Nghiệt, Phụ Hoàng, Đây Là Nghiệt Của Ai!?

Chương 37: Tế lễ

“Nếu giết các ngươi Vũ quân trở về, trẫm cũng sẽ làm.” Nam Cung Thác Nguyệt nộ khí xung thiên lạnh lùng nói.

Nam Cung Thác Nguyệt hoàn toàn không nhìn thấy vẻ đắc ý trong mắt Tước Thuỷ khi nghe câu đó.

Nàng ta hầu Nam Cung Thác Nguyệt nhiều năm dù không hiểu hết nhưng vẫn có thể đoán được vài phần.

Nam Cung Thác Nguyệt là loại người “Yêu ai yêu cả đường đi lối về, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng.”

Nam Cung Thác Nguyệt nếu còn muốn đưa Vũ quân trở về tất nhiên sẽ không giết Tước thuỷ và Yến Thuỷ. Dù sao cả hai là người duy nhất Vũ quân không bài xích trong Thiên Diệc điện.

Nam Cung Thác Nguyệt trừng phạt tất nhiên là có, nhưng không đến nổi liên lụy đến tính mạng.

Chính vì thế Mộ Dung Thế Dương ly khai mà không hề băn khoăn gì. Nhưng để an tâm, cả ba đành diễn màn kịch không ai thể nghi ngờ kia.

“Vệ Mẫn, soạn chỉ, điều Mộ Dung phó tướng Mộ Dung Khánh tới phía Bắc bình định loạn dân, chưa có lệnh không được phép hồi kinh.”

“Thưa vâng!”

“Ngô Duẫn, giới nghiêm hoàng cung, không lệnh bài không được xuất nhập, bất luận nam nữ, khả nghi liền bắt.”

“Thuộc hạ rõ!”

“Ảnh Tam, ngươi truyền tin cho Phục Ảnh, lập tức giám sát chặt chẽ Mộ Dung phủ, ai ra ai vào, giao tiếp với ai đều phải báo lại rõ ràng.”

“Thuộc hạ đi ngay.”

Tiểu mỹ nhân chỉ quen biết Mộ Dung Khánh. Nếu y đã chốn ra cung, tất sẽ đến gặp Mộ Dung Khánh, ngược lại chưa ra khỏi sớm muộn gì cũng bị hắn bắt được.

Lần này hắn sẽ không e ngại gì cả. Y đã thích trốn như vậy thì không cần đi nữa.

Nhưng rồi qua đi nhiều ngày giới nghiêm, lục soát kiểm tra hoàng cung cẩn thận bao nhiêu đi nữa, cũng không có lấy một chút tin tức về y.

Mộ Dung phủ thì lại vắng lạnh hơn. Chủ nhân đi vắng thì một bóng khách nhâncũng chẳng thấy.

Cùng lúc đó, cách kinh thành xa xôi hơn một tháng đường ngựa, Vịnh Ung thành.

Vịnh Ung thành, nơi đang diễn ra đại hội võ lâm, tranh đoạt chức võ lâm minh chủ. Anh hùng khắp phương Nam, từ các huyện thành xa xôi đến lân cận đến chỉ cần có thư mời, có danh vọng đều ráo riết chạy đến.

Tại góc biệt viện của đương nhiệm võ lâm minh chủ, nơi khách quý mà thành chủ đích thân gởi thư mời đến cư ngụ. Nhật Lang thần y và phu lang của ông.

Khó ai tin được Nhật Lang thần y nổi danh ái phu như mạng cũng có lúc lạnh lùng nhìn phu lang ông, chỉ vì một lá thư.

“Năm đó, ngươi từ chối ta là vì chuyện này?” Nhật Lang bóp chặt lá thư vất vả dịch mấy tháng trời, giọng run run chất vấn ái phu mình.

“Đúng.”

Mộ Dung Tử Hàn vẫn dáng vẻ cao ngạo đáp lại lời chất vấn của ông, hoàn toàn không chút che lấp bí mật ngàn năm chỉ có tộc chủ thần tộc và người thừa kế được biết.

“Ngươi biết tất cả nhưng vẫn che giấu ta.” Ánh mắt ông toát lên vẻ đau thương. “Ta đạp lên hạnh phúc cả đời của nữ nhi, đạp lên sinh mệnh của đệ đệ của dòng tộc mình, Tử Hàn ngươi bảo ta về sau phải sống thế nào?”

Qua một lúc lâu, ông mới nghe được Mộ Dung Tử Hàn nói.

“Là vận mệnh, là ý trời, chúng ta không thể trái.”

“Tử Hàn, ta luôn nghĩ dòng họ ta là những kẻ lãnh huyết nhất thế gian lại không ngờ huynh lại là kẻ lạnh bạc hơn cả. Chỉ vì vận mệnh không rõ kia mà huynh mặc cho Nhược Vy đi vào chỗ chết.”

Dừng một chút Nhật Lang lại nói.

“Huynh thật không phải người.”

Vừa dứt lời, Nhật Lang đã xoay người bỏ đi. Vì thế mà ông hoàn toàn không nhìn thấy cái con người luôn cao cao tại thượng kia, chỉ vì câu nói của ông mà tâm nhói đau, lệ vô thức rơi.

Lãnh cung.

“Ca ca, hôm nay ca ca phải đến thần điện làm lễ, rồi đi thẳng quân doanh luôn sao?”

Nam Cung Viễn Ly nhìn huynh trưởng với đôi mắt đầy hơi nước. Đôi tay nhỏ bé níu lấy vạt áo của người đang chuẩn bị đi kia, chỉ thấy người nọ nhẹ gật đầu một cái, nam hài lại nức nở.

“Vậy lúc nào ca ca mới trở về?”

Nó hiểu mình không thể giữ đại ca lại, mẫu phi đã nói ca ca nhất định phải đi. Ca ca phải mang công danh về mới có cơ hội đứng ở Đaị Yên.

Dù rất luyến tiếc ca ca nhưng nó không thể ích kỹ giữ ca ca làm riêng, để ca ca đi. Chỉ mong ca ca đừng quên nó. Nếu không nó sẽ … sẽ khóc cho mà coi.

[Lâu nhất năm năm.] Mộ Dung Thế Dương một tay xoa đầu đệ đệ bé bỏng, giấy nhỏ giao cho nó.

“Đi lâu như vậy?” Nó như lẩm bẩm lại níu lấy ống tay áo y, giọng như cầu xin nói, “Ca ca đừng quên đệ, nhất định đừng quên đệ!”

Mẫu phi từng nói nhất vô tình đế vương gia.

Ca ca yêu thương nó lúc này là vì hoàng cung không có ai làm bạn với ca ca. Nó và ca ca giống nhau, đều là hoàng tử không được sủng, không ai quan tâm, không ai để ý nên tìm người đồng cảnh ngộ mà chơi.

Tương lai ai cũng sẽ thay đổi, ca ca sẽ thế, nó cũng vậy.

Nhưng nó nhất định không, chỉ cần trong lòng ca ca có nó, nó có ca ca, ai cũng sẽ không thay đổi.

[Ừ, sẽ không quên, Ly nhi là đệ đệ của ca ca, ca sao có thể quên đệ.]

“Hứa.” Nó đưa ra ngón út của mình, “Móc nghéo."

[Hứa.]

Y đưa ngón tay chạm lấy đầu bên kia, lòng thầm nghĩ, chỉ cần trong lòng đệ có người huynh trưởng là ta, ta sẽ không quên đệ, đệ đệ duy nhất của ta.

...

Thần điện, tại chính điện, nơi đang diễn ra buổi lễ tế của đại hoàng tử Nam Đại Yên.

An thần quan đứng trước bệ tế nhìn người mấy ngày trước vừa được thừa nhận là Đại hoàng tử.

Thân hình thiếu niên đơn bạc, đôi mắt đen như nhuốm đủ cõi trần.

Chiếc mặt nạ bạc che phủ gần như nữa khuôn mặt y, chỉ lội đôi mắt và chiếc cằm mảnh khảnh, khiến người đối diện nhìn không ra cảm xúc.

Tế lễ.

Là buổi lễ thành niên, sinh thần lần thứ mười lăm cực kỳ quan trọng của các hoàng tử hoàng nữ.

Là ngày long trọng nhất trong đời họ chỉ sau lễ thành thân. Và cũng là ngày phong vương bái tước cho họ.

Vào ngày đó, hai bên điện thờ đều đứng dài các tông thân.

Họ tặng lễ mang những lời chúc tốt đẹp đánh dấu bước đầu trưởng thành của hoàng tử hoàng nữ, và chứng nhân luôn là thân phụ thân mẫu của họ.

Y rõ ràng là thân phận hoàng tử lại sống không bằng cung nô. Rõ ràng là lễ tế của trưởng hoàng tử Đại Yên, mà lại vắng lạnh hơn cả buỗi tế của hoàng nữ bình thường.

An thần quan có chút bất bình khi nhìn thấy cảnh hoang vắng giữa điện. Trừ thần quan là ông cùng hai tế tư đang làm nhiệm vụ, thì không một vị hoàng thân nào đến dự lễ, kể cả cái người đã giúp y đứng ở đây.

Này, có thể trách ai ngoài vị kia chứ!?

“Thần quan, đã chuẩn bị xong.” Một tế tư trẻ tuổi đứng cạnh ông nhẹ nói.

“Được, vào lễ thôi! Đại hoàng tử, sẵn sàng chưa?”

Mộ Dung Thế Dương ngoài cái gật đầu nhẹ tỏ ý, tất nhiên không đáp lại lời ông.

An thần quan thấy y gật đầu cũng không nói thêm. Ông từ khay bạc của tế tư bên cạnh, lấy ra hai nhánh liễu dài hơn hai gang tay. Một nhánh đưa y, một nhánh giữ lại cho riêng mình.

Ông nhẹ giọng nói.

“Điện hạ, thỉnh làm theo vi thần.”

Mộ Dung Thế Dương không muốn buổi lễ có vấn đề, tự nhiên thuận theo ông, bắt chước những hành động của ông.

Y tiến đến từng bức tượng thần, đưa nhánh liễu cao qua đầu, ba quỳ chín lạy.

Y cứ thế liên tục đi vòng quanh các điện thờ cho tới khi quay về điểm xuất phát. Y đứng trước tượng thần Chu Tước dừng chân.

Mộ Dung Thế Dương chợt nghe thần quan nói một ngôn ngữ rất kỳ lạ, thứ ngôn ngữ mà y chưa bao giờ nghe. Nhưng trong câu nói đó y nghe được tên của mình bằng thứ ngôn ngữ đang dùng bây giờ.

Qua mộ hồi lâu, lại thấy thần quan hướng Mộ Dung Thế Dương xoè tay như muốn lấy nhánh liễu trên tay y.

Mộ Dung Thế Dương tự nhiên cung kính đưa hai tay giao ra.

Thần quan gọp cả hai nhánh liễu lại nhúng vào lọ nước đặt trên bàn rồi phất mạnh vào người Mộ Dung Thế Dương, những giọt nước rơi tới đâu y liền thấy thoải mái tới đó.

“Điện hạ, thỉnh đưa tay ra.”

Vừa nói An thần quan vừa tiếp lấy một cái khay tròn từ tay vị tế tư còn lại.

Trong khay là một tấm khăn trắng, trên tấm khăn là hai miếng ngọc bài, một trong suốt như sương mới, một trắng đục như ngà voi. Kế bên ngọc bài là một một cây châm bạc trông khá là sắt bén.

An thần quan cầm lấy châm bạc, ôn nhu nói,

“Chỉ lấy một chút máu, đừng sợ.”

Mộ Dung Thế Dương từng nghe nhị ngoại công nói về việc này.

Người làm chứng sẽ chích huyết từ ngón tay người làm lễ, rồi nhỏ máu vào thuần bạch ngọc để nhận chủ. Nhưng có tới hai ngọc bài là sao?

Chẳng lẻ ngoại công nhớ nhầm.

Dù vậy, Mộ Dung Thế Dương vẫn nghe lời An thần quan.

Y chìa ra bàn tay mình tuỳ ý để ông lấy huyết. Giọt huyết rơi ra toàn bộ thấm vào miếng ngọc trong suốt, ngọc bài thoáng chốc biến đỏ, một màu đỏ thẳm như máu.

An thần quan mỉm cười hiền lành nhìn y đầy từ ái.

Đây là ngọc bài đặc biệt, chỉ nhận máu Nam Cung hoàng thất.

Nếu máu thấm hết vào ngọc bài, ngọc bài sẽ nhận chủ. Sau này có thể dùng nó để nhận thân với trực thuộc hậu duệ của mình.

Và ngược lại, máu chỉ thấm một ít tạo ra rãnh đỏ, chứng tỏ kẻ đó không có huyết mạch của chủ nhân ngọc bài, không phải trực hệ, mà chỉ là người đồng tông.

Mỗi một người sẽ có một ngọc bài riêng.

Ngọc bài được làm từ đâu chỉ có thần quan biết. Nhưng chất của ngọc bài lại vô cùng kỳ diệu không có giả hóa. Nó là vật chứng để tích máu nhận thân khi nghi ngờ huyết mạch hoàng gia.

“Kể từ giờ phút này, ngài là đại hoàng tử của Đại Yên. Ngọc bài này chính là thứ chứng minh thân phận của ngài, cũng là ấn bài đại diện cho ngài.”

An thần quan vừa nói vừa đeo ngọc bài lên cổ y, ngọc bài vừa chạm vào Mộ Dung Thế Dương liền trở về hình dạng như miếng ngọc còn lại kia, trắng trong như ngà voi.

Tay Mộ Dung Thế Dương sờ nhẹ lên miếng ngọc chỉ cảm thấy mát lạnh, đúng là ngọc thượng hạng mà.

Ngọc bài tinh xảo điêu khắc tỉ mỉ hình long phượng, thậm chí có cả chữ khắc. Mặt trên khắc chữ Đại, mà mặt sau khắc chữ … Dương.

Đây là...? Trùng hợp ư?