Lục Tông mặc một thân áo bào màu xanh ngọc đơn giản sạch sẽ, chân mày lạnh nhạt, lúc này lại có vẻ ôn hòa dị thường, một đôi mắt cứ lẳng lặng nhìn nàng như thế. Lời này vừa dứt, không chỉ Khương Lệnh Uyển ngẩn ra, mà ngay cả hai nha hoàn phía sau nàng cũng không nhịn được đỏ mặt. Mà phản ứng đầu tiên của Khương Lệnh Uyển là thẹn thùng, sau đó trong lòng lại vui mừng, thầm nghĩ Lục Tông này từ lúc nào lại biết dỗ ngọt cô nương nhà người ta như thế.
Nàng ngượng ngùng, thoáng cúi đầu, khóa miệng cong cong, trong lòng lầm bầm một câu: “không biết xấu hổ.”
Kim Kết và Sơn Trà đều rất biết thức thời. Tuy nói tiểu thư nhà các nàng và Vinh Thế tử còn chưa thành thân, nhưng đã định thân, ở một khía cạnh nào đó vẫn có thể sắp xếp được. Hai người kiếm cớ rời đi, chờ đợi ở một chòi nghỉ mát cách đó không xa.
Lúc này Khương Lệnh Uyển mới giương mắt nhìn Lục Tông một chút.
Thấy lỗ tai hắn hơi đỏ, liền hiểu da mặt hắn còn chưa dày đến mức đó. Xưa nay da mặt nam nhân thường rất dày. Chỉ là những năm này Lục Tông ở quân doanh, không có tiếp xúc nhiều với các cônương, cho nên mới học tập được một chút mà thôi. Sau này hắn cứ đến nhà nàng luyện tập, nàng mắng hắn không biết xấu hổ, hắn liền ôm nàng cọ cọ, hỏi nàng có thích không.
Lục Tông biết xem mặt đoán ý, thấy khóe môi nàng mỉm cười, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn cầm lấy tay nàng. Tay tiểu cô nương tất nhiên nhỏ hơn tay đại nam nhân như Lục Tông rất nhiều, hắn cúi đầu, đặt tay nàng trong lòng bàn tay của mình, cảm thấy dường như rất thú vị. Khương Lệnh Uyển nhìn tay nàng, liền nhớ tới ngày ấy ở trên nóc nhà, ngón tay nàng nắm… Kỳ thật nàng không hiểu, Lục Tông là người nho nhã lịch sự, sao thứ kia lại dữ tợn như thế. Kiếp trước, lúc đầu nàng thẹn thùng không dám nhìn, nhưng sau đó chuyện phòng the nhiều hơn, tất nhiên không muốn nhìn cũng khó. Lần đầu tiên, nàng giật mình, cuối cùng cũng rõ ràng tại sao đêm động phòng hoa chúc lại đau như vậy. To nhỏ xa cách, rõ ràng không xứng đôi, làm sao nhét vào a…
Nàng nhanh nhanh giật tay lại, nói: “Lão thái thái và nương đều ở đây, muội phải trở về.”
Lục Tông lại nắm lại lần nữa, ấp ủ một lát, mới hỏi: “Còn giận ta?”
Khương Lệnh Uyển ngẩn ra, lắc lắc đầu. Kỳ thực chuyện nam nữ, cũng không nói đến chuyện tức giận hay không. Hồi đó nàng cảm thấy là Lục Tông dụ dỗ nàng, nhưng trong lòng nàng quan tâm đến hắn, tự nhiên không đành lòng nhìn hắn khó chịu như vậy, nghĩ thế, chính là tự tìm cho mình một bậc thang đi xuống, đem tất cả sai lầm, đẩy lên người hắn mà thôi. Nhưng nàng cũng lo lắng, nàng không rụt rè như thế, trong lòng Lục Tông có xem nhẹ nàng hay không. Có lẽ điều sau mới là vấn đề nàng quan tâm nhất.
Lục Tông nói: “Ta có hoàng mệnh trong người, ba ngày sau phải đi xa nhà, hôm nay cố ý đến đây nóivới nàng một tiếng.”
Khương Lệnh Uyển choáng váng, sau đó mới thầm mắng Lục Tông thật xảo trá. Biết nàng nghe được tin tức hắn đi xa, trong lòng khẳng định chỉ còn lo lắng, sẽ không tính toán với hắn nữa. Nhưng cũng là nàng nhẹ dạ, nhìn một đại nam nhân như hắn, chiếu cố người khác thì tốt lắm nhưng đến phiên bản thân mình thì lại không thèm để ý. Nàng không nhịn được cầm ngược lại tay Lục Tông, nhéo nhéo ngón tay cái “Ồ” một tiếng, mới nói: “Vậy chàng phải chăm sóc bản thân mình thật tốt.”
Lục Tông gật đầu, muốn ôm lấy nàng, nhưng lúc này cũng không dám làm ra hành động gì khác người, chỉ ôn hòa nói: “không hỏi ta lúc nào trở về sao?”
Khương Lệnh Uyển nói: “Ngược lại khoảng thời gian này hai ta cũng không thể gặp mặt nhau, nương muội quản muội rất kĩ, nên… Nên chờ huynh đến lúc nào cũng giống nhau.”
Lục Tông cảm thấy có lý, lại thấy nàng nhăn nhó, liền biết nàng còn để ý đến chuyện ngày ấy, vội vàng giải thích: “Buổi tối ngày hôm ấy, ta…”
“Huynh đừng nói…” Khương Lệnh Uyển rút tay về, hai tay che mặt xấu hổ không ngớt “không cho nói!”
Lục Tông ngượng ngùng nhìn nàng, nhìn dáng vẻ kia của nàng, trong lòng một trận cười to. hắn vươn tay nắm lấy cổ tay bé nhỏ của nàng, thấy nàng vẫn còn giãy giụa vài lần, mới buông tay nàng ra: “Xán Xán, là ta không tốt. Có điều… Sau này chúng ta thành vợ chồng, chuyện này không coi là cái gì, sau này nàng sẽ biết.”
rõ ràng là một thân đồng tử, bây giờ lại bày ra bộ dáng có nhiều kinh nghiệm để an ủi nàng. Khương Lệnh Uyển sau khi thẹn thùng chợt cảm thấy buồn cười, dường như nhất thời không còn lúng túng nữa. Chuyện vợ chồng, nếu muốn so kinh nghiệm, nàng tuyệt đối là tiền bối, dù sao kiếp trước Lục Tông ở chuyện phòng the có chút hung hăng thật, đều là không dạy tự thông, cho nên nàng cũng là thân kinh bách chiến. Có điều bây giờ nàng dùng tay, tự nhiên không tính là cái gì, nhưng dù sao hai người bọn họ cũng chưa thành thân a. Khương Lệnh Uyển bĩu môi, cúi đầu nhìn mũi giày của mình nhỏ giọng nói: “Vậy huynh… Vậy huynh không cảm thấy muội… muội không biết xấu hổ sao?”
Lục Tông đơ ra, lúc này mới hiểu rõ thì ra là nàng để ý chuyện này. hắn cúi đầu nhìn nàng, bỗng nhiên giang tay ôm nàng vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, âm thanh thuần hậu lại trong trẻo: “Đương nhiên sẽ không.”
Khương Lệnh Uyển lẩm bẩm nói: “Có thật không?”
Lục Tông gật đầu “Ừ” một tiếng.
Lúc này Khương Lệnh Uyển mới thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nói: “Nương muội luôn nói muội khôngbiết rụt rè. cô nương gia không rụt rè, sau này sẽ không được người khác quý trọng. Nhưng vì huynh là Lục Tông, muội muốn thân cận với huynh…”
Lục Tông nghe xong lộ vẻ mặt vui mừng. hắn không phải cũng như vậy? Mỗi lần nhìn nàng, thì lại giống như ma nhập, hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân. Thực sự mà nói, hắn cũng không biết vì sao lại luôn nhớ đến nàng như thế. Khi còn bé nàng chỉ là một cái bánh bao mập mạp, hắn lại không quen nóinhiều, nhưng nàng vẫn chịu thân cận với hắn. Khi đó hắn đối với nàng như chăm sóc con chó con mèo nhỏ chẳng khác gì nhau, nhiều nhất cũng chỉ xem nàng như tiểu muội muội mà đối xử. Mấy năm ở trong quân doanh, lúc hắn nhớ nhà, nhớ đến nàng, cũng chỉ nghĩ có phải nàng cao hơn một chút, có phải vẫn thích ăn như vậy, còn béo như vậy không? Có thể thấy được người thật lại là hai chuyện khác nhau.
Lục Tông nhẹ nhàng vỗ về nàng, cảm thấy nàng thực sự nhỏ nhắn xinh xắn.
hắn nói: “...sẽ không.”
Khương Lệnh Uyển tựa vào lòng hắn cọ cọ. Nàng nghĩ nàng có chút thích hắn, có cũng là sự chiếm hữu nhiều hơn yêu thích, nhưng so với kiếp trước, nàng đã chấp nhất Lục Tông quá nhiều. Nên bây giờ nàng mới chú ý đến cảm nhận của hắn, mà người luôn tự tin như nàng cũng bắt đầu lo sợ mất mát. Nàng không thích cái cảm giác này lắm, nhưng nếu đối tượng là Lục Tông, nàng vẫn có thể tiếp nhận. Nàng hiểu Lục Tông sẽ không đi dỗ dành người khác, cũng không hy vọng miệng hắn có thể nói ra được lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng hôm nay, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.
Khương Lệnh Uyển vươn tay ôm chặt lấy eo hắn, đột nhiên hỏi: “Vậy huynh đi bao lâu?”
hiện tại, mỗi lần hắn đi xa, đều sẽ đích thân nói cho nàng.
Lúc Tông cúi đầu hôn trán nàng: “Nhiều nhất là hai tháng, ta sẽ trở về sớm hơn chút.”
Khương Lệnh Uyển “Ân” một tiếng: “Cái kia, nhớ viết thư cho muội…” Nàng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không thỏa đáng lắm, nhíu mày nói tiếp: “Thôi, nếu có chuyện gì đặc biệt thì hãy viết cho muội.”
Lục Tông nói được.
Khương Lệnh Uyển lại cười, sau mới nói: “Huynh mới nói nhớ muội, là thật sao?”
Lục Tông “Ân” một tiếng, lại không nói cho nàng là nhớ như thế nào.
Khương Lệnh Uyển nói chuyện với Lục Tông một lúc liền rời đi.
Dù sao nơi này cũng là Phật Môn thanh tĩnh, nàng với Lục Tông chàng một câu thiếp một câu, quả thậtlà bất kính với bồ tát, uổng công nàng vẫn còn cầu khẩn Bồ Tát sớm cho nàng sinh quý tử đây. Sau khi nói chuyện sau, tâm tình Khương Lệnh Uyển liền như mây đen tan đi ngày mai lại đến.
Kim Kết và Sơn Trà cũng ngầm hiểu ý, lặng lẽ cong khóe môi.
trên đường mòn hướng về phía hậu viện, Khương Lệnh Uyển đụng phải một tiểu cô nương mặc bộ xiêm y màu xanh biếc. Nàng nhìn tướng mạo vị tiểu thư này hơi quen, nhưng nhất thời lại không nhớ đã từng gặp ở chỗ nào. Chỉ là lúc đi ngang qua, tiểu thư váy xanh kia bỗng dừng bước, tự nhiên hào phóng hỏi: “Vị tiểu thư này là tiểu thư Vệ Quốc công phủ sao?” Vừa nhìn là biết tiểu thư gia đình giàu có, giáo dưỡng rất tốt.
Khương Lệnh Uyển dừng chân xoay người nhìn nàng, vị tiểu thư kia có một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp thanh tú, mặt mày dịu dàng, mắt đào mày hạnh, khá được mọi người yêu thích. Vị tiểu thư này chưa đến tuổi cập kê, mái tóc chải lên búi tinh xảo, cài thêm một chiếc trâm màu xanh biếc đính hoa, một đôi lỗ tai trắng nõn tinh xảo đẹp đẽ đeo một đôi vòng tai mã não đỏ, nhẹ nhàng đung đưa.
Khương Lệnh Uyển mỉm cười gật đầu, nhìn đối phương cũng chỉ là một tiểu cô nương, tự nhiên cũng không e dè gì, nói: “Ta đúng là tiểu thư Vệ Quốc công phủ, tiểu thư là…”
Tiểu thư váy xanh kia dường như rất vui vẻ, một đôi mắt sáng lấp lánh, thanh âm tươi mới nói: “Tiểu thư có biết một nam tử tuấn tú trắng nõn, nhìn còn xinh đẹp hơn cô nương gia, hơn nữa còn rất trẻ, ừm…” Nàng nhíu đôi lông mày tinh tế, nói: “Nhìn có chút đáng thường, đúng rồi, hắn còn là một người mù đường.”
Tuấn tú trắng nõn? Mù đường?
nói đến mức này, Khương Lệnh Uyển tất nhiên đã biết thanh niên trong miệng vị tiểu thư này là ai —— ngoại trừ Tiết Vanh, nàng thực sự không nghĩ ra được người thứ hai.
Khương Lệnh Uyển khẽ vuốt cằm, biết là hoa đào cả Tiết Vanh đưa tới, nói: “Người cô nương nói hẳn là biểu ca Tiết Vanh của ta, công tử Trung Dũng Hầu phủ…”
Ánh mắt nàng chợt sáng lên, nghĩ rõ ràng cái gì: “Lần trước biểu ca ta một mình rời khỏi phủ, được mộtcô nương có lòng tốt tiện đường đưa về, chẳng lẽ chính là cô nương sao?”
Bích y tiểu thư gật đầu: “Đúng nha.” Nàng lại lẩm bẩm nói: “Có điều sau này ta cũng chưa từng gặp lại hắn, thì ra là công tử Trung Dũng Hầu phủ.” Nàng suy nghĩ một chút, liền cầm lấy phát quan* bằng bạch ngọc đưa tới: “Nếu tiểu thư là biểu muội của vị công tử kia, vậy làm phiền tiểu thư trả lại vật này cho hắn. Đồ của hắn rơi ở chỗ ta đã lâu, nhưng Tấn thành lớn như vậy, ta cũng không biết đi chỗ nào tìm hắn.”
*phát quan: cái cài đầu hình tròn của nam tử hồi xưa ấy, các nàng coi phim cổ trang nhiều chắc biết nhỉ.
Khương Lệnh Uyển nhìn phát quan trong tay nàng, liền nhận ra thứ đồ này quả thật là của Tiết Vanh, lúc này mới nhận lấy, nói: “Ta thay mặt biểu ca cảm ơn ngươi.”
Bích y tiểu thư lắc đầu, khẽ cười, gò má ẩn hiện như hai trái nho nhỏ, nói: “không cần khách khí như thế.” Sau lại nói: “Vậy thì không quấy rầy tiểu thư nữa, hiện tại ta có việc phải đi.”
Khương Lệnh Uyển “Ân” một tiếng, đưa phát quan trong tay cho Kim Kết bảo quản, sau đó lại nhìn bóng lưng của bích y tiểu thư đã đi xa kia, đăm chiêu nhíu mày.
Sau một khắc, Khương Lệnh Uyển lập tức rõ ràng, vì sao nàng nhìn nàng ấy lại quen mắt như vậy.
Vị tiểu thư này, không phải cháu ruột của Thái phó của Thái tử, cũng chính là thê tử kiếp trước của Tiết Vanh, Chân Diệu hay sao?