Ngộ Không Truyện

Quyển 1 - Chương 15



[15]
Nàng nhìn thấy thế giới phía trên mặt nước rồi, một thế giới kỳ diệu, sinh linh được gọi là con người kia không ngừng đi qua đi lại trên bờ, họ đang làm gì nhi? Họ mặc quần áo khác nhau, vẻ mặt khác nhau, hoặc là vui vẻ, hoặc là u sầu, nàng thật muốn biết trong lòng những người kia đang nghĩ gì.
Đột nhiên nàng có một khao khát mãnh liệt, nàng muốn tìm hiểu một người, muốn khám phá trái tim của người đó.
Thế là nàng bơi về phía bờ, đánh giá từng người một trên ấy.
Chính lúc này, nàng đã nhìn thấy hắn.
Vì sao nàng lại chú ý đến hắn? Nàng cũng không biết.
Vì vẻ ngoài anh tuấn của hắn? Vì hắn có cái đầu trọc khác với những người khác? Đúng rồi, là vì ánh mắt của hắn.
Hắn đang ngắm nhìn phong cảnh bên hồ, hắn đang dùng một ánh mắt khác những người xung quanh để nhìn ngắm mọi thứ quanh mình.
Ánh mắt ấy, giống như… giống như mặt trời, ấm áp, dễ chịu, bất luận là đối với một ngọn cỏ, hay cành liễu bên bờ hồ, hoặc những người đang đi lại vội vã trên đường, đều như đang thưởng thức, đang ngắm nhìn cái đẹp…
“Tên hòa thượng kia! Ngươi nhìn chằm chằm con gái người ta làm gì?  Không đứng đắn! Đáng ghét!” Một cô gái nói.
Hòa Thượng? Hắn tên là Hòa Thượng? Sao họ lại mắng hắn vậy, được đôi mắt dịu dàng như thế ngắm nhìn không tốt sao, vì sao lại tức giận chứ?
Hòa thượng lại không hề tức giận, hắn mỉm cười nói: “Cô ở trong mắt ta, giống như hoa rọi trên mặt nước, chẳng phải là hoa, sắc vốn là không, vạn vật cũng chỉ là hồng trần.”
“Hòa thượng hoa si!” Tất cả đều mắng.
Tiểu Bạch Long thật không hiểu được loài người, nhìn đám người trên bờ, kẻ mổ heo đang trừng mắt nhìn cái đầu heo, cái đầu heo đang treo trên giá cũng đang trừng mắt nhìn lại y, tên thư sinh cúi thấp đầu bước đi, than ngắn thở dài, nữ tử ngồi trên lầu cao không ngừng đánh mắt với người đi đường, khách và tiểu nhị trong tửu lâu đang tranh cãi vì một con ruồi trong chén, hai đại hiệp ở bên kia vì ai xen vào việc của ai trước mà động đao với nhau, nếu họ đều có ánh mắt nhìn ngắm thế giới như Hòa Thượng thì sẽ nhận ra tất cả mọi thứ đều rất buồn cười.
Tiểu Bạch Long vội vàng bơi đến bên bờ, để Hòa Thượng nhìn mình, đến lúc đó trong ánh mắt của hắn có kinh ngạc hay không. Dù sao nàng cũng biến thành một con cá chép màu vàng rất hiếm thấy, Hòa Thượng nhất định sẽ tán thưởng nàng.
Nàng bơi qua đó… Chợt nàng cảm thấy thân mình bị siết chặt, có gì đó vây lấy nàng, sau đó “xoạch” một tiếng, nàng đã bị kéo lên khỏi mặt nước!
“Mọi người mau đến xem, tôi bắt được con gì này? Cá chép vàng! Màu vàng thuần đấy!” Một thuyền phu hô lớn.
Tiểu Bạch Long vừa xấu hổ vừa tức giận, mình thế mà lại bị một tên phàm nhân bắt! Còn bị đem ra thị chúng! Nàng muốn biến thân, nhưng không có nước nàng đã mất đi pháp lực.
Tất cả đều hướng mắt về phía này, Tiểu Bạch Long xấu hổ muốn nhắm mắt lại, nhưng lại phát hiện cá không có mí mắt.
Nàng thấy hoảng loạn, bất giác nhìn về phía hòa thượng kia.
Đúng là tức chết được! Tất cả đều nhìn qua đây, chỉ riêng hắn không thèm nhìn, vẫn đang ngẩn người nhìn mặt hồ.
“Ta muốn mua nó, mười đồng tiền!” Trong đám đông có người hô lên.
“Đây là vật hiếm đấy! Cả đời cũng chưa chắc nhìn thấy một con đâu!” Thuyền phu nói.
“Ta trả mười một đồng!” Có người tăng giá!
“Mười hai đồng!”
Tiểu Bạch Long giãy giụa trong tấm lưới, tức muốn cắn rách nó ngay.
Lúc này một giọng nói chợt vang lên: “A di đà đại gia, con cá đó không ăn được đâu…”
“Ơ, hòa thượng nhà ngươi ham náo nhiệt cái gì hả?” Thuyền phu nói.
Là hắn? Tiểu Bạch Long không vùng vẫy nữa.
Hòa thượng kia vẫn mỉm cười nói: “Đó không phải cá chép, mà là…”
Chẳng lẽ hắn nhận ra chân thân của ta? Tiểu Bạch Long bắt đầu lo lắng.
“Đó là một con kỳ giông hiếm!” Hòa thượng nói.
Tiểu Bạch Long suýt thì ngất đi.
“Ha ha ha! Ngươi nói sao cơ? Thì ra tên hòa thượng này không biết phân biệt cá!” Thuyền phu bật cười lớn.
Đám đông cũng bật cười theo.
“Thật đấy, thật đấy!” Vẻ mặt của hòa thượng rất nghiêm túc, “Ta lấy danh nghĩa Phật Tổ để đảm bảo, nó có bốn cái chân, còn biết tiếng kỳ giông, nếu là giả, đầu Phật Tổ sẽ mọc đầy mụt lớn. Ông đưa đây cho ta, ta chỉ cho ông xem. Ngay chỗ đấy! Đấy…”
Thuyền phu nửa tin nửa ngờ: “Có chuyện này nữa sao?” Đưa cá chép vàng qua.
Hòa thượng lập tức đoạt lấy con cá, ôm vào lòng, xoay người bỏ chạy!
“Ớ?” Thuyền phu sực tỉnh, “Hòa thượng cướp cá, người đâu, có hòa thượng cướp cá!”
Chỉ nhìn thấy hòa thượng chạy rất nhanh, vụt một cái đã ra khỏi thành.