Nghiệt, Phụ Hoàng, Đây Là Nghiệt Của Ai!?

Chương 40: Ngoại thúc công?

Đúng vậy, y thật đã mang thai rồi!

Dù y đã rất cẩn thận thế nhưng y vẫn mang thai. Ngoại công đã chẩn đoán thế, thì sao có chuyện lầm được.

Mộ Dung Thế Dương thật cảm tạ ngọai công đã để y một mình suy nghĩ. Bằng không, y cũng chẳng biết nói thế nào về người cha còn lại của hài tử trong bụng.

Mộ Dung Thế Dương chỉ cần nghĩ đến chuyện hài tử trong bụng là con của Nam Cung Thác Nguyệt và y cũng là con của hắn, liền cảm thấy thở không thông.

Huynh không ra huynh, phụ không ra phụ, nếu sinh nó ra. Nó biết sự thật này sẽ thế nào đây, ghê tởm hay oán hận y?

Y khát khao có một đứa trẻ, cho y và nó một gia đình đầy đủ, nhưng không phải thế này.

Y không can đảm sinh ra một hài tử có khả năng oán hận y vì đã tạo ra nó, đã sinh ra nó.

Nếu ngay từ đầu, hắn và y đều biết bản thân là cha con, thì chắc chắn sẽ không có chuyện nghịch luân này xảy ra.

Như vậy sẽ không có nó, và y cũng sẽ không bị đẩy y vào tình huống khó xử này.

Mộ Dung Thế Dương đang nhập thần suy nghĩ thì đột nhiên bị tiếng đẩy cửa sau lưng làm giật mình.

Y quay đầu nhìn sang chỉ thấy kẻ bước đến chính là người từ khi vào thành y chưa gặp lấy một lần, ngoại công Nhật Lang .

“Ngoại công.” Mộ Dung Thế Dương rời khỏi ghế cung kính gọi Nhật Lang.

Nhật Lang nhìn y chăm chăm không biết nghĩ gì, hồi lâu ông thở dài rồi nói.

“Con không muốn nói, chúng ta không ép. Nhưng con phải nhớ sinh hài tử không phải chỉ một mình con là được.”

Ông nghe người nọ nói thời gian Dương nhi hoài thai là lúc còn ở trong cung.

Dương Nhi vốn không thể cùng nữ tử nên đó nhất định là nam tử. Mà nam nhân trong cung cấm trừ hoạn quan bất nam bất nữ, thì chỉ có vệ quân luân phiên tuần tra cấm cung và một ít cận thần thỉnh thoảng được triệu kiến.

Ông thật nghĩ không ra ai lại khiến Dương nhi tự nguyện mang thai trong giai đoạn này.

Nghe Nhật Lang nói vậy, Mộ Dung Thế Dương chợt nhớ đến quyển ký thư năm mười hai tuổi Mộ Dung Tử Hàn đưa cho mình.

Bên trong ký thư ghi lại một ít bí văn Thần tộc.

Tổ tiên thần tộc vốn là một nữ tử đến từ một thời không khác.

Thời không ấy nam tử mới là người dựng dục, còn nữ tử lại người truyền dòng dõi. Và tổ tiên họ đã cùng một người nam tử nơi đây thành thân.

Tổ tiên họ mang thai sinh ra một nam hài, gia đình họ vô cùng hạnh phúc cho đến khi bạn đời tổ tiên họ mang thai.

Người nọ lấy thân phận nam tử hoài thai tất nhiên khiến người kinh hãi, bị xem là yêu nghiệt, bị thiêu sống cùng với bào thai vừa hình thành trong bụng.

Tổ tiên họ lặng lẽ đưa trưởng tử bỏ trốn, còn bản thân tự vẫn theo ái nhân.

Sau, hài tử đó lại gặp được những người đồng cảnh ngộ, đều bị người đuổi giết vì sự khác thường của họ. Có kẻ cùng bạn đời bỏ chốn, cũng có kẻ bị chính bạn đời truy sát.

Thậm chí thần điện, quan phủ, cao tăng, đạo sĩ cũng nhúng tay… thê thảm không thể nhìn.

Họ bị buột một chỗ, đồng lòng chống lại các thế lực khác, tự lập lãnh thổ cho riêng mình.

Theo năm tháng trôi nam hài ngày nào cũng đã thành một trung niên nam tử.

Y gặp tộc trưởng hồ yêu, hai tộc đồng cảnh ngộ, đồng tình nhau, rất nhanh liền hợp thành một tộc.

Thế là tộc trưởng hai bên nhanh chóng kết thành phu thê. Họ sinh ra một nam hài cũng chính là Thánh quân đầu tiên của Thần tộc họ.

Thánh quân nhìn con cháu đồng bạn mình đạp lên vết xe đổ của tổ tiên, vô cùng đau lòng, liền dùng thân phận bán yêu vận dụng cấm thuật, khiến đồng tộc không thể sinh tự tự nhiên. Trừ phi trăng tròn máu của song phương hòa vào nơi tư mật của dựng dục giả mới có thể hoài thai sinh dục.

Thánh quân tạo lời nguyền này vốn muốn kiểm soát khả năng mang thai của tộc nhân, không để cho dựng dục giả bị coi là yêu nghiệt. Nhưng gì cũng có mặt trái của nó. Đứa trẻ sinh ra vì máu, cho nên cần thứ khác bổ sung, đó chính là giao hoan trong kỳ thai, nếu không lúc sinh nở một xác hai mạng là chuyện thường.

“Ngoại công, hài tử này, con không cần.”

Mộ Dung Thế Dương bình thản nói lời vô tình. Hình ảnh trước mặt khiến Nhật Lang nhớ đến ái nhân của mình.

‘Nhật Lang đại thần y, ngươi muốn hài tử này, nhưng ta thì không. Hài tử này ta không cần.’

Tử Hàn năm đó cũng lạnh lùng bình thản như thế, thậm chí dùng tính mạng uy hiếp ông kê dược đọa thai.

“Nếu đã không muốn vì sao lại tạo nên nó?”

Dù miệng hỏi nhưng chính Nhật Lang cũng biết đáp án, không phải ngoài ý muốn thì là gì, cũng như ông từng cường ép Tử Hàn vô tình để máu cả hai dẫn vào nơi đó.

Nhưng ông nghĩ không ra ai có thể tổn thương đến Dương Nhi, dưới sự bảo vệ của họ, trừ phi chính y muốn che giấu. Rốt cục là ai, là thị vệ hay quan lại nào to gan làm loạn cung cấm.

“Là ngoài ý muốn.” Mộ Dung Thế Dương bình tĩnh đáp.

Y biết mình có thể dựng dục, nên khi tỉnh táo y rất cẩn thận với sự đụng chạm của Nam Cung Thác Nguyệt.

Nhưng y không rõ, y sao lại có thể hoài thai khi mà máu cả hai không đồng thời dẫn vào trong.

Mộ Dung Thế Dương nào biết, lúc hai người hoan ái chẳng khác nào một hồi tranh đấu.

Nhiều lần tức giận, y đã cắn cào Nam Cung Thác Nguyệt, bị đau, hắn tự nhiên sẽ chạm vào nơi rỉ máu đó, rồi vô tình thoa dược lên hậu huyệt bị dày vò đến xuất huyết của y. Lẽ tự nhiên y phải hoài thai, không mang thai mới là lạ đó.

“Ngoại công con phải đến quân doanh, hài tử này đến không đúng lúc.”

Đúng lúc hay không, chỉ là lý do y biện ra mà thôi.

Cả Mộ Dung Thế Dương lẫn Nhật Lang đều rõ, chỉ với danh phận chi trưởng hậu duệ trực hệ của Cảnh thái tử, cũng đủ khiến tông thất soán vị Triệu Thiệu đế lập y vì tân đế.

Nhưng kế hoạch bao năm của họ là muốn y danh chính ngôn thuận dùng năng lực của mình thuần phục kẻ khác.

“Ta giúp con đoan dược.”

Nhật Lang biết hài tử này là hy vọng cho hoàng thất Nam Cung ông.

Nhưng ông không muốn ngoại tôn mình vì một đứa trẻ hy sinh bản thân. Dù sao hài tử này còn chưa được tính là chi trưởng, không sống qua ba tuổi thì không được xem trọng. Huống hồ họ còn hạn định mười năm, không vội.

Một lần nữa chính tay ông lại nấu cái loại thuốc kia, lần nữa hại chết thân nhân mình.

Nhật Lang ngươi thật tội lỗi đầy mình mà!

“Đa tạ ngài, ngoại công.”

Y biết điều này thật tàn nhẫn, tàn nhẫn với chính ông với chính hài tử chỉ vừa hình thành này. Nhưng y không còn cách nào à, nhẹ chạm bụng mình tim y bất giác đau nhói.

“Ít ngày nữa sẽ cử hành đại hội võ lâm, con nếu chán thì dạo quanh thành. Hiện thân thể con không thích hợp dùng dược, chờ ba ngày nữa thế nào?”

“Vâng."

Nhật Lang nhìn thiếu niên trước mặt thở dài một cái rồi quay lưng đi. Ngay lúc ông vừa mới bước đến ngưỡng cửa lại nghe Mộ Dung Thế Dương ấp úng hỏi.

“Ngài và Tử Hàn ngoại công…”

Y thật không kềm được mình nên phải hỏi.

Hai người như hình với bóng, mà giờ đây kẻ trước người sau xuất hiện trước mặt y thật khiến y lo lắng.

Y không muốn thấy tình trạng này.

Nếu như… nếu như hài tử của y có thể khiến họ hòa giải. Vậy y bằng lòng sinh nó ra, chấp nhận sự oán hận trong tương lai kia.

Nhật Lang xoay người nhìn y, ông như nhận ra suy nghĩ của ngoại tôn mình, cười nhẹ nói.

“Ta biết con nghĩ gì, không cần vì ai mà ép bản thân làm chuyện mình không muốn, đừng để mình phải hối hận vì điều đã làm ở quá khứ.”

Ông ngừng một lát rồi lại nói,

“Người Nam Cung gia rất vô tình đặc biệt chi trưởng như chúng ta, thân tình ái tình họ chỉ chọn một.”

“Vậy người vì sao còn lạnh mặt với Tử Hàn ngoại công.”

“…Vì ta không mặt mũi nhìn một người.”

“Dụ đế.” Vì ngài bỏ qua trách nhiệm của mình, khiến ông ấy tráng niên mất sớm.

“Không.” Nhật Lang nhẹ lắc đầu, “Người kết tóc trăm năm với đệ ấy.”

“Hoàng thái hậu.” Cô cô của Thượng Chiêu Lý.

“Không!”

Trong đầu Nhật Lang thoáng hiện thân ảnh kiên cường không khuất nhục trước hoàng quyền.

Trước mọi hoàn cảnh luôn ôn hòa an ủi người khác.

Người nọ một thân hồng y cùng nhị đệ ông tay trong tay nhận chúc phúc của các bằng hữu thân thuộc. Cả hai cùng nhau vứt bỏ thân phận, quyền lực, phú quý sau lưng, khó khăn lắm mới đến được với nhau.

Vậy mà vì ông, mỗi người một ngã

“Không phải nàng ta, nàng ta không xứng.”

Tin tức năm nào đưa đến, khiến ông nhận ra nhìn người không thể nhìn bề ngoài.

Ông không ngờ.

Nữ tử e thẹn, ngượng ngùng, luôn núp sau lưng huynh trưởng như nàng ta, lại có ngày trở nên ti tiện đến thế.

Vì địa vị, ái tình vứt bỏ cả lương tâm.

“Nàng ta chẳng khác gì chất nữ nàng, vì địa vị, vì vị trí thái tử phi, điều thấp hèn gì cũng dám làm.”

Nhật Lang có chút cay nghiệt khi nhắc đến nữ nhân cao quý nhất hậu cung, đương triều thái hậu Thượng thị.

Nghe giọng điệu của ông, Mộ Dung Thế Dương nhất thời cảm thấy khó hiểu.

Tuy y không tiếp xúc với nhiều người trong cung, nhưng y chưa từng nghe nói trước Thượng thái hậu tiên hoàng còn cùng kẻ khác thành thân.

Nhật Lang nhìn vẻ mặt khó hiểu của Mộ Dung Thế Dương cũng không có ý giải thích, chỉ gật đầu kêu y nghĩ ngơi.

Khi ông vừa xoay chân ra cửa thì một gia nhân đến báo có người muốn gặp thần y, dáng vẻ người nọ không giống cầu y mà như muốn giết người.

Nhật Lang kinh ngạc nhưng cũng cho gia nô dẫn đường gặp khách nhân.

Nhật Lang vừa đi Mộ Dung Thế Dương liền ngã cả người lên giường.

Y một tay gác trán, một tay ôm bụng đầy vẻ suy tư.

Y không biết mình ngủ bao lâu, nhưng khi nghe tiếng cửa mở liền mở mắt hướng ngoài cửa nhìn lại.

Nhật Lang quần áo xốc xếch, tóc mai rối loạn, trên mặt là vết xướt vẫn còn ướn máu được Mộ Dung Tử Hàn dìu vào phòng. Theo sau họ là một trung niên nam tử vẻ mặt đằng đằng sát khí.

“Ngoại công, hai người…”

Y thật không biết nói gì khi thấy hình ảnh này.

Nhưng y chưa nói hết câu thì nam tử kia đã hùng hổ đi đến bên giường y.

Trong đôi mắt đượm buồn của người nọ thoáng hiện vui sướng như thấy tia sáng hi vọng.

“Là nó sao? Trên đời này thật có nam nhân sinh tử…?”

"Ừ. Thai nhi đã gần một tháng.”

Mộ Dung Thế Dương kinh ngạc nhìn ngoại công, rồi lại đưa mắt nhìn người nọ.

Nam tử trước mặt rõ ràng không thuộc Thần tộc, vì sao ngoại công lại lộ chuyện y hoài thai cho người nọ.

Nhìn ra thắc mắc của y, Nhật Lang có chút ngại ngùng nói.

”Y là trượng phu của ngoại thúc công con.” Là ngoại thúc công mà không phải gia gia, bởi chính ông cũng không thừa nhận Nam Cung Thác Nguyệt là thân phụ y.

Hai mắt Mộ Dung Thế Dương trợn ngược lên. Theo cách nói của Nhật Lang, người này là phu quân của Dụ đế, còn Dụ đế là phu lang của ông.

Thảo nào cả triều đình không ai dám nhắc đến tiền “thê” của Dụ đế.

Một vị hoàng đế từng gả cho người. Ai dám nhắc đến hả?

Chán sống sao?