Ngô Gia Kiều Thê

Chương 106

Edit: Tiểu Huân

Beta: Twins

Kim Kết lo lắng chủ tử nhà mình sẽ cảm thấy lạnh, liền cầm một chiếc thảm lông đi vào. Nàng vừa vào nhà liền nhìn thấy Lục Tông đứng ngay trước mắt, hắn đang ngẩn người, nàng định nói chuyện, Lục Tông liền giơ tay ra hiệu, Kim Kết nhanh chóng im lặng, thức thời lùi ra.

Lục Tông đi tới, ngồi bên cạnh nàng. Thấy nàng nhắm mắt ngủ yên, giống như đang mơ một giấc mơ rất đẹp.

hắn giơ tay xoa nhẹ gương mặt nàng, tiểu cô nương kẽ run mi mắt, lập tức tỉnh lại, đôi mắt ướt nhẹp, mông lung nhìn thẳng hắn, sững sờ trong chốc lát, sau đó mới mở miệng nói: “Sốt đã hạ, ngự y nói sẽkhông ảnh hưởng đến tính mạng. Chỉ là cơ thể có chút suy kiệt, sau này phải chú ý tĩnh dưỡng.” Người vừa mới tỉnh nên giọng của nàng đặc biệt mềm mại, khàn khàn ngọt ngọt, vô cùng dễ nghe.

Lục Tông “Ừm” một tiếng, vẻ mặt không thay đổi nói: “Huynh nghe quản gia nói rồi.”

Khương Lệnh Uyển vẫn chưa tỉnh ngủ, nhất thời có chút ngơ ngác, lại thấy vẻ mặt uể oải của hẳn, cũng hiểu mấy ngày nay hắn phải bôn ba bên ngoài, sợ là không có chút nào rảnh rỗi. Nàng hơi nhíu mày, lo lắng nói: “Huynh đột nhiên trở về như vậy, hoàng thượng có trách tội không?”

Lục Tông nói: “Đừng lo lắng.”

Khương Lệnh Uyển lúc này mới yên tâm. Cũng đúng, Lục Tông bán mạng vì hoàng gia nếu như Vinh vương đang trên bờ vực sinh tử mà hắn lại không thể trở về gặp mặt cha mình, Thừa Đức đế nếu như còn trách tội, như vậy thật quá không có tình người.

Ngồi trên ghế ngủ có chút không thoải mái, Khương Lệnh Uyển là một người chưa bao giờ để bản thân phải chịu khổ, hôm nay cũng là lần đầu tiên. Thân thể nàng vô cùng yểu điệu mảnh mai, chỉ nằm mộtlát mà eo đã có hơi nhức mỏi, cổ cũng đau. Nàng nghiêng đầu nhìn Lục Bảo Thiền đang nằm trêngiường, nói: “Thiền tỷ tỷ chăm sóc cho dượng ròng rã suốt một ngày đêm, nghe nói dượng vừa mới hết sốt nên mới thoáng thả lỏng.”

Lục Tông liếc nhìn, chỉ hỏi nàng: “Muội tới lúc nào?”

Khương Lệnh Uyển nói: “Sáng sớm hôm nay nghe được tin tức muội liền đến. Huynh không có trong phủ, nên không có ai đứng ra để ổn định mọi người, muội thấy cả vinh vương phủ trở nên vô cùng rối loạn, huynh lại không ở, muội không yên lòng.”

Lục Tông nghe vậy, mặt hắn liền trở nên ôn hòa, dang tay kéo nàng vào trong lòng ngực.

Khương Lệnh Uyển hơi run lên một chút, lo lắng Lục Bảo Thiền sẽ nhìn thấy, nhẹ đẩy hắn một cái. hắnđến quá vội, cho dù là ngày thu mát mẻ, nhưng trên người hắn vẫn có một mùi mồ hôi dày đặc. Nàng là tiểu cô nương, đương nhiên không chịu được mùi này, lập tức nhíu mày lại, nói: “A… Bây giờ dượng đãkhông có chuyện gì, huynh vừa mới trở về, nên đi tắm rửa thay y phục đi.”

Lục Tông cúi đầu nhìn nàng, con ngươi nhu hòa, “Chê ta hôi?”

Khương Lệnh Uyển nhìn hắn một chút, thầm nghĩ: Nếu biết trên người mình có mùi không dễ ngửi, hắncòn ôm nàng chặt như vậy làm gì?

Trong lúc hai người đang nói chuyện. Lục Bảo Thiền tỉnh lại. Lục Tông đành buông người ra, hai má Khương Lệnh Uyển nóng lên, ngẩng đầu liếc nhìn Lục Tông. Có chút hờn dỗi, Bảo Thiền chắc chắn là đãnhìn thấy.

Lục Bảo Thiền nhìn ca ca mình, viền mắt ướt át, thanh âm còn mang theo nức nở: “Ca ca…”

Lục Tông nhìn hai mắt đỏ bừng của muội muội nhà mình, biết nàng đang sợ hãi lo lắng, hắn nhanh chóng đi tới, nói: “Được rồi, không sao rồi. Bây giờ muội trở về viện của mình, cố ngủ một giấc.”

Trước đến giờ Lục Bảo Thiền đều nghe lời ca ca, nhưng lúc này lại có chút không muốn, nàng nói: "Nhưng là —— "

Lục Tông: “Nếu như cha tỉnh lại, nhìn thấy muội bệnh, lúc đó sẽ rất đau lòng. Nghe lời ca, nhanh đi về đi.”

Từ tối hôm qua đến giờ, Lục Bảo Thiền luôn lo lắng không yên, mãi đến giờ mới nhìn thấy ca ca trở về, sợ hãi mới thoáng buông xuống. Giống như ca ca ở đây, nàng không cần sợ cái gì. Lục Bảo Thiền rơi lệ, sau đó gật đầu, giơ tay lên xoa xoa đối mắt sưng đỏ. Nàng liếc nhìn Khương Lệnh Uyển đang ngồi bên cạnh ca ca, nói: “Xán Xán đi với muội cả ngày, hẳn là cũng rất mệt mỏi. Bây giờ đã trễ, Xán Xán nên cùng với muội đi nghỉ, ngày mai lại đưa muội ấy về phủ.”

Lục Tông nói: “Ừm, đợi lát nữa ta sẽ đưa nàng đến.”

Lục Bảo Thiền “Vâng” một tiếng, cũng không nói nhiều.

Lục Bảo Thiền đi ra ngoài, Lục Tông mới nhìn về phía Vinh Vương.

Vinh Vương đang nằm trên giường nhỏ, trên người đắp chăn gấm thêu mây, đầu kê một chiếc gối màu xanh ngọc, gương mặt tuấn mỹ lại không có chút hồng hào, hơi thở cũng đều đều, thương thế đã tạm thời ổn định

Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông một chút. Nàng biết tuy vẻ mặt của hắn lạnh lùng, hơn nữa cũng vì Vinh vương phi, mà quan hệ của hắn với người phụ thân này không quá tốt, nhưng trên thực tế, hắnvẫn là một nhi tử hiếu thuận, may mắn Vinh vương có thể bảo toàn tính mạng, nếu như thật xảy ra chuyện, nàng cũng không biết an ủi hắn như thế nào.

Lục Tông gọi nha hoàn đến, căn dặn chỉ cần có động tĩnh gì liền lập tức thông báo cho hắn, sau đó mới nắm tay Khương Lệnh Uyển đi ra ngoài. Khương Lệnh Uyển bước từng bước theo hắn, thấy hắn đi về phía Long Ngọc Viện của hắn, lúc này mới dừng bước chân, mở miệng nói: “Muội nên đến chỗ của Bảo Thiền tỷ sẽ tốt hơn.”

Nàng là một tiểu cô nương chưa lấy chồng, hơn nửa đêm sao có thể đến gian phòng của hắn?

Lục Tông không lên tiếng, chỉ kéo tay nàng tiến vào trong viện.

Ngoài sân viện trồng rất nhiều cây hoa quế, mưa đêm lất phất, kéo theo một mùi thơm ngan ngát, Đỗ Ngôn lẳng lặng đứng dưới tán cây chờ đợi, đưa cổ liếc dài nhìn về phía hai bóng dáng một cao một thấp cách đó không xa. hắn thấy Thế tử mang Khương Lục tiểu thư tới, đúng là có chút khiếp sợ. Sau đó chỉ có thể vờ như không thấy gì cả, chỉ khi hai người tiến vào, mới thoáng giương mắt, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng.

Thế tử gia là người biết chừng mực, làm sao có thể làm chuyện xằng bậy? Hơn nữa Vương gia còn đangnằm trên giường bệnh, dù thế nào thì.... Vào lúc này cũng không phải là thời điểm tốt.

Nghĩ tới đây, Đỗ Ngôn mới thoáng yên tâm một chút, khóe miệng hơi mang ý cười, sau đó liền yên lặng đứng sát vào góc tường nghe lén.

·

Mà lúc này ở Vệ Quốc Công phủ, Chu thị cũng khó chìm vào giấc ngủ. Khương Bách Nghiêu nhìn thê tử nằm bên cạnh hắn, kéo người vào trong lòng, nói: “Thương thế của Vinh vương đã ổn định, Tông Nhi cũng trở về. Nàng đừng suy nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Chu thị lại nói: “Nhưng mà Xán Xán… Tuy Xán Xán và Tông nhi vẫn chưa định thân, hôm nay đến thăm Vinh vương cũng là việc nên làm, nhưng cũng không có đạo lý nào phải ngủ lại? Còn thế thống gì?” cônương chú trọng nhất là cái gì? Đương nhiên là danh tiếng. Nàng biết nữ nhi nàng luôn làm việc đường hoàng, nhưng mỗi lần nàng đều phải ngàn dò vạn dặn, chỉ lo sẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn. May mắn có Lục Tông, nếu là người khác, nữ nhi nàng thủy linh xinh đẹp như vậy, nàng nào dám để hai người tiếp xúc.

Trung thu hàng năm, cả đại gia đình đều sẽ tụ họp lại, cùng nhau ngồi trong sân ngắm trăng ăn bánh, vui vẻ ung dung. Năm nay thêm một nàng dâu, nhưng nữ nhi lại không bên người, không khỏi khiến cho nàng lo lắng đề phòng, nào có tâm tình thưởng nguyệt?

Chu thị nhíu mày lại, Khương Bách Nghiêu nhịn không được vươn tay lên vuốt, thở dài nói: “Thấy nàng như vậy, coi Xán Xán giống như tiểu hài tử vậy. Việc này tuy rằng không hợp lễ nghi, nhưng tình huống hôm nay có chút đặc thù, nghĩ thoáng ra thì cũng chẳng có gì. Hơn nữa ngày sau Xán Xán sớm muộn cũng phải gả đến Vinh vương phủ, Vinh vương tuy cũng yêu thích Xán Xán nhà ta, nhưng cũng chỉ là yêu thích một tiểu bối bình thường, bây giờ nàng đến thăm bệnh, Vinh vương sẽ càng vừa ý Xán Xán của chúng ta hơn mấy phần.”

Lời này Chu thị hoàn toàn không thích nghe, lời nói ra giống như nữ nhi nhà nàng phải hạ mình cố ý đilấy lòng người khác vậy. Nàng vô cùng thương yêu khuê nữ bảo bối nhà mình, cần gì để ý xem người bên ngoài có hài lòng hay không? Chu thị bất mãn nói: “Xán Xán của chúng ta vốn đã rất ngoan.”

Biết được thê tử yêu thương nữ nhi, Khương Bách Nghiêu nhanh chóng cười nói: “Đúng đúng đúng, Xán Xán của chúng ta giống như nương của con bé, mọi thứ đều tốt. Nàng nha, nên ngủ sớm, sáng sớm mai, ta sẽ cho người đến Vinh vương phủ đón Xán Xán về, có được hay không?”

Nàng còn có thể nói không được? Nữ nhi đến nhà người ta, còn không thể đón nàng về nhà sao? Chỉ là Chu thị nghĩ, hôm nay nữ nhi chỉ tới một ngày nàng đã thương nhớ đến vậy, sau nay nữ nhi thật sự gả tới Vinh vương phủ, vậy sau này nàng biết làm sao bây giờ. Nghĩ như vậy, Chu thị liền cảm thấy sáng sớm mai liền có thể gặp được nữ nhi, giống như cũng thật vui vẻ.

·

Khương Lệnh Uyển ngồi nhìn chiếc bàn vuông hình ba đóa sen, chống cằm chờ Lục Tông tắm rửa xong. Vừa rồi nàng dựa vào ghế ngủ không cảm thấy gì, nhưng bây giờ lại có chút đói bụng. Nàng xoa xoa cái bụng, đã hơn nửa đêm, thật sự đói quá. Chỉ là trong Long Ngọc viện lại không có hạ nhân hầu hạ, Đỗ Ngôn đang đứng ở cửa, nàng thật ngại mở miệng gọi hắn.

Khương Lệnh Uyển hướng mắt nhìn trong phòng, thấy bánh trung đang đặt trên bàn đá cách đó khôngxa.

Nàng tuy thích đồ ăn ngọt, nhưng lại không quá thích bánh trung thu, nhưng bây giờ cũng không thể lựa chọn, có đồ ăn đã là tốt lắm rồi.

Khương Lệnh Uyên cố hết sức bưng đĩa bánh bằng sứ Thanh Hoa đến gần mình.

Người ta luôn nói “Tiểu bính như tước nguyệt, bên trong có tô cùng di”*, bánh trung thu của Vinh vương phủ đương nhiên là được làm vô cùng tinh xảo mỹ vị, chỉ là trung thu năm nay Vinh Vương suýt nữa gặp chuyện không may, Vinh vương phủ từ trên xuống dưới không ai nhàn hạ để ý đến Trung thu.

*Beta nói: Em edit ghi chú “Thủy Nguyệt Ca Đầu - Tô Thức (Tô Đông Pha)”.

Khương Lệnh Uyển nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trăng tròn treo ở trên cao, ánh trăng dìu dịu, sáng khôngchút tì vết.

Lúc này, cha mẹ, ca ca và tẩu tẩu hẳn là đã ngủ.

Năm ngoái nàng đón trung thu ở Vệ Quốc công phủ, cùng với Hữu Nhi chơi đùa trong sân, đá cầu, đá dế,... Khương Lệnh Uyển thở dài một hơi, sau đó mới cầm bánh lên, gặm một cái. Nàng không thích nhân bánh bên trong, nhưng vỏ bên ngoại lại không tệ, nàng gặm dọc theo bánh trung thu, ăn hết vỏ bánh bên ngoài, sau đó mới đặt lại vào mâm, lại lấy một cái khác, tiếp tục gặm.

Đợi đến khi Lục Tông tắm rửa xong bước ra ngoài, liền thấy Khương Lệnh uyển chống cằm nằm ngồi trên ghế, hai chân đung đưa lúc ẩn lúc hiện.

Nghe thấy tiếng vang, Khương Lệnh Uyển quay đầu, thấy Lục Tông đã thay một bộ xiêm y sạch sẽ, lúc này mới lên tiếng gọi: “Tông biểu ca…”

Lục Tông qua tới, đang định trò chuyện với nàng, cúi đầu liền nhìn thấy bánh trung thu trên bàn. Trong mâm tổng cộng có tám cái, mỗi cái bánh đều bị gặm chỉ còn lại nhân.

Thấy lỗ tai nàng đỏ lên, Lục Tông không nhịn được cười, con ngươi híp lại, hỏi: “Đói bụng?”

Khương Lệnh Uyển phồng má gật đầu: “Có một chút.”

Lục Tông nhanh chóng sai Đỗ Ngôn đi chuẩn bị đồ ăn khuya.

Dùng xong đồ ăn khuya, Khương Lệnh Uyển mới cảm thấy bụng nàng thoải mái hơn nhiều.

Lục Tông nói: “Hôm nay ta trở về, không nghĩ rằng muội cũng ở đây.”

Khương Lệnh Uyển đột nhiên trợn to mắt, sáng lấp lánh, giống như rất kinh ngạc nói: “Muội đương nhiên đến nha.”

Lục Tông nghe xong rất vui mừng, không nhịn được níu người ôm vào trong lòng, nói: “Huynh thật vui.” hắn xoa xoa đầu nàng, khóe môi hơi nhướng lên. Khi nhận được tin tức, hắn không ngừng không nghỉ nhanh chóng chạy về, hầu như có thể tưởng tượng được cảnh tượng trong vương phủ. Chỉ là lúc hắn trở về, thấy nàng dựa vào ghế, giống như nàng và hắn đã kết hôn từ lâu, nàng đang chờ hắn trở lại. Vương phủ quá quạnh quẽ, cần một chút hơi người.

Khương Lệnh Uyển thuận thế dựa vào trong ngực hắn, sau đó nghiêng đầu nhìn mặt trăng bên ngoài cửa sổ, nói: “không nghĩ tới trước khi chúng ta kết hôn còn có thể cùng trải qua lễ Trung thu.” nói xong nàng nhéo nhéo cánh tay của hắn, hỏi, “Chuyện của dượng, huynh định làm như thế nào?”

Lục Tông nói: “đã đang tra xét, muội không cần lo lắng.” nói đến đây, gương mặt Lục Tông mang theo mấy phần lạnh lẽo, con ngươi cũng trở nên âm trầm đáng sợ, nhưng khi hắn cúi đầu nhìn nàng, lại nhanh chóng khôi phục lại độ ấm.

Khương Lệnh Uyển “Vâng” một tiếng, cũng không hỏi nhiều nữa. Nàng biết hắn không thích nàng quản việc này. Chỉ là Thừa Đức Đế và Vinh vương xưa nay không hợp, lúc này Vinh vương xảy ra chuyện, đương nhiên là không ít người sẽ hoài nghi Thừa Đức đế. Nhưng phàm là người có chút đầu óc, sẽ biết chuyện này không thể. hiện tại đường làm quan của Lục Tông vô cùng rộng mở, sợ là không ít người nhìn chằm chằm hắn, hẳn là sẽ cố ý gây ra chút chuyện nhằm vào hắn. Lúc trước, sau khi nàng gả cho Lục Tông, cũng đã từng gặp nạn, trong lúc nguy hiểm, chính là Tứ tỷ tỷ đã cứu nàng.

một lát sau, Lục Tông liền đưa nàng đến sân viện của Lục Bảo Thiền.

Lúc trước chuyện huyên náo có chút lúng túng, hôm nay Vinh vương xảy ra chuyện, thời điểm hai người ở chung không có thời gian suy nghĩ quá nhiều những chuyện khác. Nhưng hôm nay bình tĩnh lại đối mặt, không khỏi lại nghĩ tới những chuyện trước đây. Lục Bảo Thiền sắc mặt vô cùng tự nhiên, quay về phía Lục Tông nói: “Ca ca, ca yên tâm đi, muội sẽ chăm sóc cho Xán Xán thật tốt.”

Lục Tông cũng hiểu được tính tình của muội muội nhà hắn, đương nhiên cũng không nói gì thêm.

Khương Lệnh Uyển tắm rửa một lát, Lục Bảo Thiền đưa xiêm y nàng chưa mặc qua cho Khương Lệnh Uyển, cũng biết làn da của nàng vô cùng mềm mại, đương nhiên là lấy một bộ từ Cẩm Tú phường. Ngoại trừ Tiết Tranh ra, Khương Lệnh Uyển còn chưa từng ngủ với cô nường nào khác. Bây giờ lên giương, hai người cùng nằm trên giường gấm, Lục Bảo Thiền mới mở miệng trước.

“Xán Xán, chuyện hôm nay cám ơn muội.”

Khương Lệnh Uyển nằm bên trong, nghiêng đầu nhìn Lục Bảo Thiền, nói: “Muội cũng không giúp đỡ được gì.”

trên gương mặt của Lục bảo Thiền không còn vẻ xinh đẹp hoạt bát như xưa, cả người giống như trưởng thành hơn rất nhiều, nàng nói: “Hôm nay tỷ rất sợ, sợ cha sẽ giống như mẫu thân, cứ như vậy rời xa tỷ. Xán Xán, muội biết không? Tỷ nhớ ca ca rất nhiều, nhưng huynh ấy lại không có ở bên, tỷ không biết phải làm gì, lúc muội đến, ta liền thấy an tâm hơn rất nhiều… Xán Xán, chuyện lúc trước là tỷ có lỗi với muội. Tỷ yêu thích ca ca của muội, nhưng loại thích này lại quá ích kỷ, muội có thể tha thứ tỷ không?”

Dù sao sau này cũng là cô tẩu, đều là người một nhà, còn nói gì mà tha thứ hay không tha thứ.

Khương Lệnh Uyển nói: “Đều đã qua.”

Lục Bảo Thiền tươi cười, nói: “Xán Xán, muội thật tốt, chẳng trách ca ca lại thích muội…” Nàng dừng một chút, lại nói: “Tỷ và Lâm Lang nhận thức nhiều năm như vậy, bây giờ mới phát hiện, có rất nhiều chỗ mà tỷ thật sự không hiểu nàng. Ngày sau chắc chắn tỷ sẽ cân nhắc trước khi làm việc, sẽ không tái phạm sai lầm.” Giống như ca ca nói, nàng không thể làm một kẻ ngu si. Ngày ấy ở phủ công chúa, nàng thấy Chu Lâm Lang thương tâm khó chịu, biết nàng phải rời xa mẫu thân, giống như bản thân, là mộtngười không có nương bên cạnh, đương nhiên cũng đau lòng. Nhưng nghĩ kỹ lại, bản thân đối tốt và quan tâm đến Chu Lâm Lang, giống như đều bị ngăn cách bởi một tấm vải, mang một tấm chân tâm đưa đến trước mặt nàng ta, nhưng nàng ta lại thương tổn nó.

Ca ca tức giận cũng đúng.

Thấy nàng có thể nghĩ như vậy, chắc hẳn trong lòng đã thong thả hơn, Khương Lệnh Uyển không lên tiếng. Nhưng mà nàng cũng biết rõ, nếu như thật muốn nói đến, đời này, Chu Lâm Lang kỳ thực chưa làm sai chuyện gì.

Hồi lâu không nói chuyện, Khương Lệnh Uyển cho rằng nàng đang ngủ. Sau một hồi yên lặng, mới lại vang lên thanh âm: “Di An là một cô nương tốt, ca ca muội… hẳn là rất vui vẻ.”

Khương Lệnh Uyển nói: “Ca ca muội rất yêu thích tẩu tẩu, hai người cũng rất ân ái.”

Lục Bảo Thiền dừng một chút, nói “... Vậy thì tốt.”

Ngày kế Khương Lệnh Uyển tỉnh dậy, phát hiện mình ngủ quên.

Lục Bảo Thiền chẳng biết rời giường lúc nào, nghĩ rằng nàng hẳn đã đi thăm Vinh vương. Khương Lệnh Uyển tự biết bản thân là khách, cũng không dám làm phiền quá mức, rửa mặt, dùng điểm tâm, sau đó liền đến chỗ Vinh vương.

Đến Cẩm Hoa cư, Khương Lệnh Uyển nhìn thấy Phan trắc phi và Lục Bảo Yên đã đợi bên ngoài từ rất sớm. Chỉ là Lục Bảo Thiền không thích mẹ con hai người, bây giờ đương nhiên là không cho phép các nàng tiến vào. Gương mặt Phan trắc phi tiều tụy, không còn ngăn nắp sinh đẹp như xưa, có thể thấy được nàng đối với Vinh vương cũng là một mảnh chân tâm, điều này khiến Khương Lệnh Uyển hiếm có sinh ra chút hảo cảm. Còn Lục Bảo Yên, khuôn mặt nhỏ của nàng có chút tái nhợt, vô cùng nhu nhược, thấy nàng liền khách khí hỏi thăm: “Khương Lục tiểu thư.”

Khương Lệnh Uyển khẽ gật đầu, liền đi vào.

Vừa vào phòng, liền nghe được thanh âm lanh lảnh dễ nghe bên trong. Nàng đột nhiên ngẩn người, đãnhìn thấy Chu Lâm Lang cũng đang ở bên trong, mặc một bộ xiêm y màu hồng phấn thêu hoa lan, rang phục khéo léo, cử chỉ hào phóng. Chu Lâm Lang đứng bên cạnh Lục Bảo Thiền, nhìn Vinh Vương, trong con ngươi tràn đầy thân thiết: “Dượng, ngài có muốn uống nước không? Lâm Lang giúp ngài rót ly nước?”

Chu Lâm Lang còn đến sớm hơn cả nàng.

Khương Lệnh Uyển nhíu mày lại, trong ngực có chút rầu rĩ. rõ ràng nàng mới là con dâu tương lai của Vinh vương phủ, nhưng người đứng ở kia lại là Chu Lâm Lang, tư thế này quả thực còn giống con dâu hơn cả nàng. Trong bụng nói thầm, có chút hờn dỗi không thèm nghĩ tới, Lục Tông đứng một bên nhìn thấy nàng đến, ngữ khí vô cùng tự nhiên nói: “Xán Xán, muội tới thăm cha sao?"