Ngộ Phật

Chương 22: Sư huynh tốt tính

SƯ PHỤ NÓNG NẢY.

Đang ngự kiếm giữa trời là một thanh niên nom rất chững chạc, không đến mức điển trai nhưng mặt mũi lại dễ nhìn, toát lên vẻ ấm áp chính trực, cho người ta hảo cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chính lúc này đây, thanh niên có vẻ đang bất lực lắm, anh ta đáp xuống từ phi kiếm, lễ chào Bạch Nhiễm Đông, gọi nàng là sư thúc.

Anh là Chu Uyển, đệ tử của đại sư bá, cùng lứa với sư huynh đệ tỷ muội bọn Giang Trừng, hiện là người lớn tuổi nhất.

Tông môn chí ít cũng phải trăm mấy dãy núi trăm mấy hệ, phe nào thân thì năng qua lại, không thân lắm cũng cười chào lễ độ, còn mà từng xung đột hay vẫn xích mích thì hễ gặp là lườm nguýt, thỉnh thoảng lại choảng nhau. Phần lớn các đệ tử cùng dãy hệ sẽ rất khăng khít, nói cho cùng thì nước lên thuyền lên, nước cạn đắm thuyền.

Ngay từ đầu tam sư tỷ Trịnh Dao đã kể Giang Trừng nghe rồi, sư phụ và hai vị sư bá cùng một thầy, tuy giờ đây mỗi người tách ra tự nhận trò, xây dựng dãy hệ riêng nhưng vẫn thân thiết như xưa, bởi thế, xấp nhỏ tụi Giang Trừng cũng hay qua lại với nhau.

Nhắc mới nhớ, trong cả ba sư huynh muội, người đầu tiên nhận đồ đệ không phải đại sư bá Liên Vị Hành lớn tuổi nhất, cũng không phải sư phụ Bạch Nhiễm Đông không đáng tin cậy nhà cô, mà là nhị sư bá Tạ Xuân Hoài vú em kia, ông đã từng nhận một nữ đệ tử. Nên đời các cô đáng ra phải có một người chị cả, nhưng rất lâu trước đây, đại sư tỷ lục đục gì đó với nhị sư bá, từ đó, không ai nhắc đến cô nàng chả biết đã đi đâu về đâu ấy nữa, thế là đệ tử Chu Uyển của đại sư bá trở thành anh cả lứa này của cả ba dãy hệ.

Rồi thì chả biết có phải già néo đứt dây hay không mà một người khá nóng tính như đại sư bá lại rèn ra được một Chu Uyển sư huynh quá tốt tính, sự hiền hậu chất phác ấy đã được mọi người công nhận. Đến cả ba chị bé sinh ba nhỏ nhất kia còn dám bá vai trèo cổ anh chơi đùa khắp nơi,, đại sư bá đã điên tiết bao lần vì cái sự quá lành, dễ khiến người ta bắt nạt của anh, vậy mà Chu sư huynh cũng vẫn chỉ cười bất đắc dĩ, ngoảnh đi lại chứng nào tật nấy.

Người bình thường biết vườn nhà mình bị trộm rình rang khuân đi cả đống đồ tốt ấy hả, dù không chửi xối xả thì mặt mày cũng phải bí xị thôi, thế mà anh cả lại không nói nặng một câu, lại còn tận tình khuyên nhủ thủ phạm.

“Nếu thích các loại linh quả linh cầm này, tiểu sư thúc cứ bảo sư điệt là được, chúng cũng không quá quý giá, sư điệt sẽ sai người biếu sang Hàn Sơn điện, tiểu sư thúc cớ gì lại phải đích thân đến náo loạn vườn tước, cố ý chọc giận sư phụ chứ.” Chu Uyển ra chiều bất lực lắm, nghĩ đến chuyện sư phụ nóng tính nhà mình sẽ nổi cơn tam bành ra sao khi biết tiểu sư thúc lại đến quậy vườn bảo bối nhà Người, buột thốt tiếng thở dài.

Thấy nỗi “bó cánh” của sư điệt ngoan hiền, Bạch Nhiễm Đông lại chẳng có vẻ gì là ăn năn, vẫn cười khà nói thẳng: “Lâu rồi chưa thấy đại sư huynh lên cơn, ta nhớ lắm rồi. Với cả để Uyển Uyển sư điệt biếu sang thì còn gì là thú, đích thân vụng trộm vui hơn.”

Đơn giản chỉ là nàng không muốn được người ta tặng mà muốn âm thầm lặng lẽ đích thân đến viếng, và muốn trông thấy vẻ giận dữ của anh cả nhà mình. Ai cũng phải tức cành hông bởi hành động ra chiều thẳng thắn đúng lý, dũng cảm dìm hàng này, ngay cả mắt miệng Chu Uyển sư huynh tốt tính cũng có xu hướng trợn càng to há càng lớn rồi.

Giang Trừng bày tỏ nỗi lòng hộ anh ta: Chưa từng gặp con người nào mặt dày trơ tráo tới vậy.

Chu Uyển sư huynh không lo mình sẽ bị sư phụ trách mắng ra sao khi không gác tốt vườn nhà, ngược lại bắt đầu lo tới chuyện lát nữa biết tiểu sư thúc lại đến quậy, sư phụ có rút kiếm chém người hay không, rồi thì chuyến này nhỡ mà sư phụ và tiểu sư thúc đánh nhau thì nên tu sửa thế nào.

Chu Uyển sư huynh đang lo sốt vó chẳng những không khuyên nổi Bạch Nhiễm Đông mà còn bị lừa gia nhập vào đội quân nướng thịt rầm rộ, cùng lên đỉnh núi, tới món rượu ngon được cất kỹ cũng bị tiểu sư thúc bợm rượu nhà mình chiếm cả, thật sự rất đáng thương.

Ngọn Ngoan Thạch này nằm kề dãy Bàn Khánh của đại sư bá, đại sư bá là kiếm tu, ngoài thanh kiếm của mình ra, thứ ông trân quý nhất chính là vườn ‘Hữu Linh’ mà bọn cô vừa dọn sạch trên ngọn Ngoan Thạch, trong vườn là các loại linh thực linh thú mà đại sư bá tìm kiếm rồi mang về từ khắp cõi tu chân.

Nhìn quần thể cung điện đồ sộ tinh tế ở dãy Bạch Linh của bọn Giang Trừng, chốn bồng lai tiên cảnh u nhã tĩnh mịch ở dãy Thanh Uyển của Tạ nhị sư bá, mới thấy dãy Bàn Khánh của đại sư bá quá sơ sài, nhà cửa nghiêm ngắn bình thường, cảnh sắc chẳng đâu vào đâu, phong cảnh trên đỉnh núi này đã có thể gọi là đẹp nhất rồi.

Ngọn núi được ban tên Ngoan Thạch chính vì trên đỉnh núi có một tảng đá to được trăng trời soi rọi, hình thành linh mạch, vùi sâu vào đỉnh núi, trông như một cái sân bằng phẳng với sức chứa trăm người, từ khe nứt giữa mình đâm chồi một gốc thông gai góc, hình thành cả một ao nước suối kỳ lạ chẳng biết nguồn chốn nao, hiếm có khó tìm.

Người ta thường bảo đứng cao nhìn xa, đỉnh Ngoan Thạch đúng là một địa điểm hoàn hảo để ngắm trọn các rặng núi xung quanh. Tiếc nỗi giờ là buổi đêm, chẳng thấy rõ cả những dãy núi kéo dài, chúng chả hùng vĩ khí khái như khi được ánh dương chiếu rọi, chỉ thêm phần tĩnh lặng khoan thai bởi ánh trăng soi tỏ trên đầu.

Mọi người lên đến đỉnh, đại sư huynh Bạch Linh phẩy tay luôn, mười mấy chú chim đen ngậm đèn lồng bay tản ra, khi đáp đất thì hóa thành từng chiếc đế cao mỏng khắc hình chim, vững vàng treo mười mấy chiếc đèn lồng, cả khu sáng như ban ngày.

Tam sư tỷ Trịnh Dao ném vài viên gỗ nhỏ xuống đất, trên sân đá thoắt đã hiện ra bàn dài trổ hoa và mười mấy tấm đệm mềm. Mọi thứ vừa được bày ra Bạch Nhiễm Đông đã mất nết nằm phịch xuống, tóc tai tán loạn vẫn để im, trông rất tùy tiện, đại sư huynh Bạch Linh ngồi cạnh nghịch tóc nàng.

Giang Trừng than thầm F.A đúng là mất quyền lợi, thấy cặp cô trò kia dương dương như chốn không người còn anh chị lớn thì làm lơ, bèn không đưa mắt sang đó nữa, tự giác rửa đống trái cây mình hái ban nãy, xếp gọn vào mâm ngọc mà tam sư tỷ Trịnh Dao đưa sang, đặt lên bàn. Như lẽ đương nhiên, Bạch Nhiễm Đông ngồi dậy uống rượu nhắm trái cây, ngắm đám học trò nhà mình bận bịu, chốc chốc lại chỏ tay sai bảo.

“Linh Linh, nhóm lửa đi, Dao Dao, bày hết gia vị ra, Trừng Trừng, con sang sơ chế thịt đi.”

Nhận mệnh lệnh này của sư phụ, Giang Trừng hơi đau đầu, đám chim thú cá ấy cần được mổ bụng vặt lông cạo vảy, người chỉ sống cùng em trai, phải vào bếp thường xuyên như cô đương nhiên biết thế nào là sơ chế, thực ra, cô nấu nướng cũng khá. Nhưng ở đây chỉ có một ao nước suối trông cũng sạch song không to lắm, để nó tanh mùi máu thì chả ổn chút nào.

Đang lúc rối ren, Chu Uyển sư huynh tốt bụng lại đi sang gọi: “Tiểu sư muội?”

Cái tiếng tiểu sư muội này ngập ngừng biết bao. Giang Trừng tỏ vẻ thấu hiểu, đương nhiên chẳng phải ai cũng đón nhận được vẻ điển trai của cô như tam sư tỷ Trịnh Dao.

“Vâng, chào Chu Uyển sư huynh.” Giang Trừng lờ đi cười chào anh ta, Chu Uyển sư huynh lại đỏ mặt, hình như ngượng lắm.

Chu Uyển sư huynh không phải kiểu ưa nói mà là dạng thành thật, chào bày tỏ thiện chí với Giang Trừng xong thì muốn sơ chế thịt cá thay cô.

Giang Trừng chưa kịp đáp thì Bạch Nhiễm Đông ôm vò rượu nốc hả hê bên kia đã lên tiếng, “Uyển Uyển sư điệt đừng làm hộ, để nó tự xử lý.”

Chu Uyển không xuôi theo, chỉ thưa: “Tiểu sư thúc, trông tiểu sư muội chẳng có vẻ gì là sợ máu tanh, hẳn không cần phải thử bằng cách này đâu ạ?”

Giang Trừng ngớ ra, nhìn mớ xác linh thú trong tay, chẳng nhẽ sư phụ không đáng tin cậy nhà cô cho rằng cô sợ máu, cố ý bắt cô làm để luyện tay nghề? Hình như sư phụ hiểu nhầm gì rồi, cô nào phải lá ngọc cành vàng gì.

Giang Trừng: “Sư phụ, đúng là con không sợ mấy thứ này.”

Bạch Nhiễm Đông lấy làm lạ: “Vậy khi nãy Linh Linh sư huynh giết linh thú, sao con lại đầy vẻ không nỡ thế kia?”

Giang Trừng nín lặng, cô không nỡ á? Hình như có gì đó nhầm lẫn giữa cô và sư phụ rồi. Đều là động vật nuôi để thịt, đám linh thú không có trí thông minh này chẳng khác gì lợn, quá lắm cô cũng chỉ hơi tiếc hai con mộc linh thú kia thôi, mới muốn bắt làm thú cưng, chưa kịp ra tay đã ngoẻo rồi.

Giang Trừng: “Con tái mặt là vì sợ sư phụ tự dưng nghĩ quẩn khen con dễ thương, sau đó con cũng sẽ bị đại sư huynh giết nghiến y như hai con mộc linh thú kia vậy.”

Giang Trừng chỉ đùa thế thôi, nào ngờ ánh mắt Bạch Nhiễm Đông lại như bừng tỉnh ngộ, liếc đại đồ đệ ngồi im bên cạnh, thận trọng đáp: “Trừng Trừng đừng sợ, hồi đầu chuyện đó xảy ra, ta đã răn kỹ Linh Linh sư huynh của con rồi, giờ ta khen các con, thằng bé sẽ không ra tay nữa đâu.”

Tim Giang Trừng đánh thịch, giọng điệu kiểu trước-kia-từng-xảy-ra-chuyện-này là sao? Nạn nhân là ai? Ngó thấy ánh mắt đại sư huynh lia đến, Giang Trừng lặng lẽ xoay đầu đi. À thôi, không tò mò thì hơn.

Bạch Nhiễm Đông hớp thêm ngụm rượu nữa, phất tay, “Con đã không sợ thì ta không rèn nữa, cứ giao mấy việc tốn sức này cho Chu Uyển sư huynh nhà con làm là được.”

Giang Trừng ngày càng cảm thấy sư phụ mình quá ư chị đại, bẵng đi đã gạt lời mình vừa nói, lại còn bóc lột kẻ hiền lành tự nhiên như không.

Người hiền lành bị bắt nạt kia chẳng tự biết lấy, không những dứt khoát giành việc với Giang Trừng mà còn rộng lòng bảo cô qua kia ngồi nghỉ. Bạch Nhiễm Đông đang vỗ bàn đồm độp bên đó, “Trừng Trừng, con mau sang đây, ngồi thưởng thức kiếm pháp Chu Uyển sư huynh nhà con nè, thái thịt là kỹ năng điêu luyện của Chu Uyển sư huynh nhà con đó! Mở to mắt ngắm cho kỹ nhe!”

Chu Uyển vậy mà lại biểu diễn màn kiếm bay thái thịt cho tiểu sư thúc và ba sư đệ sư muội thưởng thức thật. Đương nhiên trước đó còn diễn màn lửa thui lông, cạo vảy nhanh, lóc xương tách thịt. Thuần thục thế này, Chu Uyển sư huynh à, anh làm người ta tò mò về mấy ngón nghề anh luyện hằng ngày lắm đó.

Nhìn Chu Uyển sư huynh cẩn thận điều khiển phi kiếm thái thịt xoành xoạch giữa trời, rồi lại nhìn sư phụ ngồi bên vỗ bàn hò hét vui vẻ, tâm trạng Giang Trừng lên bổng xuống trầm.

Tu sĩ thế giới này, đúng là bình dân.

Lúc đại sư bá Liên Vị Hành khí phách oai phong phát hiện vườn cưng nhà mình bị trộm, phừng phừng lửa nộ tìm đến nơi lại thấy đại đồ đệ nhà mình đang biểu diễn màn lóc xương cá giữa trời, bốn sư đồ ngồi xem thì cỗ vũ luôn mồm, tức thì giận quá hóa đen mặt.

Ấy không đúng, chưa biết mặt ổng có đen hay không, vì đại sư bá đeo mặt nạ.

Gặp vị bác cả nghe đồn là tính tình không tốt này, nhận định đầu tiên của Giang Trừng chính là, người này từng trải gió sương. Áo tím dài rộng, vóc người cao lớn, mái tóc bạc xõa tung. Đeo một chiếc mặt nạ che kín mặt, vai rộng eo nhỏ chân dài, vừa nhìn đã biết mặt sẽ đẹp.

Đại sư bá không rõ mặt vừa đến đã chẳng nói gì, tiện tay phóng một miếng mặt ngọc trong tay áo về phía Bạch Nhiễm Đông. Thứ ấy bay nhanh đến độ phát ra tiếng vù vù và để lại bóng ảo, đến khi sắp chạm vào ót Bạch Nhiễm Đông thì nàng nghiêng khẽ đầu, nó đập ầm xuống đất thành một cái hố to, bốc hơi.

Nếu thứ ấy mà nện vào ót thì đầu cũng phải nổ luôn ấy chứ.