Kim Kết mặc một bộ y phục màu xanh biếc, tóc chải thành hai búi nhỏ, lúc này vội vàng đi vào viện, nàng thấy Sơn Trà đứng ở bên ngoài, liền đưa đầu nhỏ ngước vào bên trong, nhỏ giọng hỏi: “Lục tiểu thư còn ngủ sao?”
Sơn Trà có một gương mặt tròn tròn rất đáng yêu, tiểu cô nương mười bốn tuổi, đang là tuổi hoạt bát, tình tình nàng xưa nay hướng ngoại, là một người thích cười thích náo nhiệt. Kim Kết và Sơn Trà cũng nhau đến vệ Quốc công phủ, cùng đi theo Lục tiểu thư suốt năm sáu năm nay. Lục tiểu thư đối đãi rất tốt với hạ nhân, tính tình không kiêu căng như Tam tiểu thư. Bây giờ nghe Kim Kết hỏi như vậy, Sơn Trà liền cười, thanh âm trầm thấp nói: “Hôm nay hiếm có được một ngày nghỉ, tối hôm qua Lục tiểu thư cố ý ngủ muộn một chút để làm xong bài tập. Ngươi cũng biết lão thái thái yêu thương lục tiểu thư nhất, thấy Tạ tiên sinh dằn vặt người như vậy, thỉnh an gì cũng miễn hết, ta thấy mấy tháng gần đây Lục tiểu thư gầy đi trông thấy, chúng ta vẫn đừng nên đánh thức nàng.”
Lời tuy nói vậy, nhưng lúc này đã sắp giờ Thìn.
Kim Kết nghĩ một chút, có chút do dự, sau đó mới nói: “Chúng ta đi vao xem một chút đi, lúc trước phu nhân đã nói, không thể tiếp tục làm theo ý của Lục tiểu thư.”
Sơn Trà cũng biết Kim Kết là người có nguyên tắc, cũng không phản bác, dù sao phu nhân nhìn thường ngày vô cùng ôn hòa, nhưng khi nổi nóng lên lại vô cùng đáng sợ, ngày cả Quốc Công gia cũng khôngthể không theo ý của phu nhân.
Sơn Trà nhíu mày noi: “Vậy ngươi vào trước đi.”
Kim Kết thở dài, đi thẳng vào.
Vừa vào khuê phòng của Lục tiểu thư, đã ngửi thấy một luồng hương thơm khiến người ta thư thái. Bên cửa sổ đặt một chiếc lưu hương tinh xảo làm bằng phỉ thúy, hình thù một con sư tử ngậm ngọc. bên trong lư hương bỏ chút hương liệu, chính là loại hương liệu lục tiểu thư thích nhất thời gian gần đây. Nha hoàn và ma ma hầu hạ trong viện của Lục tiểu thư, ai mà không biết, Lục tiểu thư rất thích tìm tòi những loại hương liệu này, tuổi còn nhỏ nhưng lại rất khắt khe, đặc biệt là những vật trang trí trong phòng riêng, nhất định phải bày biện theo ý của nàng, một thứ cũng không thể sai, những vật bên trong càng không cần phải nói, phải qua tay nàng chọn lựa hoặc điều chế thì mới được.
Kim Kết nâng tay vén màn giường lên, đã thấy thân thể nhỏ bé của Lục tiểu thư đang chôn trong chăn lụa mềm mại thêu từng đám mây hoa, tiểu thư mặc một bộ áo ngủ bằng gấm màu hồng nhạt, tóc dài xõa tung trên gối.
Kim Kết nhìn, lắc lắc đầu, quay lại quan sát Sơn Trà một chút, thấy nàng không dám tiến lên, chỉ có thể tự mình động thủ.
“Lục tiểu thư, Lục tiểu thư.”
Kim Kết lại gọi vài tiếng, mới thấy thân thể nho nhỏ của tiểu thư nhà mình giật giật một chút, sau đó mới duỗi cánh tay ngọc ra khỏi chăn gấm, nửa cánh tay trắng nõn như tuyết lộ ra ngoài không khí.
Cánh tay trắng nõn như ngọc, móng tay nộn nộn mập mập, hồng hào xinh đẹp, đầu móng tay cắt tình hình lưỡi liềm, đáng yêu đến cực điểm, chỉ có thiếp thân nha hoàn mới biết, Lục tiểu thư không thích sơn móng tay, màu sắc của móng vốn đã như vậy, ngày thường lại được chăm sóc kĩ lưỡng, ánh nắng chiếu vào, càng thêm lộng lẫy xinh đẹp.
Kim Kết bất đắc dĩ nói: “Lục tiểu thư, nếu như không dậy, phu nhân sẽ đến đây.”
Khương Lệnh Uyển nằm trên giường, vừa nghe thấy mẫu thân, lúc này mới lộ ra vẻ mặt mờ mịt, từ trêngiường ngồi dậy, sau đó nghiêng mặt sang bên, miễn cưỡng hỏi: “Giờ nào rồi?”
Lúc này Sơn Trà mới từ phía sau Kim Kết lộ đầu ra, nhìn tiểu thư nhà mình nói: “Sắp đến giờ Thìn ạ.”
Khương Lệnh Uyển ‘a’ một tiếng, sau đó chậm rì rì sốc đệm chăn lên, chân ngọc giẫm lên giày vải, tóc dài qua eo, rối tung trước ngực, bức tranh tuyệt mĩ giống như câu thơ: "Tấn vân dục độ tai tuyết"*.
*Tấn vân dục độ tai tuyết: nôm na là tóc đẹp như mây, gò má trắng như tuyết í, nói chung là khen chị đẹp ))))
Mà gương mặt kiều kiều nho nhỏ này, quả thực là xinh đẹp vô song.
Cho dù Kim Kết hầu hạ nàng nhiều năm như vậy, cũng nhịn không được cảm thán: Tiểu thư nhà nàng quả nhiên quá xinh đẹp.
Sơn Trà là người dẻo miệng, vội nịnh nọt: “Tiểu thư của chúng ta thật xinh đẹp.”
Mắt Khương Lệnh Uyển vẫn mông lung buồn ngủ, đôi mắt ướt nhẹp, đến khi nghe thấy có người khen nàng, con ngươi lúc này mới sáng lên, khóe miệng cong lên nhìn Sơn Trà nói: “Miệng nhỏ càng ngày càng ngọt.”
Sơn Trà biết tiểu thư rất thích được khen, vội nói: “Tiểu thư đừng nhìn nô tỳ cười, nô tỳ sẽ bị tiểu thư làm hôn mê mất.”
Khương Lệnh Uyển không nhịn được cười: "Bớt nhiều chuyện."
không nói nhiều thêm nữa, Sơn Trà nhanh chóng đi ra ngoài chuẩn bị nước nóng để tiểu thư nhà mình rửa mặt.
Khương Lệnh Uyển thay xong xiêm y, thấy Sơn Trà đã bưng chậu rửa mặt đi vào. Sau đó Kim Kết tách lá hoa hồng ra chà xát lên mặt Khương Lệnh Uyển, sau đó rửa lại mặt với nước. Nhìn gương mặt trắng trẻo non nớt của Khương Lệnh Uyển, giống như có thể nhéo ra nước vậy, mùa đông da dẻ còn có thể thủy nộn như vậy, đều là chuyện mà mọi người ước ao.
Cuối cùng, Khương Lênh Uyển mới ngồi vào bàn trang điểm sửa sang lại đầu tóc.
Bây giờ Khương Lệnh Uyển đã mười ba, cách cập kê còn nửa năm, chỉ có thể búi kiểu tóc của tiểu cônương đang chuẩn bị cập kê. Trong gương hiện ra một gương mặt trứng ngỗng xinh đẹp, mặt mày như họa, da trắng môi đỏ, mắt ngọc mày ngài, quả thật là một gương mặt xinh đẹp vô cùng.
Khương Lệnh Uyển nhìn, trong lòng rất hài lòng thỏa mãn.
Gương mặt này của nàng không khác với kiếp trước, chỉ là gò má còn chút trẻ con mập mạp, có điều hiện nay nàng còn nhỏ tuổi, nhìn có vẻ non nớt, thêm chút tròn tròn nhìn càng thêm mấy phần đáng yêu.
Ai, nói đến cũng vẫn là không quản được cái miệng.
Khương Lệnh Uyển nghĩ, cúi đầu liếc nhìn hai bánh bao nhỏ thoáng nhô lên trước ngực, âm thầm ảo não.
Đời trước chỗ này của nàng phát triển rất tốt, căng phồng như hai trái mật đào vậy, nhưng nhìn tình huống như vậy trong lòng nàng có chút lo lắng. Nếu như chỗ cần lớn không lớn, chỗ không cần lớn lại lớn, như vậy quả là gay go.
Kim Kết đã là đại cô nương, đương nhiên cũng hiểu rõ cử chỉ của tiểu thư nhà mình, gò má ửng hồng, đúng là không tiện nhìn, thầm nghĩ: Tiểu thư mới còn nhỏ đã bắt đầu lo lắng chuyện này.
Sau khi dùng đồ ăn sáng, Khương Lệnh Uyển quyết định đi Thanh Hà cư thăm Khương Lệnh Đề mộtchút.
Hôm qua thấy sắc mặt của Tứ tỷ tỷ không được tốt lắm, nói là đau bụng, bây giờ cũng không biết sao rồi. Kim Kết và Sơn Trà cũng biết quan hệ giữa Lục tiểu thư và Tứ tiểu thư rất tốt, Tứ tiểu thư tuy là con thứ, nhưng từ nhỏ đã cùng rất hợp ý với Lục tiểu thư, hơn nữa Diêu thị cũng là người hiền lành quy củ, trong phủ chỉ có một thứ nữ là Tứ tiểu thư, nên cũng được giáo dưỡng như chính nữ, vì vậy Thôi di nương không nhịn được liên tục khen ngợi Diêu thị hiền lành hòa ái.
Khương Lệnh Uyển dặn nhà bếp chuẩn bị canh, bánh củ sen và bánh hoa quế, sau đó bỏ cả vào trong hộp cơm, mang theo Kim Kết và Sơn Trà cung đến thăm Khương lệnh Đề.
Vừa ra khỏi cửa, gió lạnh lập tức thổi đến như dao cắt.
Khương Lệnh Uyển nhíu mày, hô hấp thở ra còn mang theo một làn sương trắng mơ hồ, nàng bỏ tay của mình vào túi áo da ấm áp tiếp tục đi về phía trước.
Tiến vào Thanh hà cư, Thôi thị lập tức bước ra tiếp đón.
Nàng cầm bình nước nóng đưa cho Khương Lệnh Uyển, nhìn gương mặt nhỏ bé đỏ bừng lên vì lạnh của Khương lệnh uyển, nhíu mày nói: “Trời lạnh như vậy, chắc là đã lạnh cóng hết rồi.”
Thôi di nương nhìn tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh đẹp, âm thầm cảm thán, quả là con gái lớn sẽ thay đổi, lúc còn nhỏ mập mạp đáng yêu như ngọc, bây giờ đã trổ mã càng thêm duyên dáng yêu kiều, gương mặt này, quả là xinh đẹp quá mức, khó trách Quốc Công phu nhân không cho phép Lục tiểu thư xuất môn. Dung mạo như vậy, không biết mang đến sẽ là may mắn hay phiền toái.
Bây giờ Thanh Hà cư cũng không còn vẻ đơn sơ như năm đó, Diêu thị là người rộng lượng, đối đãi với Thôi di nương như tỷ muội ruột, nhiều lần từng đề cập đến chuyện dọn ra khỏi Thanh Hà cư, tìm mộtkhuôn viện lớn hơn cho nàng, dù sao Tứ tiểu thư cũng đã lớn. Nhưng Thôi di nương lại nói không cần, nói hai mẹ con đã quen ở Thanh Hà cư rồi, không muốn lại dọn đi, Diêu thị không còn cách nào, đành phải sai người đến tân trang lại Thanh Hà cư một phen, gia cụ đều đổi mới, trong nhà cũng thêm vào bốn bồn hoa quý. Nữ tử nào mà chẳng yêu hoa, nhìn vui tai vui mắt, trong lòng cũng trở nên thoải mái hơn.
Khương Lệnh Uyển ủ ấm hai hay, sau đó mới đi vào xem Khương Lệnh Đề.
Lúc này, Khương Lệnh Đề đang nằm trên giường đọc sách, thấy Khương Lệnh uyển tiến vào, lúc này mới cười khanh khách gọi: “Lục muội muội.”
Khương Lệnh Đề đã mười ba, gương mặt thanh lệ, xinh đẹp hơn Thôi di nương lúc còn trẻ rất nhiều, mấy năm nay cũng rất mực được cưng chiều, khí chất cả người dường như thay đổi rất nhiều, khôngcòn vẻ khúm núm như khi còn bé, chỉ là tính tình vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng chỉ cần nhìn lâu, sẽ phát hiện không thể rời mắt.
Khương Lệnh Uyển trèo lên trên giường, sau đó đoạt lấy cuốn sách trong tay Khương Lệnh Đề, lông mày nhíu lại, “Tứ tỷ tỷ thật là, thân thể không thoải mái thì phải nằm yên tĩnh dưỡng, còn đọc sách làm gì?”
Khương Lệnh Đề cười nói: “Tỷ ngủ không được, nên đọc mấy cuốn giết thời gian.”
Khương Lệnh Uyển gác sách qua một bên, nói: “đã nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi cho tốt, nếu như tỷ cứ phân tâm như vậy, khó trách càng ngày càng gầy đi. Muội mang cho tỷ chút canh và bánh ngọt, ăn xong rồi nghỉ sẽ không sao nữa.”
rõ ràng bản thân mới là tỷ tỷ, nhưng từ nhỏ đến giờ luôn là Lục muội muội chăm sóc nàng. Khương Lệnh Đề tuy rằng quen thuộc cử chỉ của Lục muội muội, nhưng đến bây giờ vẫn cảm động, nhận lấy chén sứ nhỏ, cúi đầu ăn, canh đường đỏ ngọt ngào cả khoang miệng, ngọt đến tận lòng nàng.
Khương Lệnh Uyển nói: “Hôm qua muội muội muốn cho người mời đại phu, nhưng di nương lại nóikhông cần, Tứ tỷ tỷ là bị bệnh gì vậy?”
Lời vừa dứt, người có da mặt mỏng như Khương Lệnh Đề nhịn không được đỏ mặt lên, ngay cả tai cũng đỏ. nàng giương mắt, thủy mâu dịu dàng, mắt to ngập nước nhìn Lục muội muội, chỉ là gương mặt của lục muội muội quá xinh đẹp, nàng là nữ tử cũng nhịn không được nhìn đến thất thần, khẽ nhỏ giọng nói: “Là chút chuyện của nữ nhi thôi, sau này Lục muội muội gặp phải sẽ biết.”
Nghe như vậy, Khương Lệnh Uyển liền tỉnh ngộ.
Cũng đúng, Tứ tỷ tỷ sang năm đã mười bốn, cũng đã đến tuổi hành kinh. Khương Lệnh Uyển cười cười, thoải mái nói: “Đây là chuyện tốt nha, tứ tỷ tỷ thẹn thùng làm gì nha. Chúng ta đều là tỷ muội, còn từng tắm ôn tuyền chung nữa, trên người tỷ có chỗ nào mà muội chưa thấy, sợ cái gì?”
Khương Lệnh Đề có chút bất đắc dĩ, sau khi Lục muội muội lớn lên, khí chất của muội ấy luôn khiến cho người ta có cảm giác như muội ấy là một người khí độ thục nữ, nhưng lại không khác gì khi còn bé, hoạt bát đang yêu, không e lệ.
Khương Lệnh Uyển nghiêm túc dặn dò, “Tứ tỷ tỷ đến nguyệt sự, không thể ngồi như vậy. Nếu vẫn không cảm thấy thoải mái, thì ngủ một chút đi, để cho khí huyết lưu thông. Ngày thường cũng phải hạn chế ăn chút đồ ăn có hại cho cơ thể, thân thể nữ tử yếu ớt hơn nam nhân rất nhiều, kiêng nhất là mặn và cay, tứ tỷ tỷ phải chú ý nhiều hơn một chút.”
Khương Lệnh Đề ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nghi hoặc ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Sao Lục muội muội lại biết những chuyện này?”
Lục muội muội còn nhỏ hơn nàng một tuổi nha, bây giờ còn chưa đến nguyệt sự.
Mặt Khương Lệnh Uyển khẽ cứng lại một chút, sau mới nói: “Tứ tỷ tỷ cũng biết, ngày thường ta thích xem mấy cuốn sách về y thuật, nên y thuật cơ bản cũng hiểu sơ sơ, chuyện này liên quan đến thân thể của mình, đương nhiên bản thân phải là người hiểu rõ nhất mới đúng, không chừng đến lúc xảy ra chuyện lại lúng túng, Tứ tỷ tỷ nói có đúng không?”
Đúng nha.
“Lục muội muội nói rất đúng.”
Khương Lệnh Đề biết Lục muội muội rất thích tìm hiểu những thứ này.
Khương Lệnh Đề ăn xong canh đường đỏ, lúc này mới nói: “Bài tập ngày hôm qua Tạ tiên sinh bố trí đãlàm chưa?”
Khương Lệnh Uyển nghe vậy, gương mặt nhỏ lập tức gục xuống, nhẹ ho một tiếng: “Đợi đến trưa rồi làm cũng không muộn. Hôm nay muội có chút mệt, nương cũng đã giảm cho muội một ít nữ hồng, thời gian sáng nay có thể ngủ lâu hơn một chút. Tạ tiên sinh xưa nay rất nghiêm khắc. Những năm gần đây nếu như học theo phương pháp của nàng, hai cái đầu cũng không đủ chứa a.”
Miệng nhỏ lải nhải oán hận, thanh âm vô cùng yếu ớt mềm mại, người nghe như chìm đắm, không cần biết nàng đang nói gì, giống như chỉ cần một lời từ miệng của nàng phát ra cũng sẽ trở thành lời vàng ngọc. Khương Lệnh Đề biết Lục muội muội thường ngày tuy rằng có chút lười, nhưng lại rất thông tuệ, cho dù Tạ tiên sinh cố ý làm khó dễ, nhưng mỗi lần đều gặp dữ hóa lành, chỉ là mỗi lần nàng nhìn thấy tình huống như vậy đều sẽ lo lắng thay cho lục muội muội. Những năm gần đây, cuộc sống của nàng càng ngày càng tốt hơn, hôm qua nàng trải qua nguyệt sự, đã là đại cô nương, không lâu sau sẽ phải kết hôn. Đến lúc rời khỏi Vệ Quốc Công phủ, sợ là sẽ không thể ngày ngày gặp được Lục muội muội. Nghĩ như vậy, Khương Lệnh Đề không khỏi cảm thấy buồn bã.
Thăm Khương Lệnh Đề xong, Khương Lệnh Uyển cũng tiện đường qua thăm Hữu nhi.
Hữu nhi năm nay đã sắp bảy tuổi, là một tiểu tử béo lùn chắc nịch, nhìn thấy Khương Lệnh Uyển còn vui hơn thấy tỷ tỷ ruột, bàn chân nhỏ ‘thịch thịch thịch’ chạy tới, nhào vào trong ngực Khương Lệnh Uyển, làm nũng nói: "Lục tỷ tỷ."
Khương Lệnh Uyển sờ sờ đầu Hữu nhi, nhìn gương mặt tròn tròn mập mập, mặt mày anh khí mười phần, sau này chắc chắn sẽ là một tiểu mỹ nam, mắt to chớp chớp, vừa nhìn cũng biết là một tiểu chủ nhân thông tuệ.
phụ nhân đi theo phía sau Hữu nhi mặc một bộ xiêm y nhạt màu là Từ ma ma, nhũ mẫu của Hữu nhi. Từ ma ma biết tam công tử thích Lục tiểu thư nhất, mỗi lần nhìn thấy Lục tiểu thư đều như chó còn nhìn thấy bánh bao nhỏ vậy, hai mắt sáng rười rượi, “Xoạch” một cái liền chạy nhanh tới.
Từ ma ma nói: “Tam công tử có chút nặng, cẩn thận coi chừng khiến Lục tiểu thư mệt mỏi.”
Lục tiểu thư vẫn còn là một tiểu hài tử, Tam công tử nặng như vậy sao có thể ôm được?
Lời vừa nói, Khương Lệnh Uyển cũng cảm giác được tay có chút mỏi.
Nàng nhíu mày lại, thả Hữu nhi xuống dưới đất, xoa xoa cánh tay của mình, sau đó bóp bóp gương mặt tròn tròn của hữu Nhi, nói: “Nhìn đệ đi, tròn vo như vậy, nếu như mập hơn nữa, Lục tỷ tỷ cũng ôm không được.”
Nhị thúc của nàng vô cùng yêu thích đứa con trai này, lúc còn chưa sinh ra đã bổi bổ đủ thứ cho nhị thẩm, sinh ra rồi, cũng nuôi thành một tiểu tử sành ăn, hận không thể đem tất cả thức ăn nhét hết vào bụng Hữu nhi, bởi vậy có thể không mập sao?
“Hữu nhi, Lục tỷ tỷ của đệ trước đây cũng rất mập như vậy đó.”
Thanh âm truyền tới, cũng mang theo từng tiếng bước chân, nương theo giọng nói, Khương Lệnh Uyển không cần ngẩng đầu lên cũng biết là người phương nào. Quả nhiên, vừa nhìn liền thấy Khương Lệnh Huệ và Tô Lương Thần cùng nhau đi đến.
Dung mạo Khương Lệnh Huệ xác thực không tồi, trang phục cũng coi như xinh đẹp, đầu cài đủ loại trâm cài xinh đẹp, như là hận không thể đem hết trâu báu trong rương treo lên người, ngược lại, càng khiến cho Tô Lương Thần càng thêm thanh thủy như nước, dịu dàng như phù dung, thanh tú xinh đẹp.
Khương Lệnh Uyển tùy ý đánh giá một chút.
Thầm nghĩ: Đời trước hình như Tô Lương Thần không có được dung mạo tốt như vậy.
Khương Lệnh Uyển không nhanh không chậm đứng thẳng người, khóe miệng mang theo ý cười long lanh, nắm lấy bàn tay mập mạp của Hữu nhi. Hữu nhi ngẩng đầu, thanh âm non nớt hỏi: “Khi còn nhỏLục tỷ tỷ cũng mập như Hữu nhi sao?”
Tuy nói lúc nàng còn bé mập mạp đáng yêu, rất được mọi người yêu thích, nhưng nàng rất không tình nguyện chấp nhận sự thật này. Khương Lệnh Uyển cười, xoa xoa chớp mũi của Hữu nhi, nói: “Đúng nha, chúng ta lúc còn nhỏ mập mạp, sau này lớn lên càng xinh đẹp, đệ thấy Lục tỷ tỷ bây giờ có xinh đẹp không? Sau này, Hữu nhi cũng xinh đẹp giống tỷ tỷ được không?”
Lời vừa nói xong, Hữu nhi lập tức dùng sức gật đầu, một bộ vô cùng đồng ý nói: “Đúng vậy, Lục tỷ tỷ là cô nương xinh đẹp nhất mà Hữu nhi từng thấy, mẫu thân nói, Lục tỷ tỷ còn đẹp hơn cả tiên nữ trên trời. Lần trước Tam tỷ tỷ cố chấp nói rằng bản thân xinh đẹp hơn Lục tỷ tỷ, nhưng mà Hữu nhi thấy…” Hữu nhi bỗng cúi đầu, đếm đếm mười đầy ngón tay mập mập, sau đó giơ bàn tay nhỏ lên cao cho Khương Lệnh Uyển, chớp đô mắt long lanh ngây thơ nói: “Mười Tam tỷ tỷ cũng không bằng một Lục tỷ tỷ đâu.”
Mới nhỏ đã biết dỗ tiểu cô nương vui vẻ, tiểu tử này sau này sẽ rất có tiền đồ a.
Khương Lệnh Uyển tươi cười sờ sờ đầu của Hữu nhi, tán dương nói: “Hữu nhi thật là quá thông minh.”
Khương Lệnh Huệ tức đến giậm chân, xoay người rời đi. Tô Lương Thần chỉ nhìn nàng nhiều hơn mấy lần, trong lòng thầm đánh giá, Khương Lệnh Uyển lúc này bên ngoài khoác một chiếc áo choàng lông màu đỏ, tóc búi tinh xảo, khuôn mặt này, nói là mỹ cũng không đủ để hình dung. Cũng may Chu thị nuôi dưỡng nàng nơi khuê phòng, nếu đi ra ngoài, chắc chắn sẽ gieo họa.
Tô Lương Thần không chút biến sắc thu hồi tầm mắt, khẽ gật đầu mỉm cười, sau đó đi theo bước chân Khương Lệnh Huệ.
Khương Lệnh Uyển cũng biết tiểu đường đệ tuy còn nhỏ nhưng lại là một tiểu tử vô cùng ma mãnh, liền cúi người hôn một cái lên gương mặt trắng nói của đường đệ, cười nói: “Thưởng cho Hữu nhi.”
Khương Hữu vô cùng đắc ý gật gật đầu.
Khương Lệnh Uyển nói: “Được rồi, Lục tỷ tỷ phải đi rồi, Hữu nhi cũng phải chăm chỉ làm bài tập nha, nếu như lười biếng, cẩn thận cha đệ sẽ đánh cái mông nhỏ của đệ.”
Hữu nhi lại không sợ ưỡn thẳng lưng, nói: “Cha về sẽ nhốt mẫu thân lại để nói chuyện, mỗi lần nói cũng phải mất một canh giờ, mới không thèm quản Hữu nhi.”
Khương Lệnh Uyển cũng không phải là tiểu thiếu nữ không hiểu chuyện nam nữ, đương nhiên cũng biết Hữu nhi chỉ là đồng ngôn vô kỵ, nhưng cũng không khỏi thầm xấu hổ thay cho Nhị thúc —— biết hắncũng là một người yêu thương thê tử, nhưng có thể tiết chế lại chút sao? nàng nhấc mắt hơi liếc nhìn Từ ma ma, như sợ bị nhìn ra cái gì, có chút chột dạ dịch dịch con mắt, sau đó nhanh chóng trở về viện của mình.
Vừa vào trong phòng một lát, Đào ma ma cũng theo vào, nhỏ giọng nói nhẹ bên tai nàng: “Tiểu thư, có thư của Vinh Thế tử.”
Lục Tông.
Khương Lệnh uyển có chút kinh ngạc, sau lại bất mãn bĩu môi, thầm nghĩ: không ngờ Lục Tông lại còn nhớ đến nàng nha.
Đào ma ma cũng biết quan hệ của tiểu thư và Vinh thế tử khi còn bé rất tốt, thân cận giống như huynh muội ruột vậy. Đáng tiếc vào năm Lục tiểu thư tám tuổi, Vinh Thế tử phải theo Phùng tướng quân ra chiến trường, đi một thoáng đã qua sáu năm, năm đầu tiên, thư từ luôn được gửi tới điều đặn, nhưng một năm sau đó, một phong thư cũng không có. Nàng đó ngầm cho người đi hỏi, cũng biết là thực sựkhông có thư, đương nhiên không dám nhắc tới trước mặt Lục tiểu thư.
Lúc còn bé thì thân thiết như vậy, nhưng đã năm sáu năm trôi qua, Lục tiểu thư cũng đã thành đại cônương, sao còn có thể nhớ kỹ Vinh Thế tử trông như thế nào.
Lại nhìn Lục tiểu thư ——
Gương mặt tròn tròn mập mạp đã trở nên xinh đẹp yểu điệu như vậy, cho dù Vinh thế tử trở về, cũng không nhất thiết sẽ có thể nhận ra được.
Hơn nữa tiểu cô nương cũng phải chịu quy củ thúc ép, nếu bị người bên ngoài đồn đãi Vinh Thế tử và Lục tiểu thư có thư từ qua lại, không phải là khiến cho tiểu thư nhà nàng mang tiếng xấu rồi sao?
Nhưng vừa nghĩ đến quan hệ giữa Vệ Quốc Công phủ và Vinh Vương phủ, nhất thời Đào ma ma cũng không nắm chắc được tâm tư của Lục tiểu thư: “Thư này… nếu không lão nô đặt ở đây?”
Khương Lệnh Uyển gật đầu, “ừm” một tiếng, sau đó nói: “Các ngươi lui xuống đi, ta muốn ở một mình.”
Thấy Đào ma ma, Kim kết và Sơn Trà đã ra ngoài, Khương Lệnh Uyển đưa mắt đặt lên lá thư.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, cái tên Lục Tông phảng phất như đang dần nhạt đi trong sinh mạng của nàng, từng chút từng chút không để lại dấu vết. Nếu như không nhắc đến nàng cũng không suy nghĩ. Ngay cả miếng ngọc bội kia, năm năm không nhận được một lá thư từ Lục Tông, khiến cho nàng giận giữ ném ngọc bội vào trong ngăn kéo, cũng chưa thèm lấy ra nhìn một cái.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về phong thư, không biết nàng có nên mở ra hay không.
Lục Tông viết gì cho nàng?
đã nhiều năm như vậy, ấn tượng của hắn đối với nàng sợ rằng cũng đã phai nhạt.
Nàng nhớ hồi đó nàng cũng chỉ có tám tuổi, mấy ngày trước khi Lục Tông đi, nàng trùng hợp rơi mất một cái răng cửa. Nàng là người sĩ diện, dáng vẻ như vậy nên không chịu gặp mặt hắn, nhưng Lục Tông lại cố ý đến quý phủ gặp nàng, hàm răng trống một cái răng cửa cũng bị hắn nhìn thấy.
Nghĩ lại cảm thấy thật mất mặt nha.
Khương Lệnh Uyển thở dài, cuối cùng cầm lá thư lên, nhìn chữ viết bên trong, phảng phất như có thể nhìn ra, thiếu niên ngây ngô trước đây bây giờ đã trở thành một nam tử cao lớn.
Bá đạo hung hăng như một ngọn núi.
Mà lá thư trong tay cũng không có viết gì nhiều, tổng cộng chỉ có chín chữ ——