Ngọ Môn Quẫn Sự

Chương 47: món mỹ nam khỏa thân



“Nắng trùng dương rực rỡ, ôi, chàng trai mười tám ngồi bên sông



Gió đông thổi cối xay lúa, tàm đậu nồng hương lúa non



Cối xay lúa quay trong gió, anh trai ơi sao chưa mở lời?



Chà sát, đập, vò vô cùng nghiêm túc. Quay đầu lại, nhìn đống quần áo chồng chất như núi nhỏ bên người, tiểu cô nương không khỏi thở dài. Hiện tại đầy đầu cô là hình ảnh cái máy giặt.



“… Không có công nghệ cao cũng không quan trọng, tốt xấu gì ngài cũng cho túi nước giặt đi chứ!”



Rốt cục giặt xong bộ thứ mười hai, cô lẩm bẩm buông tấm ván giặt, lấy tay lau mồ hôi. Haiz, nhớ năm đó làm thiên kim thượng thư, mười ngón tay không dính nước ròng rã năm năm, đôi tay óng ánh trong suốtnhư ngọc. Bây giờ, đến Tây Lăng, không riêng chỉ phải tự nấu cơm giặt quần áo cho bản thân mà còn phải làm cho các vị sư huynh sư tỷ. Haizz, ai bảo vai vế của cô là nhỏ nhất chứ!? Cô nhớ lúc sáng, khi Bao Toàn Tài nhắc nhở nhiệm vụ, bản thân mình có thuận miệng oán vài câu, vậy mà đối phương lại chửi ầm lên.



“Thái tử? Cái gì thái tử?” Bao sư huynh giọng điệu luôn kỳ quái như vậy, “Giặt ít quần áo, ngươi còn có thể nghĩ đến thái tử, ta đây nấu cơm cho ngươi chẳng phải nên nghĩ luôn ngươi là Ngọc Hoàng đại đế !”



Xí, mặt bánh bao, không phải nấu được hai miếng khoai tây sao, khoe cái gì mà khoe… Thanh Kiều oán giận trong lòng, nhưng cũng không dám phản bác, chỉ đành ôm nỗi hận tiếp tục giặt quần áo.



Giặt xong đứng dậy phơi đồ, nhân tiện cô hít sâu làn gió thơm thổi tới. Hồ này chung quanh toàn cây hoè gai, bây giờ là mùa ra hoa, hương thơm ngọt lịm phiêu tán trong không khí làm người ta say mê. Bỗng nhiên, tiếng dội nước vang lên, Thanh Kiều kinh ngạc quay đầu. Ẩn hiện sau bụi hoa chắn trước mặt là một người. Nổi trên mặt nước là ngực trần tráng kiện, đôi mắt như mực, tóc đen hơi rối, tầng tầng sóng gợn vỗ nhẹ lên da thịt.



Đây là thiên thần Tây Lăng, Nguyễn Tự Khung.



“Khiêu, khiêu, video clip khiêu dâm nha…”



Thanh Kiều 囧,mồm há hốc. Này này này, đây không phải là tình tiết thường thấy trong truyện xuyên không: mỹ nam dục đồ sao? Chẳng lẽ tác giả đại nhân bỗng nhiên nghĩ thông suốt, nguyện ý khen thưởng phúc lợi nhỏ này cho tiểu nhân? Nghĩ nghĩ, trong điện quang hỏa thạch, cô đột nhiên hạ quyết định: nâng quần áo lên, nhón chân rón ra rón rén đi ra ngoài. Chuyện đùa! Xét thấy vị tác giả này không tốt đẹp gì cả, không chừng sau phúc lợi nhỏ này là cái bẫy lớn đang đợi ta thì sao! Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách!



Mỹ nam dục đồ: tranh vẽ mỹ nam đang tắm =]]]



Điện quang hỏa thạch: khoảnh khắc rất ngắn.



“Cạch!” Hết lần này tới lần khác mà thật phù hợp với lẽ thường , cô đá phải một tấm chà đồ.



“Ta OOXX đại gia ngươi!” Thanh Kiều đau đến rơi nước mắt , vừa ôm chân nhảy vừa cúi đầu trách móc, “Ngươi toàn làm hỏng chuyện cả ! Chốc nữa đem ngươi bổ làm củi đốt!”



Tấm chà đồ nghe vậy, nhất thời hết sức oan ức, ngươi nghĩ ta sống dễ dàng sao? Ban ngày cho người ta chà xát, buổi tối cho người ta quỳ, ngẫu nhiên còn bị khách mời đá một đá để thúc đẩy tình tiết truyện phát triển, làm một vật không thể thiếu trong truyện, ta có tinh thần cống hiến biết bao! Tiểu cô nương, ngươi không thể dùng lời lẽ thiếu văn minh như vậy để sỉ nhục ta!!



Thanh Kiều cà nhắc muốn tiếp tục chạy, lại nghe “ào ào”, người trong ao đã phát hiện động tĩnh trên bờ, chân đạp nước, nhanh nhẹn đứng trước mặt cô.



“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Thân hình cao lớn chặn lại ánh sáng, che hoàn toàn nắng trên người cô.



“Tắm, giặt quần áo…” Da thịt màu đồng, thân hình hoàn mĩ của người tập võ, hơi thở nam tính đập vào mặt, Thanh Kiều nhất thời đỏ mặt.




“Một mình người ? Sao giặt nhiều vậy?” Nhìn một chậu đầy trường sam của nam, người khẽ nhíu mày.



“Đều là của sư huynh, sư tỷ … Bao sư huynh nói con mang đi giặt .” Thanh Kiều cúi đầu đánh giá mũi chân mình, giọng điệu khúm núm.



“Giặt nhiều như vậy…” Ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, “Ngươi không không mệt?”



“… Không, không không mệt, giặt nhiều càng khỏe mạnh…”



Cô nỗ lực mở to mắt, cảm giác mặt mình dường như đặt trong một cái lồng hấp, nóng đến sắp phát nổ.



Người đối diện thấy dáng điệu bất an của cô, nhịn không được nhẹ giọng giễu cợt: “Ngươi sao không nhìn ta? Hay là do ta xấu?”



Trong chớp mắt, đón nhận cặp con ngươi đen sâu thẳm kia, Thanh Kiều nhịn không được tiếng thét chói tai trong lòng : a a a, khiêu khích! Ngài đây tuyệt đối là khỏa thân để khiêu khích! Nguyễn đại thúc, chẳng lẽ người đang quyến rũ thiếu nữ vị thành niên?



Hừ, lưu manh, thấy ta non nớt nên người tưởng ta dễ bắt nạt sao?!



Vì thế mặt cô trầm xuống, hạ quyết tâm, lui về phía sau một bước dài, bắt đầu từ đầu tới đuôi cẩn thận đánh giá Nguyễn Tự Khung. Cơ ngực có tính đàn hồi, cơ bụng rõ ràng, còn có quần ướt sũng, như ẩn như hiện vị trí trọng điểm… Ừm, cái gọi là từ hưởng thụ trên xuống dưới, cũng không có gì hơn điều này .



“… Như thế nào?” Nguyễn Tự Khung ung dung khoanh hai tay, tràn đầy tự tin.



“Rất tốt.” Thanh Kiều tự đáy lòng tán thưởng, “Đẹp, thật đẹp, vô cùng đẹp!”



“Ha? Thế phần nào là ngươi vừa ý nhất?” Nguyễn Tự Khung nghe, mặt lộ vẻ sung sướng, nhàn nhạt nhíu mày.



Thanh Kiều trầm tư một lát, ngẩng đầu nhe răng cười xán lạn: “… Rốn.”



Nguyễn Tự Khung khẽ run.



“Hình dạng đẹp, tắm xong cũng sạch sẽ.” Thanh Kiều vô cùng thành khẩn ăn ngay nói thật, “Giống như một đóa hoa cúc nhỏ xinh đẹp nha.”



“Ngươi…. nha đầu kia!” Nguyễn Tự Khung bật cười, lại bỗng nhiên quay đầu, “Mau chuẩn bị đi, buổi chiều ta dẫn ngươi đi một chỗ, có lẽ… có tin tức mà ngươi cần.”



Thanh Kiều nghe vậy gật đầu, ôm quần áo chạy nhanh vào trong viện. Lúc bước qua cửa, thanh kiều không khỏi nhìn lại. Nguyễn Tự Khung giống một pho tượng sắt, đứng lặng tại chỗ, bọt nước trên người phản chiếu ánh nắng rực rỡ, cả người dường như sáng loá mắt. Haiz, các mỹ nữ, trang bị đến tận răng thì tính là gì? Võ trang đến rốn mới là phải! Đến rốn cũng đẹp như vậy, Nguyễn Tự Khung, bị người đùa giỡn , bà nội ta nhịn!!!!



——————— Đường phân cách dưa chuột và hoa cúc ——————-



“Cái gì? Chợ? !” Thét chói tai một tiếng, Cố Thanh Kiều từ trên ghế nhảy lên.



“Chính xác mà nói, đúng là chợ, cám ơn.”



Nguyễn Tự Khung uống một ngụm trà, áo mũ chỉnh tề ngồi nghiêm chỉnh, quay lại bộ dáng đại hiệp ngày thường.



“Nhưng mà hỏi thăm tình báo không phải đều đi kỹ viện sao?” Thanh Kiều nhắn nhăn khuôn mặt nhỏ, “Người tại sao lại muốn con đến chợ?” Còn bắt ta vác theo cái cái giỏ đựng thức ăn xấu xí.



“Ai nói hỏi thăm tin tức là phải đi kỹ viện ?” Nguyễn Tự Khung liếc cô một cái, ánh mắt lạnh lùng, “Còn tưởng rằng ngươi thuần khiết, không nghĩ tới còn nhỏ vậy mà đã suy nghĩ lung tung!”



Thanh Kiều hữu khí vô lực gục đầu xuống: “…Trên truyện không phải đều viết như vậy thôi…” Tam giáo cửu lưu thường lui tới kỹ viện nổi tiếng, mà này, kỹ viện đầu bài thường thường là tổ chức tình báo nằm vùng cao cấp vô cùng bí ẩn. Nếu đầu bài là nữ chủ, nàng kia hơn phân nửa là thần gặp thần mê, quỷ gặp quỷ mê hoặc già trẻ đều mê mệt, yêu nghiệt vạn năng. Nếu tên đứng đầu bảng là nữ phụ, nàng ta hơn phân nửa là tâm ngoan thủ lạt, yêu nam chủ sâu sắc, nhưng kết cục thật thảm, cuồng dại hi sinh vì nam chủ. Đương nhiên, còn có một loại khả năng, tên đầu bài này là giả gái … Không nghi ngờ chút nào, người như thế đều có một kết quả: sẽ bị nữ chủ ăn luôn, sau đó bị tác giả không hề có đạo lý ngược đến ngược đi, tên này đối nữ chủ si tình một mảnh, lòng son không thay đổi.



Tam giáo cửu lưu: chỉ nhóm người phức tạp, nhiều thành phần.



Đầu bài: hoa khôi đứng đầu thanh lâu.



“… Kỹ viện cũng có khả năng thu thập thông tin tốt.” Nguyễn Tự Khung sắc mặt thả lỏng, thân mình nghiêng nghiêng dựa vào sau, “Nhưng mà nơi đó rất dơ bẩn, không đáng lọt vào mắt ta.”



“Có cái gì dơ bẩn ? !” Thanh Kiều giận người cản trở bản thân mình phát triễn truyền thống tốt đẹp “đã xuyên không tất dạo kỹ viện”, phẫn uất lên tiếng, “Nếu tâm vô tạp niệm, đi dò thám tin tức thì có ngại gì? Ngươi chưa từng nghe nói ‘gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn’ sao?”



Nguyễn Tự Khung nhắm mắt, hơi có vẻ mỏi mệt: “Ta ở nơi đó có một kỷ niệm buồn… Khúc mắc còn chưa được gỡ bỏ.”



Thanh Kiều kinh hãi, rổ đựng thức ăn nhất thời từ trên tay lăn xuống đất: “Hay là… Chẳng lẽ Công Bằng huynh không thể giao hợp? !”



Lời còn chưa dứt, một bàn tay to bóp cổ cô, người đối diện rít qua kẽ răng:



“Có gan lặp lại lần nữa?!!.”



“Huhu, con nói đùa thôi!” Thanh Kiều bị bóp đến mặt đỏ tai hồng, hoa chân múa tay, liều mạng cao giọng la lên, “Nguyễn Tự Khung, máy bay chiến đấu! Một đêm bảy lần, cực lớn! Phi thường lớn! Siêu siêu lớn… ” (:”3)



Nguyễn Tự Khung phù một tiếng buông tay ra, mặt bất đắc dĩ: “… Ngươi, cô nương này, lớn lên thế nào vậy!”



Vô nghĩa, tất nhiên là ăn cơm lớn lên. Thanh Kiều hít thở lại sức, vừa ho vừa lườm Nguyễn Tự Khung một cái.



“Đi thôi, đi chợ.” Nguyễn Tự Khung nhìn cô, tươi cười, “Kỹ viện tạm gác lại, sau này chờ ngươi trưởng thành hẵng đi.”



Trên đường Hồn Thủy trấn, một tòa miếu thờ xám xịt lặng lẽ nằm.



“Thấy thế nào?” Nguyễn Tự Khung đứng phía trước, quay đầu lại.



“Oa!” Thanh Kiều bước một bước dài lên phía trước, hai tay giơ cao mở rộng: “Thật là nguy nga!”



“Ừm, ta cũng cảm thấy như vậy.” Nguyễn Tự Khung cười tủm tỉm gật đầu.



Sau đó hai người khom lưng đi qua cổng. Tuấn nam mỹ nữ càng lúc đi càng xa, để lại phía sau đền thờ xấu hổ và giận dữ không chịu nổi. Nó là người già gió thổi cũng gục, không nhận được hai chữ lớn “Nguy, nga” đâu.




“… Sư thúc đối với hung thủ sát hại ba người trong khách điếm cảm thấy thế nào?” Im lặng nửa ngày, Thanh Kiều bỗng nhiên mở miệng.



Rốt cục không nhịn được? Nguyễn Tự Khung nhíu mày cười: “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi nên thấy thế nào?”



“Hay là… Hắn thật sự là vì thanh mộc kiếm Hình Nhân mà đến?” Thanh Kiều không để ý Thái Cực quyền của Nguyễn Tự Khung, lập tức nhăn hai hàng lông mày.



Thái cực quyền: công phu của Trương Tam Phong sáng tạo ra. Từ này trong truyện thường chỉ kiểu hỏi ngược lại người ra câu hỏi, đẩy vấn đề về cho người ta.



“Không loại trừ khả năng này.” Trong mắt Nguyễn Tự Khung có tinh quang thoáng hiện.



“Làm sao bây giờ?” Thanh Kiều lập tức khẩn trương, bắt lấy tay áo Nguyễn Tự Khung, “Hay là còn có người khác mơ ước bảo bối này?”



“Thanh mộc kiếm Hình Nhân, có được thì vũ phách thiên hạ, người người mơ ước .” Nguyễn Tự Khung không cho là đúng.



Vũ phách thiên hạ: kiểu như võ công thiên hạ đệ nhất



“… Như vậy, khắp thiên hạ đều biết thanh mộc kiếm Hình Nhân giấu ở phái Tây Lăng sao?”



Thanh Kiều chỉ cảm thấy phổi bị người bóp chặt, khẩn trương đến hít thở không thông, hay là, hay là người nọ cũng biết tin, hiện nay đã đuổi tới?



“Ngươi quá lo lắng.” Nguyễn Tự Khung dường như nhìn thấu tâm tư của nàng, nhàn nhạt nhếch miệng, “Biết thanh mộc kiếm Hình Nhân giấu ở Tây Lăng phái , chỉ có chưởng môn cùng tâm phúc. Đây là bí mật nội bộ, ngoại nhân không biết… Tuy nhiên, luôn luôn có ngoại lệ, tỷ như…” Nói xong, ánh mắt lướt qua Thanh Kiều.



“A, trời thật xanh!” Thanh Kiều vội vàng quay đầu, nhìn ra xa, “Sư thúc nói vì sao trời lại xanh như vậy?”



Nguyễn Tự Khung nhìn cô, như cười như không: “Tiểu Bạch Thái, ngươi vì sao phải tìm thanh mộc kiếm Hình Nhân?”



Phịch! Chính giữa hồng tâm, một phát súng lấy mạng. Thanh Kiều vùi đầu, trên mặt rối rắm cùng khó xử. Nói, hay không nói? Đây là một vấn đề. Được nửa ngày, cô hậm hực hờn dỗi hạ hai vai xuống, ấp a ấp úng: “Bởi vì con có một nguyện vọng… Vì thực hiện nó, con phải tập hợp đủ tứ linh…”



“Chà? Nguyện vọng gì?” Nguyễn Tự Khung tỉnh rụi hỏi.



“…” Thanh Kiều trầm mặc không nói.



“Có cái gì không nói được?” Nguyễn Tự Khung cười khẽ, vẻ mặt bỡn cợt, “Theo ta thấy, ngươi vừa không vì danh, cũng không trục lợi, là nguyên nhân gì khiến ngươi được ăn cả ngã về không, kiên trì tới cùng như vậy?”



“… Được rồi, người đã hiểu con như vậy, con liền thành thành thật thật nói cho người biết.” Thanh Kiều hít sâu một hơi, ngẩng đầu, khóe mắt có lệ quang: “Kỳ thực, con là vì thiên hạ thống nhất, hòa bình thế giới!”



Ánh mắt của cô cực kỳ ẩn nhẫn kiên nghị.



Nguyễn Tự Khung sửng sốt, hơi hơi há mồm còn muốn nói tiếp cái gì, nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ xoa xoa đầu cô.



Từ bỏ rồi?



Hai người đi tiếp trong chốc lát, đến một khu chợ náo nhiệt.



“Người ngươi chốc nữa gặp….” Nguyễn Tự Khung vừa đi vừa giải thích, “…có thể biết chút ít manh mối hung thủ.”



“Người nào?” Thanh Kiều kinh ngạc, ở, ở trong chợ, chẳng lẽ hung thủ là đồ tể tiên sinh?



Nguyễn Tự Khung cười, hưng trí dạt dào: “Ta hỏi ngươi, huyết án xảy ra lúc nào?”



Thanh Kiều ngơ ngác nhìn hắn: “Không phải nửa đêm sao?”



Nguyễn Tự Khung vuốt cằm: “Ta đây lại hỏi ngươi, ai nửa đêm ra khỏi nhà kiếm sống?”



Thanh Kiều bừng tỉnh đại ngộ: “Người điểm canh !”



Người điểm canh: là người cầm theo cái mõ đi khắp nơi thông báo vào buổi đêm đó. Có một câu rất điển hình của nhân vật này trong phim cổ trang: “Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa.” :v



“Bé ngoan, thật thông minh.” Nguyễn Tự Khung vỗ vỗ vai cô, tỏ vẻ tán thưởng, “Người chúng ta muốn gặp , chính là người điểm canh của Hồn Thủy trấn.”



“Người điểm canh đi nhiều chỗ như vậy, nhỡ lúc xảy ra án mạng hắn không đi qua khách điếm Duyệt Lai thì sao?” Thanh Kiều khó hiểu.



Duyệt Lai chính là tên của khách điếm nơi xảy ra án mạng. Mấy chap trước thấy QT chỉ dịch là khách sạn bình dân nên không để ý, làm chap này đọc cv thì thấy nó ghi vậy T_T



“Ta có lí do của mình.” Nguyễn Tự Khung nhướng mày, dắt tay cô tiến vào một cái hẻm nhỏ.



“Nguyễn tiên sinh!” Đầu hẻm, có một nam tử đứng trong quán bánh nướng, vừa thấy Nguyễn Tự Khung, sắc mặt biến động.



“Ta tới gặp lão Thất.” Nguyễn Tự Khung nhàn nhạt gật đầu, lời ít ý nhiều.



“Vâng, hắn ở trong phòng ngủ.” Ông chủ quán bánh nướng buông vắt bột xuống, cung kính vái một cái, “Tiên sinh, bên này, thỉnh.”



Thanh Kiều đang tò mò ông chủ quán vì sao phải kính cẩn như vậy, lại bị Nguyễn Tự Khung kéo tay, tiếp tục đi về phía trước. Càng đi vào bên trong, điều kiện vệ sinh càng dơ dáy bẩn thỉu, có những lúc còn chẳng có chỗ đặt chân. Nhưng mà, Nguyễn Tự Khung thường ngày luôn chú ý sạch sẽ lại không để ý, chỉ im lặng đi về phía trước. Rốt cục đi đến cuối hẻm, chỉ thấy bên tường có một cánh cửa đang mở, sau cửa dùng vải che lại, không thấy rõ bên trong.



“Lão Thất.” Nguyễn Tự Khung ở ngoài cửa hô một tiếng.



Một lát sau, màn vải bị xốc lên, một lão hán có gương mặt vàng như nghệ ló ra.



“Ngọn gió nào thổi ngươi tới nơi này?”




Chủ nhân khuôn mặt kia mở miệng, thanh âm như tiếng chảo dầu sôi dính nước, mang theo tạp âm tích tích.



“… Đêm trước, trong Duyệt Lai khách diếm có 3 người chết, không khéo, có hai đệ tử Tây Lăng.” Nguyễn Tự Khung trên mặt hờ hững, bình tĩnh trả lời.



“Hừ, ngươi không phải tối ngày không nói mấy thứ đạo nghĩa thầy trò này sao? !”



Người trung gian hừ mũi một tiếng.



Nguyễn Tự Khung chỉ cười không đáp.



“… Vào đi!” Người nọ đẩy mành ra, đồng thời nhìn chăm chú Cố Thanh Kiều, “Lúc này còn dẫn theo con riêng?”



Thanh Kiều thấy ngữ khí ông ta xem thường, không khỏi trong lòng buồn bực: Ta van ngươi, ta mặc dù đáng yêu, nhưng cũng có võ công nha!



Đi theo lão hán mặt vàng kia vào phòng, Thanh Kiều thế này mới phát hiện ông ta không e dè để thân trên trần, mà trên lưng gầy trơ cả xương nổi rõ một cái bướu thịt! Thanh Kiều dùng ánh mắt kinh ngạc quét nhanh Nguyễn Tự Khung một cái.



Nguyễn Tự Khung lại chú ý động tác nhỏ này của cô, cúi người, thì thầm vào tai cô hỏi: “Quái dị không? Thấy sợ?”



Thanh Kiều lắc đầu, cũng nhỏ giọng trả lời: “Không, độ cong… Thật.., tuyệt đẹp.”



Nguyễn Tự Khung cười mỉm, đứng thẳng cất cao giọng nói với người trước mặt: “Lão Thất, ngươi biết ta muốn cái gì, đem vật kia đưa cho ta, chúng ta muốn sớm rời khỏi đây.”



Nam tử không nhịn được quay đâu lại: “Ngươi cũng biết ta nhớ rồi vẽ lại, nào có nhanh như vậy? !” Dứt lời đá về họ hai cái ghế: “Ngồi chờ, vẫn luật cũ, một nén nhang!” Dứt lời xoay người vào trong phòng.



Thanh Kiều ngẩng đầu đánh giá chung quanh, trong phòng ánh sáng tù mù, ruồi muỗi bay loạn, thoang thoảng mùi chua thối, thật sự là xứng danh với từ chướng khí mù mịt. “Chít chít” chợt nghe vài tiếng rít chói tai, nhìn kĩ, thì ra là mấy con chuột cực lớn không coi ai ra gì chạy loạn khắp phòng. Thanh Kiều hoảng sợ, vội vàng co hai chân lên, tránh có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào cùng những con chuột. Quay đầu nhìn lại, Nguyễn Tự Khung dường như đã quen, thản nhiên bất động. Ánh mắt của người nhẹ rơi xuống góc nào đó không biết tên, trong mắt mông lung, không thấy tiêu cự. Cô chưa từng thấy qua Nguyễn Tự Khung như vậy, người có lẽ đang chìm vào hồi ức, nên cô liền cắn môi lặng không tiếng động.



Đợi lát nữa, lão Thất đi ra, ta xem kĩ xương sườn của ông ta, xem có thể đếm được mười hai cặp không?… Dù sao, không phải ngày nào cũng có cơ hội gặp một khung xương di động…



Cô nghĩ một lát, không chịu được suốt đêm qua mệt mỏi không ngủ, dần dần nhắm mắt lại. Lúc cô bị tiếng nói chuyện làm tỉnh giấc, thấy trước mặt là một lão hán trần nửa thân trên, không, chính xác là một bộ xương trần nửa thân trên!



“… Tổng cộng mười hai tờ, ta đem chiêu thức thấy được lúc ấy tất cả đều vẽ vào đây, mong ngươi có thể tìm ra manh mối.” Lão hán xương sườn cầm một xấp giấy Tuyên Thành nói chuyện với người bên cạnh cô.



Nguyễn Tự Khung tiếp nhận xấp giấy, trên mặt không có nửa điểm vui sướng, ngược lại thở dài.



“… Lão Thất, ta thực hi vọng, ngươi không thể vẽ ra mấy thứ này nữa.”



Nam tử xương sườn cứng người.



“… Khỏi phải gắng gượng… như thế nào, cả đời ta đây không khả năng chạy thoát.”



Thật lâu sau, nam tử xương sườn chậm rãi mở miệng, trong tiếng nói khàn khàn thêm một phần phiền muộn, một chút nhu tình, còn có bi thương khó có thể miêu tả: “… Người đã mất, tình đã vong, hiện thời ta thành hình dạng này, nhớ lại một chút chuyện cũ lại có cái gì không thể?”



Nguyễn Tự Khung rũ mi, vỗ vỗ vai lão Thất, cuối cùng không nói tiếp nữa.



Hai người cáo từ xuất môn, Thanh Kiều nhịn không được tò mò đi đoạt tập giấy trên tay Nguyễn Tự Khung: “Ông ấy vẽ cái gì vậy? Là hung thủ sao?”



“Cho ngươi xem ngươi cũng chưa chắc đã hiểu.” Nguyễn Tự Khung nhíu mày, giơ tập giấy trong tay lên thật cao, làm như cố ý đùa cô, “Có bản lĩnh, tự mình tới lấy.”



“Này! Không cần ỷ vào mình cao nên xem thường con!” Thanh Kiều nỗ lực nhón chân lên, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, “Con còn đang tuổi dậy thì! Sớm hay muộn cũng sẽ lớn như cây đại thụ che trời!”



“Đáng tiếc.” Nguyễn Tự Khung dùng tập giấy vẽ gõ gõ đầu cô, “Ta lại không thích các cô nương cao to .”



Thanh Kiều đang muốn trả miếng, chợt nghe phía sau có tiếng nói như dầu sôi truyền đến.: “Nguyễn tam, ngươi còn chờ sao?”



Là thanh âm lão Thất.



Ồn ào chung quanh trong một cái nháy mắt như thủy triều rút lui, gió ngừng, chỉ còn trời với đất



“Đúng, ta vẫn đợi.” Nguyễn Tự Khung thôi cười, thân hình có một chút cứng đờ.



“Nếu ta là ngươi, nếu gặp sẽ chủ động ra tay.” Câu nói lão Thất có hàm ý khác, ẩn chứa thâm ý vô cùng.



“… Nhưng ngươi không phải ta.” Nguyễn Tự Khung bỗng nhiên lại lần nữa cười rộ lên, “Nên ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu được, ta đang suy nghĩ gì.”



Nói xong câu đó, người dắt tay Cố Thanh Kiều, đi nhanh ra ngoài.



Nắng trùng dương rực rỡ, gió nam thổi qua tường than ngói đen, mang theo tiếng ai thở dài….