mấy tên này không phối hợp với mình, cậu thật sự chẳng có cách nào mang họ tỉnh giấc được hết. Nhiễm Văn Ninh đã nghĩ được cách xử lí cho tình huống bết bát nhất rồi, nếu thật sự không được, cậu sẽ đánh ngất cái đám người này, sút mấy người họ văng khỏi mộng cảnh, cuối cùng nộp tiền phạt, viết kiểm điểm là xong chuyện.

"Tốt nhất là mấy anh chị tin lời tôi nói." Nhiễm Văn Ninh đơ mặt nói một câu.

Gã đầu quăn đang đứng cạnh Nhiễm Văn Ninh. Sau khi nghe cậu nói xong, gã ta đã siết lấy mặt của cậu, bảo: "Thằng nhỏ, tôi khuyên chú ít nói bậy nói bạ lại, chỗ này chả phải chỗ để chú đi bán hàng đa cấp đâu ha."

"Đừng có nắm mặt tôi." Nhiễm Văn Ninh hất quai hàm một cái, gã đàn ông nọ chỉ còn nước buông tay.

Một gã đàn ông gầy nhom khác lại đang ngồi xổm cạnh chị Cố, hỏi thăm vì sao ba người kia lại biến mất.

"A Cường, ngoài đó kì lạ lắm, chị không nói được, tốt hơn hết là cậu đừng đi ra." Chị Cố nói với anh ta như vậy. Giọng điệu của chị ta cũng không mang theo quá nhiều tình cảm, thoạt nghe cứ như đang cố ý giữ bình tĩnh vậy.

Gã đàn ông được gọi là A Cường kia cũng không hỏi thăm được chuyện gì. Thật ra anh ta rất để ý một cô gái từng đi cùng với đám người kia, nhưng chị Cố lại chẳng chịu nói gì cả. Vì vậy, anh ta cảm thấy bên ngoài hẳn đã có chuyện gì đó rồi.

Sau khi nghe chị Cố nói xong, anh ta lại bước đến trước mặt Nhiễm Văn Ninh, hỏi cậu: "Trước đó cậu ở đâu?"

"Trước đó tôi tỉnh giấc, còn bây giờ thì đang ở trong mộng để cứu mấy anh chị." Nhiễm Văn Ninh thật lòng thật dạ đáp.

Tiếc thay, nét mặt gã đàn ông này lại trông như không tin Nhiễm Văn Ninh cho lắm.

Nhiễm Văn Ninh biết nếu cứ đánh tiêu hao mãi với ba người này, cậu sẽ phải hao tốn rất nhiều thời gian và sinh lực. Cậu dứt khoát hỏi thăm chuyện mà cậu luôn muốn biết về cái mộng cảnh này: "Chị Cố, tốt nhất là chị nói cho tôi nghe ba người kia gặp phải chuyện gì đi đã."

"Tôi tách ra khỏi mấy người đó." Chị Cố không ngẩng đầu. Chị ta vừa nhìn chằm chằm vào mặt đất, vừa trả lời Nhiễm Văn Ninh như vậy.

Không đúng, lúc mới gặp Nhiễm Văn Ninh, chị Cố còn bảo cậu phải cẩn thận mấy thứ bẩn thỉu cơ mà.

Rõ ràng người phụ nữ này đã gặp phải chuyện kì quặc gì rồi, thế nhưng chị ta lại chẳng muốn nói cho người khác. Vì sao chị ta lại muốn giấu nhẹm nó đi?

Gã đầu quăn đứng trở về bên cạnh A Cường, sau đó mới hỏi xem có phải anh ta đang lo cho Giang Tiểu Lệ hay không. A Cường gật gật đầu, vì anh ta khá thích cô bé này nên mới phải để ý cô ấy nhiều đến như vậy.

"Tôi thấy mình bây giờ giống đang phải chơi mấy trò kinh dị giật gân gì đó giống y chang trong mấy bộ tiểu thuyết ba xu vậy." Gã đầu quăn lại nhỏ giọng. "Nhưng cái bà Cố già khú này chắc chưa đọc qua cái thứ này đâu, có nói thì bả cũng chẳng hiểu."

A Cường chẳng buồn đáp lời gã đầu quăn. Anh ta thà lo lắng cho Giang Tiểu Lệ còn hơn là bị cái thằng đồng đội này chọc cho tăng xông đuối sức, làm vậy ít ra còn thực tế hơn một chút.

Sau khi nghỉ ngơi ổn định, chị Cố đã đứng dậy, bước đến cạnh Nhiễm Văn Ninh, sau đó nhỏ giọng nói với cậu rằng: "Tôi biết cậu có thể có một vài kĩ năng trong người, nhưng tôi không thể tin cậu được."

"Chị đang giấu giếm cái gì?" Nhiễm Văn Ninh nhìn thẳng vào đôi mắt của chị Cố, hỏi một câu như vậy.

Người phụ nữ kia cười cười, nụ cười kia của chị ta có mang theo một chút khinh bỉ. Chị ta nhỏ giọng đáp lời: "Tụi tôi có sáu người. Tới cả hai người phụ nữ duy nhất mà cũng dám mạo hiểm chạy ra khỏi nơi này, người đứng đợi ở cái chỗ này chỉ là hai thằng hèn mà thôi."

"Cậu muốn tôi nói ra để hai thằng này bị kích động hay gì?" Chị Cố nhướn lông mày, hỏi Nhiễm Văn Ninh như vậy. Âm điệu của chị ta nghe vừa khàn vừa đáng sợ.

Chị Cố cũng không dọa được Nhiễm Văn Ninh, hình như cậu đã hiểu được chuyện gì rồi thì phải. Xét theo kinh nghiệm khi vào mộng cảnh của Nhiễm Văn Ninh, ba người kia ắt hẳn đã gặp phải mấy chuyện không hay.

Thuộc tính của mộng cảnh "Trường học hỗn loạn" là "Sáp nhập", nhưng lúc ấy nó cũng không có bất kì một sinh vật nào cả, vì vậy, mấy người dẫn đường cũng không thể nào cung cấp thêm thông tin cho mấy người khai thác được.

Nhiễm Văn Ninh thở dài, đáy mắt của cậu loáng thoáng hiển lộ một ít sầu bi.

Cậu hỏi chị Cố: "Mấy người đó tự gϊếŧ lẫn nhau hả chị?"

...

Hoàng Trí Vũ đang đến gần ý thức mà mình vừa mới cảm nhận được.

Rộp. Anh ta đá phải một thứ gì đó.

Anh ta cúi đầu, thứ mà anh ta đá phải là một bịch bánh bích quy. Trừ bịch bánh này, mấy nơi xa xa cũng có rải rác mấy bịch bánh trái ăn vặt khác. Nhớ lại đống đồ ăn biến mất trong kí túc xá ban nãy xong, Hoàng Trí Vũ mới nghĩ rằng hẳn ai đó đã từng đi ngang qua chỗ này rồi.

Thế nhưng, vì sao họ lại để đồ ăn lại ở đây?

"Chúc Nguyệt Tinh, hình như chỗ anh có ý thức của người bình thường, nhưng có hơi bị kì kì, mấy người này bỏ thức ăn nước uống gì đó ở đây." Hoàng Trí Vũ cung cấp một vài tin tức cho Chúc Nguyệt Tinh.

Cuối hành lang này là một cánh cửa, cánh cửa này được sơn một màu vàng sữa, kẹt cửa bị rong rêu bụi bẩn của năm tháng che phủ. Sau khi bước lên phía trước, Hoàng Trí Vũ lại thấy cái cửa này thế mà lại bị khóa chết từ phía của anh ta, chuyện này có mùi không ổn.

Hoàng Trí Vũ định mở cửa ra để nhìn xem sau cửa có ý thức của người bình thường hay không. Thế nhưng anh ta còn chưa kịp ra tay, một tiếng va đập đã truyền đến từ phía cánh cửa trước mắt.

Tiếng va đập này nặng vô cùng, cũng quỷ quái vô cùng, nghe cứ như một thứ vô cùng vĩ đại nào đó đang cố đè nặng lên cánh cửa này vậy. Vì bị thứ kia ép chặt, cả một cánh cửa nọ còn đang rung lắc nhè nhẹ. Trừ tiếng va đập, sau cánh cửa kia còn có mấy âm tiết ê a mơ hồ, âm điệu khá thấp, nghe rất giống tiếng đàn ông.

Nhưng cường độ của ý thức này rất yếu, không giống lũ sinh vật sống trong mộng một chút nào cả.

Hoàng Trí Vũ nặn bàn tay phát lạnh của mình mấy cái. Anh ta biết sau khi mở cửa, mình hẳn phải giải quyết mấy thứ. Anh ta cũng chẳng có hứng thú với ngoại hình của cái thứ này, dẫu sao chúng nó đều chỉ là một đám mà thôi, kiểu gì mà chả li kì quái dị cơ chứ.

Lúc vẫn còn ở dưới trướng phái bảo thủ, anh ta đã gặp cái thứ này nhiều tới nỗi lặng cả người luôn rồi.

"Chúc Nguyệt Tinh, anh có thể phải xử lí một sinh vật trong mộng." Vừa dứt lời, Hoàng Trí Vũ đã mở toang cánh cửa kia ra. Anh ta vẫn luôn nhắc nhở bản thân mình trong tâm trí: Hiện giờ mình chỉ là một kẻ không có năng lực từ ý thức, chỉ có thể sử dụng sức tấn công từ ý thức chay mà thôi.

Cạch cạch. Cánh cửa bị mở ra.

Một cục ý thức như đất sét bị nhào nặn lại chung một chỗ đột nhiên chạy vội ra đây. Không biết làm sao mà hai cái người này lại có thể bị hòa tan lại với nhau, quần áo trên người họ còn bị trộn vào cả trong máu thịt.

Hai nửa trái phải của cái thứ này rõ ràng không phải là hai nửa của cùng một người, nhưng hiện giờ, chúng nó đã hòa lại làm một với nhau. Cái chân gầy nhom bên trái và cái chân mập ù bên phải phối hợp với nhau vô cùng ăn ý và linh hoạt.

Trong lúc di chuyển lại đây, đống ý thức nhân loại kia đã bị mộng cảnh nuốt chửng xong xuôi cả rồi. Họ đã biến thành một loại sinh vật trắng ởn mập mạp của mộng cảnh.

Khi con quái vật kia nhào đến đây, Hoàng Trí Vũ đã lạnh lùng vươn tay, phẩy ra công kích từ ý thức của mình.