Ngộ Long Ký

Chương 6

Bên người ấm áp, Phương Khảm một đêm vô mộng. Khi những kim quang đầu tiên của buổi sáng chiếu sáng cả gian phòng, Phương Khảm liền tỉnh, nhưng y vẫn nhắm chặt con ngươi không muốn mở. Đại não chậm rãi thanh tỉnh từ trong hồi ức của hôm qua, từng hình ảnh kia làm hắn kinh tâm động phách.

Rất nhiều thôn dân đã chết.

Hài tử cũng bị mang đi .

Lòng Phương Khảm như bị ai kéo, đau đớn không thôi.

“Uy, uy, uy!” Thanh âm không kiên nhẫn đánh vỡ hồi tưởng của Phương Khảm.

Chân mày y nhíu sát lại, cái mũi lạnh lùng phát ra một tiếng khinh xích (oán trách). Y mong cái tên phiền phức này nhanh biến mất đi, không nói người, ngay cả bóng dáng cũng không nên xuất hiện ở trước mặt y nữa. Nguyên nhân hoàn toàn là do hắn, toàn thân đau nhức, hậu huyệt bỏng rát nói cho hắn biết hôm qua đã xảy ra cái gì!

Hắn như thế nào cũng nghĩ không thông, chính mình đến tột cùng là làm sao vậy, cư nhiên cam chịu cho *** long này thượng , hơn nữa. . . . . . Hoàn toàn không có kháng cự, thậm chí hình như là chủ động. . . . . .

Sỉ nhục.

Nghĩ vậy, Phương Khảm lại càng chán ghét chính mình hơn nữa, kéo cao chăn kín cả đầu, mắt không thấy, tâm không phiền.

Ngao Lan phiền táo lắc lắc bả vai Phương Khảm, trải qua một đêm chiến đấu kịch liệt, hắn sớm đói đến mức ngực dính cả vào lưng.

“Uy, đứng lên nấu cơm, ta đã đói bụng .”

Phương Khảm bị hắn làm phiền , mạnh tay tát một cái, đẩy móng vuốt đáng giận của Ngao Lan xuống. Đột nhiên, mắt của y trừng thật lớn, chỉ vào Ngao Lan kinh sợ nói: “Ngươi như thế nào mặc quần áo của ta!”

Chỉ thấy một thân bạch trù y của Ngao Lan lúc này thay bằng vải thô y của Phương Khảm.

Khiến người khác tức giận chính là, rõ ràng cùng dạng quần áo, Ngao Lan mặc vào lại có một loại hương vị kỳ lạ, tuy rằng quần áo ở trên người hắn hơi ngắn, nhưng lại lộ ra một đoạn da thịt trắng nõn . . . . . .(Chi Chi : rốt cục ai là công ai là thụ đấy =.=’’)

Phương Khảm nhìn thấy, trong lòng không biết tư vị gì, là ghen tị như bọt nước không ngừng sôi lên.

“Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao, quần áo của ngươi chân ngắn tay ngắn, quần áo không chỉ có không hợp thân mình, hơn nữa. . . . . .” Ngao Lan không được tự nhiên mà vừa kéo vừa xé vải áo, bố y vải thô này ma sát làm da hắn rất khó chịu: “Thẩm mĩ của ngươi có vấn đề a, những thứ khó coi như vậy cũng có thể mặc, nếu không phải quần áo của ta ô uế, ai muốn mặc của ngươi!” Hắn thì thào nén giận, quyết định cơm nước xong rồi trở về thủy phủ đưa đến một thùng trù y cho thôn phu này, cho hắn khai mở nhãn giới.

Trời ạ, quần áo này là cho người mặc sao! Ngao Lan ở trong lòng lại nén giận.

“Cút!”

Phương Khảm giận tím mặt, bộ quần áo này tốn vài đồng tiền của hắn! Cư nhiên bị tên ăn chơi trác táng này đánh giá như thế!

Phương Khảm tức giận liền cầm gối đầu lên đánh, nhưng đánh xong còn chưa hết giận. Phương Khảm buồn bực đơn giản xuống giường, thở phì phì mặc quần áo.

“Uy, cơm của ta đâu?” Ngao Lan tiến lên từng bước bám riết không tha truy vấn, ánh mắt nhìn chằm chằm hai bên mông Phương Khảm. Ai nha, qua một đêm, thôn phu này lại biến trở về bộ dáng hung ác, rõ ràng tối hôm qua là đáng yêu như vậy.

Vốn hắn không nhất định phải ăn cơm Phương Khảm nấu, hoàng gia ngự trù có sơn hào hải vị,y là một thôn phu làm sao có thể so được. Nhưng nhìn bộ dáng y mặt lạnh kháng cự, Ngao Lan không cùng hắn so đo nữa, chẳng có quy củ gì hết, tam cương ngũ thường cũng chẳng là gì !

“Ngươi không phải thần tiên sao, còn ăn cơm làm gì.” Phương Khảm nâng cằm lên liếc mắt khiêu khích, khinh thường cười lạnh một tiếng.

Ngao lan thấy nụ cười này nhất thời cảm thấy mao cốt tủng nhiên (sởn gai ốc): “Uy! Ngươi cười cái gì. . . . . .”

Tròng mắt lạnh lùng chớp chớp, tay Phương Khảm kéo kéo vạt áo Ngao Lan.

“Các ngươi đem Long Nhi mang đi đâu ?”

“Buông tay, buông tay!”

Ngao Lan nhướn mi, khó chịu bỏ tay Phương Khảm ra. Thật là, thôn phu này không biết cái gì là chồng làm vợ cương sao, không biết lớn nhỏ.

Phương Khảm căm giận buống tay ra, nắm chặt nắm tay, tùy thời chuẩn bị xông lên. Đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm Ngao Lan, một bộ dáng không có được đáp án thì sẽ không bỏ qua.

Ngao Lan mất tự nhiên vuốt vạt áo, thanh thanh yết hầu (đằng hắng), một năm một mười đem kết quả thương lượng của hắn cùng Long Vương nói ra, dưới ánh mắt nghi ngờ của Phương Khảm, lập tức cam đoan rằng Phương Long sẽ an toàn, cũng hứa hẹn đợi khi sự tình kết thúc, sẽ đem hài tử trở về ngay.

“. . . . . . Như vậy.”

Thật lâu sau, Phương Khảm mới thở dài, tâm tình có chút phức tạp. Những tiếng kêu thảm thiết thê lương trước khi chết của những người uổng mạng kia như hiện ra trước mắt, làm y như bị ngạnh ở yết hầu. Đây đều là lỗi của y. . . . . . Y không giáo dục hài tử cho tốt, không bảo vệ tốt Long Nhi; đều là do y tùy hứng, muốn ở tại địa phương cách thôn không xa. Nếu hai phụ tử bọn họ ngay từ đầu đi tha hương, thảm kịch này sẽ không xảy ra. Đều là lỗi của y, nếu lúc ấy y có năng lực mang Long Nhi chạy trốn, hết thảy cũng sẽ không phát sinh. Cho nên. . . . . . Như thế nào có thể khiến một đứa nhỏ bị phạt a, lỗi của y không phải lớn hơn sao. . . . . .

“Chính là. . . . . .”

Ngao Lan đại khái cũng đoán được Phương Khảm muốn nói gì, lắc đầu chặn ngang câu chuyện, ngữ khí lại có chút nghiêm khắc: “Cho dù là đứa nhỏ cũng chịu trách nhiệm vì những gì mình đã làm.”

Phương Khảm hơi ngạc nhiên, cảm giác là lạ, lập tức nheo mắt lại: “Không nghĩ tới ngươi cũng có thể nói ra những lời này.”

Ngao Lan chột dạ ho khan một tiếng, điều này xác thực cũng không phải là những gì hắn hay nói, hắn bất quá hắn là đem những gì lão nhân thường hay giáo huấn hắn nói ra thôi.

“Uy, những gì nên biết ngươi đều biết rồi, còn không mau đi nấu cơm đi.”

Ngao Lan mất tự nhiên phóng đại thanh âm ý đồ che dấu một khắc xấu hổ này.

Phương Khảm cười lạnh một tiếng, không trả lời. Y như là trời sinh đối nghịch Ngao Lan, không khách khí như vậy, hắn là đang kêu ai a? Cho dù là hạ nhân cũng có tên a. Cả ngày chỉ biết “uy” này “uy” nọ.

Càng nghĩ càng thấy khó nuốt cục tức này, y vốn không phải người không phóng khoáng, nhưng là gặp Ngao Lan, dù cho tính tình có tốt như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ biến mất vô tung vô ảnh.

Một cỗ khí trong lòng Phương Khảm bùng lên, hấp tấp vào phòng bếp, thu xếp nhóm lửa nấu cơm .

Ngao Lan nhìn hết thảy, trong lòng tự cho là ông chồng mà đắc ý dào dạt, dù bận vẫn ung dung ỷ ở cửa bếp , hai tay khoanh trước ngực, chỉ còn thiếu không huýt sáo nữa thôi.

Phương Khảm liếc hắn một cái, lộ ra vẻ mặt khó chịu. Mở nắp của một cái nồi thật to ra, mùi thơm cùng với khói nghi ngút bốc ra.

Cả phòng bếp đều tràn ngập hương vị thực vật mê người, Ngao Lan hít thật sâu một hơi, bụng dạ kêu réo inh ỏi (Chi Chi: ta chém), hai mắt lập tức toả ra lục quang, nhìn chằm chằm vào trong nồi như hổ rình mồi.

Phương Khảm cảm thấy được buồn cười, từ từ múc ra những sợi mì nóng hôi hổi, đặt ở trong bát, tiếp theo cho hành thái rồi đặt lên trên bát một đôi đũa.

Ngao Lan thấy thế khóe miệng có hơi nhếch lên rồi lại hạ xuống, tiếp theo ngẩng cao đầu, thận trọng nhưng cũng rất nhanh chóng ngồi ngay ngắn ở trên chủ vị của bàn ăn. Phương Khảm đi sau hắn cũng ngồi xuống, Ngao Lan nâng lên một bên mắt, chờ y cầm chén đặt trước mặt hắn, nhưngy lại cười lạnh một tiếng, cầm lấy chiếc đũa, bàn tay thon thả, bất chấp mì nóng, bắt đầu ăn.

Mắt Ngao Lan trừng lớn .

“Mì của ta!”

“Ta có nói nấu cho ngươi sao.”

Phương Khảm dưới ánh mắt hằn thù của Ngao Lan càng ra sức ăn, cả khuôn mặt đều ở trong bát, ngay cả ánh mắt cũng lười nâng. Nhứng rất nhanh hắn liền hối hận, đầu lưỡi của hắn bị mì vừa mới nấu xong làm bỏng rát. Nhưng, cho dù như thế, hắn vẫn dấu diếm thanh sắc, ương ngạnh ăn tiếp, còn giả bộ như đang nếm được cao lương mỹ vị.

“Ngươi! Hừ!” Ngao Lan chỉ vào chóp mũi Phương Khảm, tức giận đến cả người run run, mặt nghẹn thành màu đỏ tím. Cuối cùng cái mũi hừ mạnh một tiếng, bàn tay to duỗi ra chụp vào bát mì của Phương Khảm.

Phương Khảm còn chưa kịp lấy lại tinh thần, bát mì kia đã đổi chủ.

“Ta càng muốn ăn bát mì này của ngươi!”

Ngao Lan đắc ý cười, cố ý ở trước mắt Phương Khảm vừa ăn vừa cười vang.

Kỳ thật trong nồi còn. . . . . . Phương Khảm sửng sốt một chút, vốn định nói như vậy, không nghĩ tới chỉ trong nháy mắt Ngao Lan đã đem chỗ mì còn lại ăn đến không còn một miếng.

“Ăn thực no a!” Hắn chậc chậc lưỡi, phiêu mắt liếc y một cái, vỗ vỗ cái bụng, tâm tình tựa hồ tốt lắm.

Phương Khảm vẫn duy trì động tác đứng tại chỗ, vô cùng bất ngờ phát hiện hóa ra Long thần đại nhân cao cao tại thượng cư nhiên sẽ có hành vi trẻ con như vậy.

Ngao Lan tựa hồ cũng ý thức được , nhớ tới hành vi thất thố của chính mình cảm thấy khốn quẫn vạn phần. Tầm mắt không hề cố kị của Phương Khảm kia khiến hắn mất tự nhiên. Hắn hung ác ho khan hai tiếng, lại không ngăn được làn da đỏ ửng từ cổ lan tràn đến mặt.

Giống như bị khuôn mặt đỏ ửng này hấp dẫn, tim Phương Khảm bỗng nhiên nhảy dựng, đập thình thịch giống y trang một con thỏ nhỏ.

Ngao Lan lại nghĩ hắn ở trong lòng cười trộm, nhất thời thẹn quá hóa giận, dậm chân nhảy lên đám mây, chật vật thoát khỏi “hiện trường”.

Sau một lúc lâu, phòng trong chợt bùng nổ một trận cuồng tiếu. Phương Khảm chống tay xuống bàn cười đến không thở nổi. Con rồng này . . . . . .cũng thực đáng yêu a.

Ngực Phương Khảm không ngừng chấn động mới hơi chút bình phục , trong đầu tự nhiên lặp lại hình ảnh kia, lại làm cho hắn phì cười không được, ha ha cười đến nước mắt bay tứ tung. Lâu lắm rồi y mới được cười thoải mái như vậy.

Ở trong phòng nghỉ ngơi nửa ngày, Phương Khảm mới có thể ngừng cười. Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào phòng khiến toàn thân nóng hừng hực, Phương Khảm vỗ vỗ hai má bị nóng đến đỏ hồng, miễn cưỡng mới đem này cỗ rung động mạc danh kỳ diệu này che dấu lại.

Hít sâu một hơi điều chỉnh tâm tình, hắn chầm chậm đứng thẳng thắt lưng lên, cầm cái cuốc, đi về phía những thi thể nằm chồng chất của thôn nhân.

Tục ngữ nói xuống mồ vi an (ý nói chết đi để được yên ổn), lương tâm của Phương Khảm không cho phép hắn mặc kệ thi thể của những thôn nhân này, để họ chịu dầm mưa dãi nắng như vậy. Hiện tại việc hắn có thể làm chính là tận lực tiêu trừ một chút tội nghiệt cho Phương Long. Thượng đế. . . . . . Đến tột cùng sẽ xử phạt Long Nhi như thế nào đây? Hắn còn nhỏ như vậy, có thể tạm hoãn hay không?

Phương Khảm không yên lòng, bất an suy nghĩ, bất tri bất giác đã đến địa phương tối hôm qua bị sét đánh. Ngẩng đầu, vốn tưởng rằng sẽ lại nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ bi thảm kia, nhưng là ngay sau đó, ánh mắt lại bị cảnh tượng trước mắt mà trừng thật lớn.



Thi thể đã hoàn toàn không thấy, ở trước mắt hắn bấy giờ chính là một gò đất siêu lớn, cao ba, bốn thước, rộng hơn năm trượng, trên đó còn có những bông hoa trắng nhỏ cong cong vẹo vẹo, một khối đá cực kì to lớn đặt trước gò đất, mặt trên còn khắc mấy chữ rồng bay phượng múa bằng sơn đỏ thật to theo kiểu chữ triện: những người không biết sống chết chi mộ.

Nếu là chữ trong bụng Phương Khảm nhiều một chút, thấy những chữ này tuyệt đối sẽ dở khóc dở cười, đáng tiếc hắn thuở nhỏ nghèo khổ, lại phải lo việc sinh nhai, tự nhiên không biết nhiều chữ lắm. Hắn nháy mắt nhìn một hồi mới miễn cưỡng nhận ra một chữ cuối cùng trên đó cùng với chữ trên những mộ bia khác có điểm giống nhau. Trong lòng chấn động, nhất thời hiểu được đây là nơi an nghỉ của những thôn nhân đã hóa thành tro cốt.

Kìm lòng không được nâng chân lên bước về phía trước từng bước một, đột nhiên phát hiện mặt đất dưới chân có chút khác thường. Phương khảm cúi đầu nhìn liền sửng sốt. Bùn màu đen trên mặt đất có những vết đào bới rõ ràng, giống như là dấu vết một con rồng vừa đi qua. Trong không khí lưu lại mùi bùn đất mới, tâm Phương Khảm bối rối không thôi, ngũ vị giao tạp.

Hắn thế nhưng lại làm việc này?

Phương Khảm có thể tưởng tượng ra sau khi hắn ngủ, Ngao Lan mang theo biểu tình chán ghét dùng cái đuôi tạo ra một cái hố to, sau đó đem thi thể thôn nhân bị đốt trọi từng người một đặt vào.

Trong lòng không hiểu sao có chút hối hận.

Con rồng này. . . . . .

Kỳ thật cũng không xấu lắm.

Kỳ thật tối hôm qua là hắn cứu phụ tử bọn họ. Thế mà y lại đánh hắn. . . . . .

Có phải hơi quá đáng hay không?

Phương Khảm ngồi ngây ngốc nửa ngày. Bất tri bất giác, thái dương buổi trưa đã lên tới đỉnh đầu, bụng hắn đúng giờ liền bắt đầu càu nhàu biểu tình (chi chi; ta lại chém a). Phương Khảm sờ sờ bụng, bên trong rỗng tuếch. Không biết con rồng kia đã ăn no chưa?

Nghĩ đến sáng nay, trong lòng càng thấy áy náy, Phương Khảm yên lặng nghĩ lại chính mình có phải đối với *** long kia rất không tốt hay không? Lúc trước hắn cũng là bởi vì bị người hạ độc. . . . . .Có nên tha thứ cho hắn không?

Có thể tưởng tượng đến hắn với chính mình đã làm. . . . . .những việc này, vẫn cảm thấy nuốt không trôi cục tức này. Hắn là một nam nhân cao lớn thô kệch, phía dưới cũng có cái đó, dựa vào cái gì phải như nữ nhân cho *** long kia hưởng dụng! Hắn có chỗ nào giống nữ nhân? Ngược lại. . . . . ngược lại thân thể *** Long kia tế da nộn thịt (da thịt trắng, mềm), phải nằm ở phía dưới mới đúng!

Phương Khảm miên man suy nghĩ , trên gương mặt xuất hiện một đoàn đỏ ửng. Trong đầu đột nhiên hiện lên bộ dáng Ngao Lan trần truồng, thân thể kiện mỹ không mang theo nửa điểm sẹo lồi, tứ chi thon dài. Da thịt bóng loáng mềm mại, phấn nộn như tơ kia. Hô hấp đêm qua nóng cháy mà cuồng liệt, vũ động điên cuồng khiến người mê say kia. Nếu đổi lại. . . . . .

Một trận gió lạnh thổi qua khiến Phương Khảm thoát khỏi giấc mộng, giống như bị người ta phát hiện ra bí mật của mình vậy, hắn luống cuống tay chân đứng lên, che dấu hạ thân đã bắt đầu rục rịch, mặt đỏ như sắp xuất huyết đến nơi. Lắc lắc đầu, không dám nghĩ nữa. Phương Khảm nhanh chóng mại khai bộ tử đi trở về phòng ở.

Mới vừa bước vào môn khảm liền thấy trong góc có một đoàn bạch bố, nhăn nhúm giống như dưa muối. Nhìn kỹ lại, cảm thấy càng nhìn càng quen mắt. . . . . .

Phương Khảm rốt cục nhận ra đó là trù y Ngao Lan mặc hôm qua.

Nhìn thấy trù y giống như phế vật bị để qua một bên này, y nhíu nhíu đầu mày, không đồng ý bĩu môi, nén giận chửi bới sự xa xỉ của Ngao Lan.

Thật sự là lãng phí, quần áo tốt như vậy giặt sạch lại là có thể mặc lại a! Ngại thừa tiền sao! Hắn là có núi vàng hay là núi bạc vậy? Tuyệt không thể chấp nhận được!

Phương Khảm tức giận trừng mắt nhìn quần áo trên mặt đất giống như đang nhìn xem có thể trừng thủng nó vài lỗ không. Cuối cùng đành cúi xuống cầm lên, không được tự nhiên bắt đầu giặt quần áo, ra sức chà xát.

Chà xát nửa ngày,y phát hiện có một chỗ nhỏ chà xát như thế nào cũng không sạch sẽ, vết bẩn ngoan cố ‘thủ vững trận địa’, nhìn vị trí hẳn là khoảng từ phần eo trở xuống không xa. Phương Khảm cầm lên, kinh ngạc nhìn hồi lâu, có chút buồn bực. Nhưng ngay sau đó, các loại biểu tình ngượng ngùng nan kham xấu hổ nháy mắt nổ mạnh trên mặt, khuôn mặt oanh một tiếng biến thành màu đỏ như uống rượu. Đây là do tối hôm qua lưu lại. . . . . .

Dấu vết gian tình!

Bão tố ở trong lòng quát khởi, y quả thực muốn tìm một cái lỗ chui xuống trốn, tay run lên, lực cánh tay siêu cường ngay lập tức đem quần áo xé toạc ra tạo thành một miệng vết rách thật to.

Không xong !

Phương Khảm khẩn trương đem trù y cố gắng cứu chữa, thình lình dùng sức quá độ quần áo rách ra thành hai nửa rõ ràng.

. . . . . .

Thái dương Phương Khảm hiện lên vài hàng hắc tuyến.

Cái này xong rồi, chữa lợn lành thành lợn què (Chi Chi: ta chém tiếp ) . . . . . . Y quan sát hồi lâu dưới ánh mặt trời, rốt cục cho ra một kết luận khiến người ta uể oải.

Không biết có thể mua về một bộ giống như vậy hay không.

Phương Khảm nâng má phiền não, vò đầu bứt tóc.Tayrun rẩy sờ sờ trù y đắt tiền này, lại nhận ra cái loại này mềm mượt, là loại đắt nhất. Y cảm thán một tiếng, lá gan run run lên, bụng ẩn ẩn đau.

Xem chất vải này, đúng là không rẻ a. . . . . .

Mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, lại nhìn trù y rách nát trên tay trái, quay đầu lại nhìn túi tiền trên tay phải, bả vai nhất thời cảm thấy thật nặng nề, Phương Khảm than thở một hồi, bất đắc dĩ lại hoàn bất đắc dĩ, cuối cùng rốt cục chấp nhận. Tùy ý nuốt một miếng hồ dán buổi sáng còn sót lại, thật cẩn thận mà đem tiễn túi giấu trong lòng ngực, Phương Khảm dọc theo sơn đạo, hướng phía thành trấn đi đến.

———————————