Tuy nói nơi này không có người nào, nhưng đến cùng cũng là bên ngoài. Bị nhìn thấy, nói chung cũng không tốt.
Lục Tông khôi phục lý trí, rất nhanh liền buông người ra. Thấy nàng cúi đầu, đôi tay nhỏ cố chấp đặt trong ngực của hắn để sưởi ấm. Lục Tông biết nàng xưa này sợ lạnh, nhưng lại cứng đầu ở bên ngoài nửa ngày, đúng là làm khó nàng.
Lục Tông yên lặng nhìn chăm chú vào nàng, sau đó mới chậm rãi, hỏi: "Khó chịu?"
Tuy nói hai người bọn họ sắp sửa kết hôn, tâm tư của Lục Tông đối với nàng cũng không còn đơn thuần như khi còn bé, nhưng ở trong mắt hắn, hắn vẫn luôn coi nàng là tiểu hài tử. hắn lớn hơn nàng sáu tuổi, tâm tư lại thành thục hơn rất nhiều, ngoại trừ giữa nam nữ ở chung, còn có thể chen lẫn chút yêuthương giữa trưởng bối với tiểu bối. Nàng bình thường hoạt bát, nhưng cũng không quá tùy tính như vậy, một mình chạy đến. Lúc này đang là tết, Tấn thành náo nhiệt, người nhiều, người xấu cũng nhiều, nàng một tiểu cô nương xinh đẹp, trang phục phú quý, nếu bị người ta bắt cóc, vậy hắn có hối hận cũng không kịp. Tuổi nàng còn nhỏ, làm chuyện xấu hắn có thể bao dung nàng, dốc lòng giáo dục nàng, nhưng có một số việc lại không giống. Đối với những chuyện như thế này, Lục Tông cảm giác bản thân phải dốc lòng dạy dỗ nàng, tránh cho sau này lại hồ đồ.
Nghe ngữ khí của Lục Tông, Khương Lệnh uyển biết hắn lại coi nàng là tiểu hài tử.
Nàng lắc đầu một cái, nói không phải, sau mới ngẩng đầu nhìn gương mặt băng sương của Lục Tông, bất mãn lầm bầm một câu: “Tới thăm huynh một chút cũng không được sao?”
Lục Tông nghe xong có chút buồn cười.
hắn xác thực là nên hài lòng, nhưng hôm nay đã là mùng hai, đáng lẽ nàng nên đến An Vương phủ chúc tết mới đúng. hắn thấy nàng không muốn nói, cũng không hỏi nữa, chỉ nắm tay nàng, nói: “Ta đưa muội trở về.”
Khương Lệnh Uyển gật đầu, "Ân" một tiếng.
Vinh Vương phủ cách An Vương phủ không xa, không lâu sau liền đến.
Vừa rồi Khương lệnh Uyển chỉ cảm thấy kết cục của Tống Diệu Nhi khiến bản thân có chút xúc động, bây giờ tâm tình bình tĩnh lại, cũng cảm thấy bản thân thật quá lỗ mãng. Chờ lát nữa trở lại, cũng khôngbiết nên giải thích với cha mẹ như thế nào. nàng một tiểu cô nương gia, nhưng lại đơn độc đi ra ngoài tìm Lục Tông, truyền ra ngoài sẽ hỏng mất khuê danh. Hơn nữa mẫu thân nàng còn nhất định sẽ giáo huấn nàng một phen.
Khương Lệnh Uyển ngồi trong xe ngựa, vò đầu bứt tai, quả thực sầu muốn chết.
một hồi sau trở lại An Vương phủ, Chu thị quả thực tức giận đến muốn kéo lỗ tai nữ nhi nhà nàng, nhưng đến cũng vẫn đau lòng, thấy nàng trốn phía sau Lục Tông, liền tức đến nổ phổi, nói: “Ta thấy ta nên cho con một dây trói, trói lại trong phòng mới có thể yên tâm, tránh cho con lại chạy loạn khắp nơi.”
Khương Lệnh Uyển có chút oan ức chép miệng.
Nương cũng quá nhẫn tâm, nàng không phải chó.
·
Lúc này ở Tú Bình cư, Tống Diệu Nghi từ trên giường tỉnh lại.
Tống Diệu Nghi mở mắt, đập vào mắt là gương mặt tinh xảo xinh đẹp của nữ nhi, nàng lại nhìn sang chung quanh, vẫn chưa thấy được người muốn gặp, nhất thời hạ mắt, trên mặt tràn đầy vẻ thất lạc.
hắn đúng thật là nhẫn tâm, ngay cả sống chết của nàng cũng không để ý.
Chu Lâm Lang thấy mẫu thân tỉnh lại, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi nghe đại phu nói mẫu thân không có gì đáng ngại, chỉ có chút thương nhẹ ngoài da, xem như may mắn. Lúc này Chu Lâm Lang vừa thấy vẻ mặt của mẫu thân nàng, liền biết trong lòng nàng đangnghĩ đến cái gì, nhịn không được khuyên nhủ: "Nương, nữ nhi đưa ngài trở về thôi."
Tống Diệu Nghi có chút nản lòng, lại có chút không cam. Chỉ là, nàng trước nay là một người kiêu căng tự mãn, hơn ba mươi năm nay đều như vậy. Lục trước An Vương nói với nàng những lời kia, cũng đãlàm mất hết tất thảy ngông nghênh của nàng, nàng cho dù khó chịu, không muốn đến mức nào, cũng sẽ thành thật, không làm ra những chuyện như khóc lóc van nài.
Nghĩ đến gương mặt bình thường của Lâm thị, Tống Diệu Nghi lại muốn mắng An Vương mắt mù.
Nàng và hắn làm phu thê hai mươi năm, gương mặt quốc sắc thiên hương này hắn nhìn hai mươi năm, bây giờ lại nhìn Lâm thị, giống như một bữa ăn chay, cũng làm khó hắn có thể hạ miệng.
Tống Diệu Nghi buồn bực đứng dậy, chuẩn bị trở về.
Chu Lâm Lang thấy mẫu thân không gây sự, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Dù sao nếu như chuyện này nháo lớn, nàng làm nữ nhi, cũng cảm thấy khó xử. Nàng không muốn bị mất mặt.
Chu Lâm Lang và Kim Xuyến cùng đỡ Tống Diệu Nghi ra ngoài. Lục Lễ đứng bên ngoài, thấy Tống Diệu Nghi liền khiêm tốn gọi một tiếng “Nhạc mẫu”. Tống Diệu Nghi nhìn con rể ngoan ngoãn, càng nhìn càng thỏa mãn, chỉ là hôm nay tâm tình không tốt, cũng chỉ qua loa gật đầu, sau đó đi ra ngoài.
Lục Lễ vẻ mặt lạnh lẽo, chậm rãi đuổi theo.
Tống Diệu Nghi một đường đi ra ngoài mới phát hiện, trong viện từng chất đầy cây sơn trà, nay lại không còn bóng dáng, dù chỉ một chậu nhỏ, tất cả đều chuyển thanh hồng mai, lúc đi ngang qua tiền viện, thấy ở cây mai cách đó không xa, An Vương và Lâm thị đứng chung một chỗ. An Vương vẻ măt ôn hòa, giơ tay ngắt một đóa hồng mai. Lâm thị cười tươi vui vẻ, khẽ ngẩng đầu, vẻ mặt nàng ngượng ngùng, trong mắt tràn đầy hình ảnh của nam nhân trước mặt.
Tống Diệu Nghi nhất thời liền sửng sốt.
Nàng không thể không thừa nhận, tuy rằng Lâm thị dung mạo thanh tú, nhưng vừa tươi cười, cũng khiến cho người khác khó rời mắt.
Nam nhân này, yêu nàng ròng rã hơn hai mươi năm, lúc này lại cưới một nữ nhân khác, lại càng thêm yêu thương đau sủng nàng ta.
Tống Diệu Nghi không muốn nhìn nhiều, chỉ tăng nhanh bước chân, nhân lúc nước mắt chưa kịp trào ra, liền chật vật rời khỏi An Vương phủ.