Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 27

Cứ triền miên thẳng đến khi mặt trời lên cao ba sào, Cao Xảo kiên trì đến cùng đứng ở bên ngoài thúc giục hai ba lần, Dục Cảnh đế mới chịu bò dậy từ nơi ôn nhu kia.

Trên đường trở về Dưỡng Tâm điện, vẫn còn lại dư vị.

Vừa nghĩ tới hàm răng cắn lấy đôi môi anh đào của nàng, chật vật kiềm chế, nhưng lại bởi vì hắn đột nhiên tiến mạnh vào mà yêu kiều ngâm thành tiếng, vòng eo nhỏ như cành liễu cứ xoay tới xoay lui trên người hắn, toàn thân hắn liền bùng lên lửa nóng, chỉ hận không thể lập tức trở về Chung Túy cung.

Nói đến ngược lại phải trọng thưởng cho Cao Xảo, nếu không phải là ông ta tìm tới mấy quyển xuân cung đồ tuyệt diệu, hắn còn không biết được giữa nam nữ lại có thể có nhiều tư thế như vậy đâu.

Trước kia đều là các phi tần hầu hạ hắn, hoặc là dứt khoát chiếm đoạt, đây là lần đầu tiên hắn hầu hạ người khác.

Lại có sự hứng thú khác.

Nhưng cũng chỉ là với một mình Trang Minh Tâm thôi, dù sao nàng cũng đã tiếp xúc quanh năm với thi thể nam, có thể nói là kiến thức sâu rộng, nếu không đổ chút công sức thì lại sợ bị ghét bỏ.

Người ngoài thì khỏi đi, chỉ tổ mệt thân, dù sao các nàng ta cũng không phân biệt được kỹ thuật trên giường tốt hay tệ, hắn cần gì phải hạ thấp bản thân mà đi hầu hạ.

Hắn đập tay lên miệng, lại nhớ mùi vị tuyệt vời tối hôm qua, cho đến khi ngự liễn ngừng ở cửa chính Dưỡng Tâm điện điện, lúc này mới thu lại những ý nghĩ kiều diễm kia.

Vẫn còn không quên phân phó Cao Xảo: “Trẫm thấy chỗ đó của Uyển tần trưng bày phần lớn là đồ bằng vàng và bạc, thô tục làm người ta tức giận, ngươi đi tìm mấy thứ đồ bằng ngọc trong kho đưa cho nàng đi.”

“Dạ.” Cao Xảo đáp một tiếng, đảo mắt mấy vòng rồi nịnh nọt nói: “Lúc trước Đại Lý Tự bên kia tiến cống một viên ngọc phỉ thúy hình cải trắng tới, nhìn giống y như là cải trắng thật, vừa khéo đúng lúc Uyển tần nương nương đang để người tu sửa vườn rau, tặng cho nàng chẳng phải là hợp thời sao?”

Dục Cảnh đế gật gật đầu nói: “Phiền ngươi suy nghĩ chu đáo rồi, cứ làm vậy đi.”



Khi Cao Xảo tới tặng đồ, Trang Minh Tâm đang dắt Tướng Quân đi bộ ở trong sân.

Đang là đầu thu, trời cao mây mỏng, những làn gió êm dịu khẽ thổi qua, mát mẻ vừa phải, chính là lúc thích hợp nhất để hoạt động ngoài trời.

Vì phải bái lạy tạ ơn Dục Cảnh đế ban tặng nên nàng đến thỉnh an muộn.

Ở trong mắt những phi tần khác, có lẽ sẽ nói là nàng cậy sủng mà kiêu.

Nếu đặt vào trong những bộ phim cung đấu trên tivi thì nàng chính là một kẻ uốn éo kiểu cách, không để ai vào trong mắt, một khi đắc sủng thì cái đuôi vểnh cao lên tận trời, kết cục là chưa sống được ba tập đã trở thành bia đỡ đạn rồi.

Nhưng như vậy thì sao chứ?

Muốn để nàng mặt đầy sợ hãi mà chạy đến bên cạnh Trương đức phi nhận sai, chấp nhận trừng phạt của nàng ta tất nhiên là không thể nào rồi.

Ai mà muốn lôi chuyện này ra để nói thì nàng sẽ lập tức lôi kẻ đầu sỏ ra.

Hoàng thượng muốn ngủ nướng ở Chung Túy cung, nàng “thấp cổ bé họng” có thể làm gì hắn?

Kêu Quỳnh Phương đưa phần thưởng lên, nàng mở hộp ra nhìn.

Thấy ở bên trong có một cái lư hương hai tai có chạm khắc hình rồng bằng bạch ngọc, trong hộp khác thì có một viên ngọc phỉ thúy hình cải trắng, không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.

Cái trước thì không nói làm gì, khi nàng ở nhà mẹ đẻ cũng có một cái, cũng chẳng quá hiếm lạ, nhưng cái này là viên ngọc phỉ thúy hình cải trắng có thể nói là giá trị liên thành.

Khối ngọc hình cải trắng tương đương như vậy là vô cùng hiếm thấy, càng hiếm hơn là còn có màu sắc trên trắng dưới xanh tự nhiên nữa.

Thợ điêu khắc lại có thể nói là hạng giỏi nhất, đặc biệt là bộ phận màu xanh lá của cây, phiến là nhấp nhô trùng điệp, mạch lạc, rõ ràng, hoa văn hiện rõ, có thể nói là vô cùng sống động.

Nếu đặt ở hiện đại thì phỏng chừng mười con số cũng không mua được.

Lý Liên Ưng hưng phấn nói: “Nương nương đang muốn trồng cải trắng, hoàng thượng đã thưởng cải trắng, hoàng thượng và nương nương đúng là tâm linh tương thông, thật sự có thể nói là thần tiên quyến lữ.”

Trang Minh Tâm: “…”

Ngươi có thể im miệng lại không, còn thần tiên quyến lữ nữa chứ, vị hoàng hậu nằm trong hoàng lăng kia mới là quyến lữ của hoàng thượng!

Trang Minh Tâm ôm lấy ngọc hình cải trắng, thưởng thức ngắm nghía một hồi rồi kêu Thôi Kiều mang đi trưng bày ở Đa Bảo các.

Cao Xảo làm việc chu toàn, còn đưa thêm cả một cái đế bằng gỗ tử đàn, vừa vặn có thể đặt ngọc hình cải trắng lên trên đó, bỗng chốc tăng thêm không ít sức sống cho đông thứ gian.

Còn cái lư hương bằng ngọc kia thì thay cho cái lư hương tráng men vàng trước kia, đốt tô hợp hương lên làm cho người ta cảm thấy thanh thản.

Trang Minh Tâm dựa lưng nằm nghiêng trên giường la hán, đang muốn ngủ trưa thì chợt nghe trong sân truyền tới một tiếng thét chói tai: “A…”

Tiếp theo đó là tiếng sủa “Gâu gâu gâu” của Tường Quân vang lên.

Nàng lập tức bay “vèo” một cái ra ngoài.

Sau lưng truyền tới tiếng khuyên can vô lực của Quỳnh Phương: “Nương nương, người chậm chút…”



Trong sân, Hòa quý nhân Trình Hòa Mẫn đang nằm bò trên đất, một tay che mắt cá chân.

Ba cung nữ và hai thái giám đang vây quanh nàng ta, trong miệng kêu khóc rầm trời, không biết còn tưởng rằng Trình Hòa Mẫn đã hồn về tây thiên rồi nữa.

Mà Cốc Vũ được phân công nhiệm vụ dắt chó đi dạo đang ngây người phát run quỳ xuống đất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt in hằn năm dấu ngón tay đỏ chót.

Vẻ mặt Trang Minh Tâm lập tức lạnh xuống, nàng đảo mắt nhìn một vòng, lạnh giọng hỏi: “Ai tới nói cho bổn cung biết, đã xảy ra chuyện gì?”

Một cung nữ mở miệng nói: “Uyển tần nương nương, tiểu chủ của chúng ta sợ chó, tiện tỳ này lại cố ý dắt chó đi tới bên cạnh tiểu chủ chúng ta, làm cho tiểu chủ của chúng ta hoảng sợ nên trật khớp chân…”

Cốc Vũ vội vàng giải thích: “Không phải vậy, nô tỳ nào dám va chạm vào quý nhân tiểu chủ, là Hòa quý nhân tiểu chủ đột nhiên đi ra từ Tây Phối điện, nô tỳ tránh né không kịp nên mới…”

Cung nữ kia cười lạnh một tiếng: “Biết rõ tiểu chủ chúng ta sợ chó, vậy mà ngươi còn cứ dắt chó đi dạo ở cửa Tây Phối điện của chúng ta, nói không phải cố tình thì ai tin?”

Cười nhạt xong, nàng ta lại khom người với Trang Minh Tâm, nói: “Chó là của Uyển tần nương nương nuôi từ nhỏ, tiểu chủ của chúng ta không dám động vào nó, nhưng tội của tiện tỳ này thì không thể tha bổng cho được, thỉnh Uyển tần nương nương thông cảm.”

Nói xong, lại nói với mấy tên thái giám ở bên cạnh: “Các ngươi ngơ ra đó làm gì, còn không mau bắt tiện tỳ này lại!”

Bị phi tần có phân vị thấp hơn mình bắt cung nhân của mình mang đi Thận Hình Ti xử tội, mặt mũi của Uyển tần này coi như là mất sạch hết rồi.

Hơn nữa, do tiểu chủ của nàng ta mở đầu, những nương nương tiểu chủ có thù oán với các nàng chỉ sợ cũng sẽ không đứng ra nhúng tay vào đâu.

Mọi người hợp mưu, hợp sức kéo nàng từ tần vị xuống, tiểu chủ của nàng ta lại có thể là chủ Chung Túy cung rồi.

Cung nữ kia nghĩ vô cùng tốt đẹp.

“A? Nếu như bổn cung không thông cảm cho ngươi thì sao?”

Trang Minh Tâm nhíu mày, sau đó tức giận nói với Cốc Vũ: “Còn nằm trên đất làm gì? Chẳng lẽ trên đất có vàng hay sao?”

Người nằm dưới đất cũng không chỉ có mình Cốc Vũ, mà còn có cả Trình Hòa Mẫn.

Trình Hòa Mẫn ngược lại có sự nhẫn nhịn rất tốt, bị một câu hai nghĩa châm biếm mà cũng không lên tiếng, vẫn che mắt cá chân như cũ, trong miệng rầm rà rầm rì rên rỉ.

Cốc Vũ vội vàng bò dậy từ dưới đất, sau đó đi tới bên cạnh Trang Minh Tâm, cung kính đưa dây dắt chó lên.

Trang Minh Tâm nhận lấy dây dắt chó, đưa tay lên sờ đầu Tướng Quân một cái, trấn an nói: “Ngươi đã oan ức rồi, trở về sẽ kêu Chung Đại nấu xương cho ngươi ăn.”

Tướng Quân nghe hiểu được từ “xương”, thè lưỡi ra ngay lập tức, điên cuồng liếm lòng bàn tay của Trang Minh Tâm.

Nàng cầm khăn tay lau sạch lòng bàn tay, vỗ nhẹ đầu nó một cái, cười mắng: “Đàng hoàng một chút, đừng liếm làm dính nước miếng lên tay ta nữa!”

Trình Hòa Mẫn thấy nàng hoàn toàn không để ý tới mình, chỉ lo chơi đùa với con chó chết tiệt kia, âm thầm hận đến nghiến răng không ngừng, chân mày trên mặt càng nhíu chặt hơn, tiếng rên rỉ cũng lớn hơn một chút.

Thậm chí còn vừa rên vừa nói tới nói lui: “Chân của ta đau quá, A Nhiên, nhanh đi bẩm báo cho Trương đức phi nương nương, cầu đức phi nương nương mời thái y tới xem giúp ta một chút.”

Phi tần của hậu cung, không thể tùy tiện tiếp xúc với thái y viện, nếu có bệnh hay bị đau thì phải bẩm báo với Trương đức phi chưởng quản phượng ấn trước tiên, sau đó nàng ta sẽ viết biên nhận, đóng dấu phượng ấn lên, rồi mới cầm biên nhận đi thái y viện, lúc này thái y viện mới phái người tới.

Lúc trước Trang Minh Tâm kêu Lý Liên Ưng đi mời thái y xem bệnh “đau đầu” cho Trần Ngọc Thấm cũng phải trải qua quy trình này.

Trang Minh Tâm không lên tiếng, nhét dây dắt cho vào trong tay Quỳnh Phương cũng đi ra ngoài theo, bước nhanh tới bên cạnh Trình Hòa Mẫn, khẽ vén váy của nàng ta lên, xắn quần chẽn lên.

Nhìn vào vị trí mắt cá chân chỗ nàng ta che lại, rồi đưa tay ra bóp bóp mấy cái.

Sau đó đứng lên, một bên cầm khăn tay vừa lau nước miếng của Tướng Quân để lau tay, cười nói: “Muội muội đứng lên đi, chân của ngươi không bị thương đâu.”

Cung nữ mở miệng nói chuyện ban nãy vội nói: “Không phải nương nương nói bản thân chỉ biết nghiệm thi, không biết y thuật hay sao? Tại sao bây giờ lại kết luận là tiểu chủ chúng ta không bị thương? Nô tỳ khuyên nương nương vẫn nên cẩn thận một chút, thương gân động cốt là chuyện lớn, nếu sơ sẩy một chút thì chỉ sợ cũng sẽ để lại mầm bệnh sau này.”

“Tiểu nha hoàn này của ngươi ngược lại nói cũng có mấy phần đạo lý, dù sao Hòa quý nhân muội muội xuất thân tôn quý, tổ phụ rất có thể sẽ tiếp nhận chức thủ phụ nội các, phải cẩn thận cũng không quá đáng.”

Trang Minh Tâm chẳng những không tức giận, còn cười tán dương cung nữ kia một câu, sau đó ngồi xổm xuống, cười híp mắt nói với Trình Hòa Mẫn: “Nếu như chó của bổn cung đã quấy rầy muội muội, cũng không lý nào lại để muội muội tốn kém cả.”

Sau đó nghiêng đầu phân phó Lý Liên Ưng: “Đi thái y viện mời một người tài giỏi của khoa xương tới đây, đặc biệt giúp nàng ta chữa trị một phen.”

“Dạ.” Lý Liên Ưng hiểu rõ, vô cùng vui sướng đáp một tiếng.

Nương nương nhà mình cũng không phải là chủ nhân dễ bắt nạt, phàm là chuyện gì động đến nàng thì nàng nhất định sẽ trả đủ.

Có Hân quý nhân ở phía trước, bọn họ phải đối phó với những kẻ “vô lại” giả bệnh, nhưng vẫn có cách hay.

Mà đây chính là cách hay đó, rất nhanh trên người Hòa quý nhân đã có hiệu quả.

Trình Hòa Mẫn chẳng những phun hết toàn bộ thuốc đã uống ra, mà ngay cả bữa trưa mới ăn cũng đã nôn ra sạch sẽ.

Vị đắng trong miệng xen lẫn mùi vị là lạ của thức ăn chưa tiêu hóa hết toàn bộ, làm cho nàng ta lại buồn nôn, đáng tiếc là đã nôn hết những gì có thể nôn trong bung ra rồi, chỉ có thể liên tục nôn khan.

Sau khi súc miệng mười mấy lần, bây giờ mới trở lại bình thường, nước mắt vẫn hơi không ngừng được.

Nàng ta nước mắt lưng trong chất vấn Trang Minh Tâm: “Nương nương cho thần thiếp uống thứ thuốc gì vậy, tại sao lại khó uống như vậy chứ, không phải là muốn hại chết thần thiếp sao?”

Trang Minh Tâm ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị của Tây Phối điện, ha ha cười nói: “Bổn cung nói ngươi không bệnh, không phải ngươi tự nói bản thân có bệnh sao, hiển nhiên là hỏa khí quá lớn, nước hoàng liên này dùng rất thích hợp, uống hết một chén, bảo đảm thuốc đến bệnh hết.”

Trần Ngọc Thấm đúng thật là có chút không phúc hậu mà, lại đi giấu nhẹm chuyện mình bị nước hoàng liên trừng trị đến gió thổi không lọt, nếu không thì Trình Hòa Mẫn phàm là nghe được một chút tin tức nào chỉ sợ cũng không dám làm ra chuyện ngu xuẩn giả vờ bị người ta đụng bị thương như vậy.

Trình Hòa Mẫn: “Ngươi…”

Nàng ta dừng một chút, sau đó mới tìm được lý do, cả giận nói: “Ngay cả Lý thái y cũng đều nói tần thiếp bị trật khớp động đến gân cốt, chẳng lẽ nương nương còn lại hại hơn cả thái y sao? Chó của nương nương hại thần thiếp trật khớp, chẳng những nương nương không áy náy, lại còn cho người trộm đổi phương thuốc thái y cho nữa… Nương nương huênh hoang ngang ngược như vậy, không sợ thần thiếp cáo trạng với Trương đức phi nương nương sao?”

Trang Minh Tâm “xì” một tiếng: “Các thái y vì để bảo vệ tính mạng, từ trước đến giờ toàn là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện hoang đường, ngươi cố tình giả bệnh, Lý thái y có ngu mới đi công khai vạch trần ngươi.”

Nói đến đây, bỗng nhiên nàng lóe lên một ý tưởng, một diệu kế đã xuất hiện trong lòng.

Nàng che ngực, thở gấp từng ngụm từng ngụm, “khó khăn” phân phó nói: “Lý Liên Ưng, bổn cung bị Hòa quý nhân làm tức giận đến nỗi tái phát bệnh đau ngực, mau đi tới thái y viện mời một thái y tới cho bổn cung!”

Lý Liên Ưng lanh lẹ chạy ra ngoài.

Lần này là Vương thái y chuyên về tim phổi, ông ta xem xét bựa lưỡi Trang Minh Tâm một hồi, lại bắt mạch cho nàng một phen, trầm ngâm một hồi lâu sau mới chắp tay nói: “Nương nương bị suy tim, nhất định không thể tức giận, nếu không thì chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Một mạch để lại ba tờ đơn thuốc, sau đó lắc đầu than thở, mang dáng vẻ tiếc hận rời đi.

Nếu không phải là Trang Minh Tâm nắm rõ cơ thể của bản thân như lòng bàn tay thì chỉ sợ đã tin đây là sự thật rồi.

Trình Hòa Mẫn: “…”

Đám người ăn không ngồi rồi ở thái y viện này, quả nhiên là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện hoang đường mà, không tin được một chữ nào cả!