Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 32

Trang Minh Tâm: “…”

Nàng thực sự không dám tin vào tai của mình nữa.

Mặc dù lúc ở trên giường, cẩu hoàng đế mang bộ dạng phóng túng nhưng bình thường đều mang cái mác cao quý đẹp đẽ lạnh lùng nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt, chắc chắn sẽ không nói ra những câu thô lỗ trắng trợn như vậy.

Chẳng lẽ bị tên nam nhân thô bỉ nào đó xuyên vào rồi?

Mười sáu năm sau, vào thời điểm sóng lặng gió êm, chẳng lẽ thế giới này đột nhiên có biến đổi lớn nào đó mà nàng không biết, bắt đầu trở thành thánh địa chuyển kiếp?

Không thể trách Trang Minh Tâm suy nghĩ bậy bạ, ngay cả Dục Cảnh đế cũng bị chính mình làm cho sợ đến ngây người.

Mới vừa bật thốt một câu như vậy, lúc tỉnh táo lại mới phát hiện lời mình nói là thoại của nam chính trong thoại bản < Phong lưu lang quân tiếu giai nhân > mới đọc hôm qua.

Đều do tên Cao Xảo chó má, bản thân mình chỉ nói hắn đi tìm vài quyển thoại bản đọc giải buồn, hắn lại mang tới một bọc dâm thư đầu độc mình, đúng là thích hợp để lôi ra đánh chết!

Hắn ho khan một tiếng, cố nói: “Trẫm nói là… Trẫm muốn ái phi!”

Trang Minh Tâm: “…”

Tuy đổi sang cách giải thích khác, nhưng cái này cũng không khác được bao nhiêu mà?

Nàng bĩu môi, vờ ngây ngốc nói: “Hoàng thượng nói gì cơ? Gió lớn quá thần thiếp nghe không rõ?”

Có tiền lệ tiên hoàng kéo em dâu ở góa vào gian dâm giữa ban ngày bị ghi lại trong chú dẫn về sinh hoạt thường ngày sờ sờ ra đó, cẩu hoàng đế dù cho có ý tưởng quá phận cũng chỉ có thể chờ đến chờ tối rồi nói sau, cho nên nàng ngược lại cũng không sợ.

Để tránh những câu nói về sau của hắn có gì đó khiến người ta bị sốc, nàng vội vàng lảng sang chuyện khác: “Hoàng thượng tới thật đúng lúc, hôm qua thần thiếp vừa bảo người làm thức uống tên “trà sữa” kia ra, mùi vị rất được, vừa đúng lúc trình lên cho hoàng thượng phẩm định.”

“A? Đồ ái phi tự tay làm ra đương nhiên sẽ không kém, trẫm ngược lại còn rất mong chờ.” Dục Cảnh đế đang muốn che giấu chuyện lúc mới rồi, vội vã làm ra vẻ vô cùng hứng thú, nhấc chân đi về hướng chính điện.

Trang Minh Tâm vội vã đi theo sau.

Sau khi trở lại đông thứ gian, hai người lần lượt ngồi lên đệm gấm đặt trên giường la hán.

Trang Minh Tâm sai người mang sữa trâu đã nấu sôi tới, tự mình ra tay pha trà, pha được hai chén trà sữa.

Bên trên còn được vẩy mấy cánh hoa hồng nho nhỏ được lấy từ luống hoa bên ngoài.

Nàng bưng một chén lên đặt vào bên cạnh Dục Cảnh đế, cười nói: “Tượng tác giám chưa làm được ly trà sữa và ống hút, hoàng thượng dùng tạm chén có nắp để uống nhé.”

Trà sữa mà chưa có ống hút thì đúng thật là chưa có linh hồn, hôm qua nàng mới vẽ bản bẽ ly trà sữa và ống hút đưa tới Tượng Tác Giám.

Chế luyện đồ gốm rất phiền toái, trước phải chế phôi, sau đó hong khô, tiếp theo là lên men, sau khi màu men khô mới có thể đưa vào lò nung sứ tiến hành nung.

Nói trước nói sau, dù ít cũng phải bảy tám ngày, đó là còn có điều kiện tiên quyết là thời tiết quang đãng không có mưa tuyết.

Dục Cảnh Đế vốn hảo ngọt, những cánh hoa hồng nho nhỏ trên trà sữa còn giúp tăng thêm một mùi hương thoang thoảng, uống một hớp liền bị chinh phục ngay lập tức.

Mùi trà, mùi sữa, cùng với dư âm của mùi hoa kéo dài, lại có sự ngọt ngào vừa đúng lúc xuất hiện.

So với tất cả những thức uống khiến cho hắn yêu thích từ trước đến nay, niềm yêu thích lần này chắc chắn xuất phát từ sâu trong lòng.

Mấy thứ đồ này chia nhỏ ra thì rất tầm thường, là một tổ hợp không ai nghĩ sẽ hòa hợp, lại sinh ra mùi vị chọc người khiến người ta chìm đắm tới vậy.

Nhưng những người khác vốn chẳng nghĩ tới được, chỉ mình nàng nghĩ ra.

Dục Cảnh đế nghiêng mình xuống gối, uống hết hớp này tới hớp khác trà sữa, những tâm tư bay bướm lúc trước đã sớm bay vụt tới tận chín tầng mây.

Trang Minh Tâm lộ ra một nụ cười tà ác, nàng cũng biết không có mấy ai có thể kháng cự mị lực của trà sữa.

Cho dù là cổ nhân thì cũng vậy mà thôi.

Rảnh rỗi nàng lại làm thêm “trân châu” là có thể chế tạo trà sữa trân châu.

Khoai sắn không được coi là quá hiếm, thường xuyên có sơn dân đào được rồi mang vào trong thành bán, vào tiệm lâm sản là có thể tìm thấy.

Cũng chính vì trong tay nàng hiện tại dư dả, tạm thời không thiếu tiền bạc, nếu không nàng mở tiệm trà sữa trong cung, bán trà sữa cho phi tần cung nhân, chỉ sợ là sẽ cực kì bạo đúng chứ?

Có điều nàng cũng suy nghĩ một chút, cho dù thiếu tiền cũng không thể làm như vậy, thực sự quá mất thể diện.

Ngoài ra cứ coi như Dục Cảnh đế không để ý tới, thì Trịnh thái hậu cũng chắc chắn không cho phép, dù sao vẫn còn có cung quy.

Dục Cảnh đế nghe vậy, phân phó Cao Xảo: “Sai người tới Tượng Tác Giám truyền lời, để bọn họ làm cho trẫm mấy bộ ly trà sữa và ống hút, hình dáng như Uyển phi vẽ, hoa văn dùng tường vân phi long.”

Cao Xảo đáp lời rồi lui ra ngoài.

Nói đến Tượng Tác Giám, Dục Cảnh đế liền nghĩ tới Nội Vụ phủ, hắn hỏi Trang Minh Tâm: “Nội Vụ phủ có mang phân lệ phi vị của nàng tới không? Lúc trước trẫm đã châm biếm Chung Dương một phen, chắc giờ hắn không dám chậm chạp trong việc hậu đãi nàng rồi chứ?”

Trang Minh Tâm cười nói: “Phân lệ lúc này đã tốt tới mức không thể tốt hơn được nữa.”

Suy nghĩ một chút nàng lại nhỏm người dậy vén áo thi lễ: “Đa tạ hoàng thượng phí tâm tư cho thần thiếp.”

Dục Cảnh đế liếc nàng một cái, hừ giọng nói: “Chỉ nói tạ ơn ngoài miệng không khỏi có chút qua loa lấy lệ.”

Trang Minh Tâm lập tức có suy nghĩ không đứng đắn, trong đầu bật ra một đống phế phẩm có màu sắc, nàng cự tuyệt ngay: “Thần thiếp vô năng.”

Hắn kéo khăn nhỏ trong tay Trang Minh Tâm, vừa lau nước mắt vừa cười mắng: “Vật nhỏ này, nàng đang nghĩ chuyện không sạch sẽ gì đấy.”

Trang Minh Tâm: “…”

Rốt cuộc là ai nghĩ chuyện không sạch sẽ chứ? Nếu không phải đầu hắn toàn thứ xấu xa, sao nàng lại suy nghĩ lệch lạc được?

Hơn nữa, làm sao chuyện kia lại là chuyện không sạch sẽ được? Hắn sợ bẩn nhất không phải sao, tại sao còn ăn cái đó như thứ thơm ngon lắm vậy?

Nàng hít sâu một hơi, “ngốc bạch ngọt” hỏi: “Chuyện không sạch sẽ là gì vậy ạ? Thần thiếp không hiểu ý hoàng thượng, xin hoàng thượng chỉ điểm.”

Dục Cảnh đế cười một cách giảo hoạt, tiến lại gần nói nhỏ: “Chờ đến đêm rồi trẫm nói nàng nghe.”

Hừ, cái giọng quái gở này!

Trang Minh Tâm cũng lười nói dài với hắn, một lần nữa chuyển đề tài, hỏi: “Nghe nói vụ án Ngọc Hinh quận chúa, Đại Lý Tự đã tra ra kết quả?”

Nghe đến đây, sắc mặt Dục Cảnh đế nhất thời trầm xuống.

Hắn gật đầu một cái, nói: “Chuyện trẫm vừa định nói cũng chính là chuyện này, muốn nàng cho trẫm một chủ ý.”

Hóa ra là như vậy.

Nàng lặng lẽ sám hối, đều do bản thân mình không đủ thuần khiết, nếu không cũng sẽ chẳng nghiêng như lòng chảo Malaysia.

“Hoàng thượng muốn thần thiếp đưa ra chủ ý như thế nào?” Theo như mọi người bàn thì giờ vụ án đã đến giai đoạn phán quyết, một ngỗ tác như nàng không còn có thể làm gì nữa.

Dục Cảnh đế đáp: “Muốn một chủ ý có thể giữ được tính mạng của Uông Thừa Trạch.”

“Cái này…” Cái này đi quá xa so với dự liệu của nàng, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên đáp lời ra sao.

Vụ án này nếu xảy ra ở thời hiện đại, bằng chứng tội cố ý giết người vững vàng như núi, sẽ bị tử hình không có chút tranh cãi nào.

Dù Ngọc Hinh quận chúa tội ác tày trời, nhưng chuyện nàng ta làm, một là chia rẽ hôn nhân của người khác, hai là sai bảo kẻ khác giết người nhưng chưa thành công, toàn bộ những chuyện này được đặt chung một chỗ cũng không đáng tội chết.

Nhưng hiện tại đang là thời cổ đại, Ngọc Hinh quận chúa thuộc về giai tầng thống trị, lại có chỗ dựa là An Ninh trưởng công chúa, Uông Thừa Trạch khổ sở không chỗ tố, có oan nhưng không chỗ giãi bày, trừ việc bí quá hóa liều buông tay đánh một trận, hắn còn có thể làm gì được đây?

Trừ phi vứt bỏ lương tâm làm con rùa đen rúc đầu cả đời, nhưng hiển nhiên hắn không làm được.

Nhưng điều khiến nàng không nghĩ tới là Dục Cảnh đế vốn nên thân cận với Ngọc Hinh quận chúa hơn lại muốn giữ lại mạng của Uông Thừa Trạch.

Thế nhân trước nay đều treo gương sau ót – chiếu được người khác nhưng lại chẳng thể thấy chính mình, thân là hoàng đế đang nắm đại quyền lại có thể công bình công chính tới vậy, cũng làm nàng nhìn với con mắt có chút khác xưa.

Vì vậy nàng cũng tình nguyện thay hắn ra chủ ý này.

Chẳng qua lời xấu xí luôn phải nói trước, nàng nghiêm túc nói: “Chủ ý này thần thiếp có thể thay hoàng thượng ra chỉ có điều thần thiếp kề môi bên tai hoàng thượng, nếu đứng trước mặt người thứ ba, thần thiếp chắc chắn không nhận.”

Hậu cung can chính là đại kị, thời điểm tốt thì đương nhiên không kị chuyện gì, nhưng thời điểm không tốt có thể trở thành tội chứng.

Nếu để An Ninh trưởng công chúa biết được, có thể chính mình cũng không xong.

Có điều đây cũng chỉ là nàng mang lòng tiểu nhân, chứ thực ra không cần lo âu, hậu cung can chính đương nhiên không đúng đắn, nhưng vị hoàng đế nghe lời phụ nhân thì có thể tốt hơn chỗ nào đây?

Chỉ cần đầu hắn không bị kẹp cửa nhất định sẽ kín miệng như bưng.

Mày kiếm của Dục Cảnh đế sụp xuống: “Chẳng lẽ ngay cả trẫm nàng cũng không tin nổi nữa sao? Chẳng lẽ còn muốn trẫm ban cho nàng kim bài miễn tử hay sao?”

“Không cần kim bài miễn tử.” Trang Minh Tâm lắc đầu một cái, lại cười nịnh hót: “Có điều ban cho thần thiếp thánh chỉ miễn tử để đáy rương cũng được.”

Kim bài miễn tử sao có thể cho một cách tùy tiện được, nếu cầm kim bài miễn tử tạo phản, cho dù chưa thành công nhưng cũng có thể trở lui hoàn toàn, khởi loạn triều cương?

Đạo lý này Trang Minh Tâm vẫn hiểu.

Dục Cảnh đế còn chưa tới mức t*ng trùng lên não, nghe vậy hừ giọng nói: “Cho nàng thánh chỉ miễn tử, nàng giết chết trẫm cũng chẳng cần đền mạng, chỉ sợ ngay lập tức sẽ để trẫm cưỡi rồng thăng thiên.”

Trang Minh Tâm xùy một tiếng, tức cười nói: “Dưới gối thần thiếp lại không có hoàng tử, giết chết hoàng thượng, sau đó để cho đại hoàng tử, nhị hoàng tử hoặc tam hoàng tử, một trong mấy vị đó lên ngôi, với thần thiếp có gì tốt đẹp lắm chăng?”

Dục Cảnh đế cả giận nói: “Nếu dưới gối có hoàng tử là có thể giết chết trẫm?”

Ngược lại có thể cân nhắc phi tần trở thành thái hậu buông rèm chấp chính có bao nhiêu thoải mái?

Phải biết dưới tay nàng nhìn vậy mà còn có một Lý Liên Ưng, có lẽ nàng có số mạng trở thành lão phật gia thật.

Dĩ nhiên, nàng cũng không ngu ngốc như vậy là được.

“Hoàng thượng sao có thể suy đoán thần thiếp một cách ác ý như vậy?” Trang Minh Tâm hừ một tiếng rồi nghiêng đầu qua, “Thần thiếp giận rồi, hoàng thượng đi tìm một người khác nghĩ kế thay mình đi.”

Dù sao cũng phải gạt An Ninh tiểu cô mẫu, một khi bí mật này lộ ra hậu quả sẽ khôn lường, hắn tìm ai nghĩ kế cũng không an tâm, cũng chỉ có một mình Trang Minh Tâm mới có thể san sẻ với mình.

Dù sao cũng là phi tần phải phụ thuộc vào mình, còn có thể chạy sang đầu hàng An Ninh trưởng công chúa hay sao?

“Được rồi được rồi, chớ tức giận, tức giận nhanh già không đáng đâu. Trẫm cũng chỉ đùa thôi, tại sao nàng lại coi là thật cơ chứ? Nếu trẫm phòng bị nàng tại sao ngày nào ở chỗ nàng dùng bữa đến ngân châm thử độc hay những thái giám ăn thử cũng không cần?” Dục Cảnh đế liền vội vàng ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng dỗ dành nàng.

Điều này cũng là nói thật, hắn đối với bản thân nàng thực sự không phòng bị quá mức.

Thật ra thì thánh chỉ miễn tử cũng chỉ là nàng đùa mà thôi, tên hoàng đế này sao lại tùy tiện dỗ dành như thế.

“Thôi.” Nàng nắm nắm đấm nhỏ nhẹ nhàng đấm lên ngực hắn, nói nhỏ: “Thần thiếp không hiểu rộng bằng hoàng thượng.”

Là đấm nhẹ, nếu đấm mạnh, phỏng chừng có thể khạc ra một hớp máu từ trong bụng ngay tại chỗ.

Dục Cảnh đế thấy nàng có chút không vui, lại dụ dỗ: “Không phải nàng ba lần bốn lượt nói “nếu có ớt thì tốt” hay sao, nếu nàng giúp trẫm làm chuyện này, trẫm phái người tới Nam Dương tìm cho nàng.”

“Thật không?” Ngay lập tức nàng tỉnh táo tinh thần, lại còn được voi đòi tiên nói: “Vậy thuận tiện tìm kiếm thêm khoai tây, khoai lang đỏ cùng với cây ngô đi.”

Thời đại này là không có thật, có những chỗ trùng với thời cổ đại của đời trước, cũng có những chỗ không trùng, bên Nam Dương kia có nhiều cây trồng tới mức nào, nàng thực sự không biết.

Ngay cả chỗ Tây dương kia tạm thời cũng đừng nghĩ tới, cách quá xa, hao phí quá đáng, đám triều thần đương nhiên sẽ phản đối, nàng cũng không muốn bị chửi là yêu phi.

Dục Cảnh đế nhíu mày tỏ ý nghi ngờ: “Nàng nghe nhiều chuyện ly kỳ cổ quái như vậy từ đâu thế?”

Đối với chuyện này, nàng đã sớm bịa một câu chuyện thật kín kẽ, thuận miệng nói: “Đọc từ một quyển độc bản đó, người viết quyển đó từng du lịch tới Tây Vực, Tây Dương và Nam Dương, tưởng thuật rất nhiều vật mười phần hiếm lạ mà đại Tề chúng ta không có, nếu không chỉ dựa vào cái đầu ngu ngốc của thần thiếp sao có thể nghĩ ra nhiều thứ như thế?”

Để tránh hắn mở miệng đòi độc bản, lại nói thêm một câu: “Chỉ tiếc rằng quyển độc bản đó hình như đã bị thần thiếp tiêu hủy, nếu không hiến cho hoàng thượng cũng tốt biết bao nhiêu?”

Dục Cảnh đế: “…”

Độc bản nhất định là có, thiêu hủy chắc cũng là chuyện có thật, nhưng hiển nhiên là nàng đã thuộc lòng nếu không sao thể làm ra lương bì, những đồ ăn đẳng cấp như bánh bông lan?

Tuy hắn hiếu kì nhưng cũng không nhất định phải có trong tay, dù sao nàng có ăn cũng chẳng thể thiếu phần mình.

Hắn dứt khoát vung tay lên: “Trẫm đồng ý với nàng, nàng lại nói chủ ý của nàng đi.”

Trang Minh Tâm cũng không lằng nhằng nữa, nàng hỏi hắn: “Sắp thi Hương rồi đúng không?”

“Ừ.” Dục Cảnh đế gật đầu một cái, nói: “Đầu tháng chín bắt đầu mở thi lần đầu tiên.”

Nàng tỉ mỉ trình bày lại kế hoạch: “Đợi sau khi thi xong, hoàng thượng sai người đem câu chuyện của Ngọc Hinh quận chúa, Uông Thừa Trạch và vị hôn thê trước của hắn biên soạn thành thoại bản, đưa đến chỗ các tiên sinh kể chuyện dân gian và các gánh hát, nói bọn họ diễn dịch trong trà lầu và hí viên.”

Sau khi nhấp một ngụm trà sữa, nàng lại tiếp tục nói: “Sau khi diễn dịch nửa tháng, những người nằm vùng đưa chuyện này lan truyền vào trong nhóm học trò, dẫn dắt bọn họ kêu oan cho Uông Thừa Trạch, có thể náo loạn lớn tới mức nào thì náo loạn tới mức đó, náo loạn tới mức kinh động cả Nội các và Ngự Sử đài, ầm ĩ tới tận trong triều.

Đến lúc đó những nhà có quan hệ thông gia với Uông gia đương nhiên sẽ thuận thế đứng ra chống đỡ cho nhóm học trò, những cửa thanh liêm vì danh tiếng của mình cũng sẽ phụ họa.

Trong ngoài đều hưởng ứng như vậy, hoàng thượng cũng chỉ có thể “vô cùng khó xử” rồi xử Uông Thừa Trạch đi lưu đày thôi.”

Còn chuyện trên đường lưu đày Uông Thừa Trạch có ngủm hay không còn phải xem An Ninh trưởng công chúa và Uông gia đánh cờ.

Dĩ nhiên chỉ sợ Dục Cảnh đế cũng không có lý nào mà chịu ngồi yên, nếu không tội gì hắn phải dày vò tới mức này?

Những thứ này chẳng có liên quan gì tới nàng.

“Ý kiến hay!” Dục Cảnh đế đập một cái lên bàn đặt trên giường lò, dư chấn khiến hai bộ chán có nắp dùng để uống trà sữa cũng phải nhảy lên.

Nàng sợ trà sữa làm dơ bộ thường phục mới của mình, ra tay nhanh như tên bắn bắt được cái nắp chén kia, sau đó thả trên bàn đánh “keng” một tiếng.

Dục Cảnh đế lại mím môi, trong đầu thầm nghĩ, công phu của tiểu nha đầu này cũng có chút lợi hại.

Trang Minh Tâm cũng tự ý thức được mình đã lộ gì đó, nàng cười ha hả, đẩy chén trà sữa bên cạnh Dục Cảnh đế: “Hoàng thượng uống trà sữa đi.”

Dục Cảnh đế bưng tách trà, uống một hớp đấy bực bội rồi thả lại cái tách xuống bàn, đứng dậy nói: “Chuyện cần sớm thì không nên muộn, trẫm đi an bài trước, đợi đến vãn thiện rồi tới nữa.”

Suy nghĩ một chút hắn lại dặn dò thêm: “Trẫm còn muốn ăn Sa Oa Mễ Tuyến.”

*

Trong Vĩnh Thọ cung, Trương đức phi nghe tin hoàng thượng lại lật bảng của Uyển phi thì tức giận tới mức toàn thân phát run.

Bệnh cũng không thể nào giả bộ được, nàng ta liên tiếp thay quần áo điểm trang lại, ngồi kiệu tới Từ Ninh cung.

“Thái hậu nương nương còn đang lễ phật, sợ là không thể gặp Đức phi nương nương rồi, nếu Đức phi nương nương có chuyện có thể nói với Liêu thái phi nương nương, cũng tương đương.”

Trương ma ma nói vậy sau khi thông báo hộ nàng ta.

Trương đức phi cũng không thể làm gì khác hơn ngoài tới Đông thứ gian diện kiến Liêu thái phi.

Nàng ta khóc lóc kể lể với Liêu thái phi: “Thần thiếp thực sự không biết hoàng thượng lên tiếng nói muốn lật bảng của Uyển phi muội muội, chỉ là bệnh tim đập nhanh của Uyển phi muội muội chưa lành, muốn để nàng ấy toàn tâm tu dưỡng mấy ngày nên mới rút lục đầu bài của nàng, nếu sớm biết thần thiếp nào dám cãi lại lệnh của hoàng thượng?”

Liêu thái phi không rõ tình hình lắm, vô cùng dụng tâm an ủi: “Nương nương trước giờ đều là người tuân thủ quy củ.”

Được đáp lại, Trương Đức phi cầm khăn tay lau nước mắt một cái, lại tiếp tục nói: “Trong cung có mấy chục phi tần, mỗi ngày nói ít cũng có mười mấy hai mươi việc phải lo lắng sắp xếp, thần thiếp tuy ngu độn nhưng không có công lao cũng có khổ lao, Hoàng thượng lại vì một chuyện nhỏ như vậy mà muốn lấy lại phượng ấn của thần thiếp, thần thiếp thật là oan uổng.”

Liêu thái phi vỗ bả vai nàng một cái lấy lệ: “Hoàng thượng cũng chỉ đùa giỡn mà thôi, không cần coi là thật.”

Phượng ấn là thứ trọng yếu của Trương đức phi, lời độc ác lần này của Dục Cảnh đế thực sự đã hù dọa được nàng.

Nàng giả vờ khóc lóc: “Tuy là đùa giỡn nhưng có thể thấy hoàng thượng đang trách tội thần thiếp. Đều do thần thiếp không có mắt nhìn, biết rõ Uyển phi muội muội được hoàng thượng cưng chiều, người lật thẻ bài của nàng ba ngày liên tiếp không nói, mới đi cung của Tĩnh phi muội muội một đêm hôm nay lại lật thẻ của nàng… Thần thiếp cũng không nên tự tiện rút thẻ của muội ấy, vẫn nên hỏi qua ý nàng rồi nói sau.”

Liêu thái phi giương mắt nhìn nàng một cái, cất giọng nhàn nhạt: “Cái hố mới đào vẫn còn ba phần thơm, Uyền tần mới hầu hạ, hoàng thượng nán lại trước sự mới mẻ cũng không có gì kỳ quái.”

“Thái phi nương nương nói rất đúng.” Trương đức phi liền vội vã gật đầu phụ họa, sau đó lại chuyển đề tài, lo lắng nói: “Chẳng qua thái hậu nương nương thường nói mưa móc chia đều mới là đạo giúp con cháu hưng vượng, năm ba ngày độc sủng thì thôi, nếu dài ra về sau này thì lại không ổn.”

Liêu thái phi cười nói: “Chuyện sau này thì sau này bàn lại, giờ người lo âu nhiều như thế làm chi? Chẳng có gì ngoài tự chuốc thêm phiền não.”

Bản thân Trịnh thái hậu không muốn nhúng tay lại đêm chậu phân natf đổ lên đầu mình, hà cớ gì bà lại dính cái phiền toái này chứ?

Huống chi muội muội của Uyển phi sắp gả vào nhà họ Liêu, bản thân bà và Uyển phi cũng có thể coi là người một nhà, nàng ngu mới lựa chọn làm chỗ dựa cho Đức phi đi tìm xui với Uyển phi.

Trương đức phi sao lại không biết chuyện này chứ, chỉ có điều Trương ma ma đứng ngay bên cạnh, những lời này không phải nói với Liêu thái phi mà là nhắm vào Trịnh thái hậu.

Cho dù Trịnh thái hậu không để ý tới chuyện con cháu truyền thừa rồi Tĩnh phi mang thai, nhưng chắc hẳn cũng sẽ không để Uyển phi một mình độc sủng trấn áp Tĩnh phi một con.

“Đa tạ thái phi nương nương chỉ điểm, quả nhiên là do thần thiếp quá lo lắng.” Bởi vì điều nên nói đều đã nói rồi, Trương đức phi “thành khẩn” tạ ơn, sau đó quả quyết đứng dậy cáo từ.

Liêu thái phi vịn tay Trương ma ma, đi tới phật đường nhỏ của thái hậu.

Trịnh thái hậu cũng không “lễ phật” như lời Trương ma ma nói, mà đang nghiêng người trên tháp mỹ nhân xem một cuốn thoại bản.

Thấy Liêu thái phi đi vào, bà hỏi: “Đuổi người đi rồi chứ?”

“Vâng.” Liêu thái phi đáp lời, cười nói: “Quả như tỷ đoán, tới cáo trạng vụ Uyển phi, muội nói qua loa với nàng ta vài câu, người đã bị đuổi về rồi.”

Trịnh thái hậu lật trang đánh “soạt” một tiếng, hừ giọng: “Đàn bà trong cung dù có thế nào thì cũng chỉ có mấy chuyện này thôi, chúng ta đều đã trải qua rồi, còn có thể giấu diếm được chúng ta cái gì đây? Một cái quệt mông cũng biết nàng muốn kéo cái phân gì.”

“Tỷ tỷ.” Liêu thái phi không vừa ý nhắc bà một câu, bất đắc dĩ nói: “Cũng may hoàng thượng không ở đây, nếu không chỉ sợ sẽ nhấc chân đi luôn.”

Hoàng thượng từ nhỏ chỉ sợ bẩn, lúc còn bọc tã mỗi lần tiểu rớt ra sẽ khóc thật lớn tiếng để người khác biết mà thay vải sạch cho mình, càng về sau đừng nói là nhìn thấy, nghe cũng không được.

Trịnh thái hậu cười nói: “Đó là trước kia, bây giờ chỉ sợ tật xấu kia có mười phần thì đã đổi đến tám chín phần.”

Nếu không sao có thể ba lần bốn lượt tới bên cạnh Uyển phi ngày thường hay giao thiệp với xác chết?

Liêu thái phi cười một tiếng, không đáp lời.

Trịnh thái hậu cũng không để ý, tự mình độc thoại: “Đều cho là ai gia đau lòng Tĩnh phi, dù con trai không thích nó cũng buộc con trai phải cưng chiều nó. Giờ thấy Uyển phi được cưng chiều hơn Tĩnh phi, nàng ta liền chạy đến chỗ ai gia thêm thuốc, muốn để ai gia ra tay đối phó Uyển phi.”

Nói tới đoạn này, bà hừ một tiếng: “Hoàng thượng là con trai của ai gia, nó thích ngủ với ai thì ngủ, ai gia quản chuyện nó ăn nó mặc thì cũng thôi đi, còn thể quản chuyện giường chiếu của nó hay sao? Con trai quan trọng hay cháu gái quan trọng, ai gia vẫn biết rõ.”

Chỉ có điều nhìn hắn cũng không ghét bỏ Tĩnh phi nên mới thuận tay giúp đỡ chút thôi.

Liêu thái phi bật cười: “Những lời như này tỷ ngàn vạn lần đừng nói ngay trước mặt các nàng, nếu không há chẳng phải sẽ bớt chuyện vui hay sao?”

Trịnh thái hậu trừng bà: “Ai gia không ngốc, không cần muội nhiều lời!”

*

Chuyện bên Từ Ninh cung mới qua một giờ đã qua miệng Tiểu Mãn truyền tới tai Trang Minh Tâm.

Trang Minh Tâm chắt lưỡi, lá gan của Tiểu Mãn này cũng hơi to rồi, đi Vĩnh Thọ cung của Trương đức phi dò hỏi tin tức thì cũng thôi đi, lại còn dám đưa tay ra tận Từ Ninh cung, chán sống rồi hay sao?

Xem ra nàng phải chuẩn bị tâm lý đổi cung nữ bất cứ lúc nào.

Đáng tiếc Trương đức phi không đúng lúc, nếu như là trước khi Tĩnh phi có mang, nàng tới chỗ Trịnh thái hậu cáo trạng mình, nhất định là một lời tố trạng chuẩn xác.

Đáng tiếc hiện giờ Tĩnh phi có mang rồi, nếu sinh hạ một hoàng tử, có Trịnh thái hậu chống lưng cho nàng, vinh quang lên phượng vị hoàng hậu cùng lắm chỉ là chuyện sớm hay muộn, vị trí thái tử cũng dễ như trở lòng bàn tay.

Trịnh thái hậu như vậy chẳng lẽ lại để ý chuyện nhỏ như các phi tần bên cạnh được sủng hay không được sủng hay không?

Coi như bản thân mình sinh được một hoàng tử thì cũng không thể so sánh với Tĩnh phi.

Lùi một bước mà nói, cứ coi như Tĩnh phi sinh ra một công chúa cũng có thể ganh đua cao thấp với Trương đức phi, một năm sau, phượng ấn rơi vào tay ai cũng chưa có thể nói được.

Ngay cả Vệ hiền phi cùng chấp chưởng phượng ấn với Trương đức phi.

Nghĩ đến Vệ hiền phi, Trang Minh Tâm ngay lập tức cau mày lại.

Khả năng Dục Cảnh đế bị chuyển kiếp là cực thấp, nhưng Vệ hiền phi có phải nữ chuyển kiếp hay không thì hiện tại còn chưa có kết luận, nàng cũng không biết nên tránh xa một chút hay nên bắt đầu tiếp cận.

Nhận thân là không thể nào rồi, nhưng nàng bắt buộc phải biết nguyên do tại sao tự dưng Vệ hiền phi lại đối tốt với mình đủ mọi đường như vậy.

Dù sao tổ phụ nàng cũng đã lùi lại, nàng vừa mới vào cung dưới gối cũng không có hoàng tử, coi như có được sủng ái đôi chút cũng không đáng để một trong tứ phi như nàng ta cúi mình lấy lòng như vậy.

“Nương nương, hoàng thượng sai người mang một hộp trân châu do Sơn Đông cống nạp, nói là cho người khảm trâm cài.”

Thôi Kiều bất ngờ bưng một cái hộp nhỏ bằng gỗ tử đàn đi tới, mở nắp hộp ra cho nàng nhìn.

Trang Minh Tâm nhìn lướt qua một cái, thấy trân châu bên trong tròn đầy căng mầy trơn bóng, viên nào viên nấy đều lớn như thể bụng ngón tay cái vậy, lộ ra tính chất của hàng thượng đẳng, có thể nói là giá trị liên thành.

Đáng tiếc là không thể mang đi bán, nếu không một hộp đầy như thế này, bán lấy một thiên kim chắc hẳn không phải việc khó.

“Ngươi mang đi cất trước đi.” Nàng phân phó Thôi Kiều.

Cẩu hoàng đế sẽ tìm phiền toái tới cho nàng.

Trân châu không chịu được sự tàn phá của thời gian, sẽ dần đục đi, vàng ố theo thời gian, nếu thực sự mài thành trâm cài như hắn nói để không uống phí lại quá khoe khoang, không khỏi khiến người khác đố kị,

Không thể làm gì khác hơn là cứ giữ lấy trước rồi để ngày sau hẵng nói.