Nam Cung Thác Nguyệt luôn nhớ ngày đó. Cái ngày hắn nhận được hộp nhạc này từ tay phụ hoàng.
Khi đó Dụ đế còn sống. Nam Cung Thác Nguyệt vẫn còn là thái tử.
Nhận lấy hộp nhạc, điều đầu tiên hắn nghĩ là tặng cho Phượng Mai nữ nhân đầu tiên và cũng là mẫu thân của hài tử đầu tiên hắn có.
Hắn không thể hình dung cảm tình của mình với nàng. Nàng cho hắn cảm giác thân thuộc tựa như thân nhân. Nhưng chưa đến nổi quan tâm, điều làm hắn chú ý chính là hài tử vừa mới hình thành kia.
Chẳng lẻ đây chính là chữ duyên trong lời tiên đoán của quốc sư?
Tuy nàng không phải người hắn trọn. Nhưng hài tử trong bụng nàng khiến hắn phải lưu luyến, thương yêu.
Hắn được biết. Hài tử dù trong bụng vẫn có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Kể từ khi biết hài tử đó tồn tại, hắn luôn để nó nhìn những thứ xinh đẹp để có thể xinh đẹp hơn, nghe âm thanh hay nhất để nó thông minh hơn.
Dù bận trăm công ngàn việc hắn vẫn thường ghé Hàn điện thăm mẫu tử họ. Hắn chưa từng vắng mặt lấy một lần vắng mặt
Nam Cung Thác Nguyệt hắn tự nhận khắp hoàng cung này không ai hoàn mỹ bằng hắn. Dung mạo hắn, giọng nói của hắn, có thứ gì có thể sánh bằng?
Mỗi ngày gặp hắn, chẳng phải sẽ hoàn mỹ như hắn sao?
Hắn sẽ dạy hài tử của mình thành một người hoàn mỹ nhất. Đưa cho nó những thứ tốt đẹp nhất.
Bởi hắn biết mình đang thua thiệt nó.
Trưởng tử thì sao? Cũng như hắn thôi, chỉ là chi thứ.
Một khi lên đế vị, liền phải chịu thiên khiển. Người thường có thể họ gần 150 tuổi. Thế nhưng đế vương như họ ... vô pháp thọ chung chính tẩm.
Hắn chỉ có thể cho nó, một địa vị bất khả dịch, dưới một người trên vạn người.
Đây là tình thân sao?
Thế nhưng tất cả đã kết thúc, chính mẫu tử họ đã khiến hắn phải chấm dứt tất cả. Mọi suy nghĩ vì mẫu tử họ thưở thiếu thời đều bị sự thật dập tắt.
Còn lại chỉ là nhục nhã cùng hận.
Tình, dựa trên dối trá, liệu có bền?
...
Nam Cung Thác Nguyệt nhớ mãi cái ngày đó.
Hắn mang tâm trạng hào hứng đến Hàn điện. Hắn muốn mau chóng cùng mẫu tử họ chia sẽ thứ thanh âm kỳ lạ ở ngoại phương này.
Không ngờ rằng, hắn lại nghe được một sự thật phủ phàn, sự thật đó đánh nát tất cả dự tính của hắn.
Hàn điện nằm trong Đông cung, là nơi của các thiếp thất thái tử cư ngụ.
Nam Cung Thác Nguyệt muốn đến thì đến, muốn đi thì đi nên không cần thông truyền.
Hắn chỉ vừa ở ngoài cổng đã nghe thanh âm tranh cãi khá lớn tiếng không rõ ràng của Phượng Mai và Thượng Chiêu Lý, bên ngoài lại có người canh giữ.
Người ta nói không sai, lòng hiếu kỳ hại chết miêu.
Nam Cung Thác Nguyệt tò mò không biết hai người vốn không có mâu thuẫn gì sao lại lớn tiếng trong cung cấm, lại bất ngờ nghe được câu nói đầy hùng hồn của Thượng Chiêu Lý.
"Ngày biểu ca bị hạ dược, cữu cữu vốn không có gọi biểu ca đến thư phòng. Ngươi rõ ràng giả truyền thánh chỉ, rồi giữa đường thành giải dược của huynh ấy?"
Lời của Thượng Chiêu Lý khiến Nam Cung Thác Nguyệt vô cùng kinh ngạc. Hắn lập tức ra hiệu chúng cung nô định hành lễ im lặng, để an tâm còn cho thị vệ tiến lên, không một tiếng động dẫn mấy cung tỳ ở ngoài cửa cút ra xa.
"Khi nãy, ta nhận được một tin rất hay." Cái giọng điệu đắc ý, lại có chút vui sướng khi người gặp họa này, khiến hắn ngờ vực. Không biết người bên trong có thật là Thượng gia biểu muội luôn ôn nhu nhược nhược kia không?
"Cung nữ ngày đó hạ dược biểu ca, cùng Phượng Mai ngươi có tình như tỷ muội. Trước hôm đó còn có người thấy các ngươi lén lút liên lạc, chỉ hôm sau liền sợ tội tự sát. Thiệt khiến người hoài nghi nha!"
Bên trong phòng vẫn nghe tiếng nói thong thả của Thượng Chiêu Lý. Hoàn toàn không nghe chút động tĩnh hay lời nói phản bác nào của Phượng Mai, như thể bên trong chỉ có mình biểu muội của hắn độc diễn.
"Ta lại còn biết, Phượng Mai ngươi có cái mũi rất nhạy, lại am hiểu dược lý, không lí nào lúc dâng trà lại không biết trà bị người kê đơn."
Nam Cung Thác Nguyệt nghe được điều này cũng phải ngầm gật đầu. Chính vì lí do này mà Phượng Mai mới được mẫu hậu chuyển đến Đông cung hầu hạ hắn.
Nhưng xuân dược hôm ấy rất kì lạ. Kể cả thái y cũng không tra rõ thì một nữ tử như Phượng Mai sao có thể nhận ra?
Nam Cung Thác Nguyệt đang định mở cửa quát lớn Thượng Chiêu Lý bịa đặt thị phi.
Hắn định biện hộ cho Phượng Mai lại không ngờ bên trong đột nhiên vang lên giọng nói đánh nát niềm tin của hắn.
"Thượng tiểu thư thật thông minh."
Nam Cung Thác Nguyệt như chết đứng một chỗ, không biết nên làm gì tiếp theo. Bên trong phòng vẫn vang lên tiếng nói đều đều ôn hoà của Phượng Mai.
"Nhưng ta có điều không rõ… Thượng tiểu thư sao lại nói những lời này với ta? Sao cô không bẩm báo chuyện này lại cho hoàng thượng và thái tử mà lại một mình cô tiến đến đây? Chẳng lẻ Thượng tiểu thư không sợ sao?"
"Sợ … sợ cái gì, ngươi muốn giết người diệt khẩu?" Hắn nghe giọng Thượng biểu muội run rẩy như đang lâm đại địch.
"Thượng tiểu thư thật biết nói đùa, thân chói gà không chặt như ta sao có thể giết người võ công đầy mình như tiểu thư."
Tiếng nói Phương Mai vẫn đầy tự tin hắn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lúc này của nàng, ôn nhu như vẫn làm người run rẩy.
"Ta là nói Thượng tiểu thư không bẩm báo những điều này với hoàng thượng và thái tử, có phải cũng sợ bản thân bị ta nói hết ra?"
"Nói… nói cái gì, ngươi có thể nói gì chứ? Ngươi đừng qua đây!"
"Nói với hoàng thượng và thái tử rằng, chủ mưu kê đơn lần đó là Thượng tiểu thư cô."
"Ngươi nói bậy gì đó!?"
Bên trong dường như có chuyện. Nhưng hắn mặc kệ, hắn chỉ muốn ý Phượng Mai là gì? Nàng sao có thể khiến người có ý chí sắt đá như biểu muội hoảng loạn như vậy?
"Ta có nói bậy hay không Thượng tiểu thư là rõ nhất.
Nhạn nhi, phải, chính là người cung nữ pha trà ngày đó. Ta nhận ra chén trà có điều lạ, lén lút hỏi, muội ấy vừa khóc lóc vừa sợ sệt nói tất cả cho ta, là cô, là Thượng Chiêu Lý cô hãm hại muội ấy."
Giọng nói vốn êm dịu đột nhiên trở nên sắt bén đầy gai nhọn.
"Là cô bắt ép muội ấy, hại muội ấy cùng thị vệ tư thông, dùng nó bắt muội ấy phải hạ dược vào trà của thái tử. Nhạn nhi biết cô sẽ không để muội ấy sống, nên đã dùng trâm cài tự sát, ta bất lực, không thể cứu muội ấy."
"Ta vô pháp cứu muội ấy. Nhưng ta có cách phá huỷ kế hoạch của ngươi. Thượng tiểu thư à!"
"Tiện nhân, ra là ngươi. Là ngươi phá hủy kế hoạch của ta." Thượng Chiêu Lý lớn giọng quát.
Nam Cung Thác Nguyệt không tin vào tai mình.
Hắn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, đã nghe Thượng Chiêu Lý lớn giọng giằng co, phản bác lại lời ban nãy.
"Ngươi, ngươi đừng có ở đó mà loạn ngôn, vu khống ta. Trong cung ai chẳng biết ta là thái tử phi tương lai, ta cần gì phải ra cái hạ sách tự làm nhục bản thân."
"Đúng vậy, Thượng tiểu thư hoàn toàn không cần dùng kế này để làm nữ nhân của thái tử, đánh mất vị trí thế tử phi của mình."
"Thế nhưng trong mắt Thượng tiểu thư cái vị trí thái tử phi đâu có là gì, làm thái tử phi lại không thể làm hậu. Nên cô đâu có cần nó, cái cô muốn là sinh hạ trưởng tử cho thái tử, danh chính ngôn thuận làm quốc mẫu, mẫu nghi thiên hạ."
"Loạn ngôn, vu khống ư? Thật buồn cười. Muốn người không biết trừ phi mình đừng làm." Hắn nghe rõ ràng giọng Phượng Mai như đang cười nhạo Thượng Chiêu Lý.
"Mùa xuân, đầu năm mới. Ở ngự thư phòng, hoàng thượng, thái tử còn có Đa Ngạc quốc sư sau nhiều năm bế quan đột nhiên đến Đông cung. Thượng tiểu thư không quên đi?"
"Ngươi đừng nói bậy!" Giọng Thượng Chiêu Lý đã có chút run rẩy, không còn cứng cáp như trước.
Rầm một tiếng.
Nam Cung Thác Nguyệt không còn đủ kiên nhẫn mà nghe hai người đôi co, giảo biện.
Hắn tức giận đẩy mạnh cửa tiến vào, lớn giọng quát.
“Nói, sao không tiếp tục nói?”
Cảnh tượng trong phong lại khiến hắn ngạc nhiên không kém lời nói của họ. Hắn không ngờ, cô biểu muội luôn cười cười hiền hoà trước mặt hắn lại có một mặt khác như thế này, võ công hoàn toàn không kém ám vệ của hắn.
“Biểu ca, không phải như huynh nghĩ đâu, huynh đừng nghe …”
Hắn lườm nàng ta một cái, nàng ta liền im lặng bị thị vệ kèm hai bên.
“Câm miệng! Cô không hỏi ngươi.” Nam Cung Thác Nguyệt lạnh lùng nhìn Thượng Chiêu Lý không một chút thiên cả.
Dứt lời Nam Cung Thác Nguyệt liền quay sang Phượng Mai vẫn dáng thản nhiên nhìn hắn.
Nam Cung Thác Nguyệt vẻ mặt nặng nề âm trầm hỏi nàng:
“Lời ngươi nói là sao? Nói rõ ràng. Nói!”
Phượng Mai dường như không bất ngờ với sự xuất hiện của hắn. Cho dù thời gian hắn đến sớm hơn trước rất nhiều, cũng phải nàng có một cái mũi nhạy như thế, tất nhiên biết hắn đã đứng trước cửa từ lâu.
“Thiếp tuy không biết võ công. Nhưng như Thượng tiểu thư nói, thiếp có khứu giác cực nhạy, đã ngửi qua một lần liền không quên.”
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn giọng nói đều đều bình thản không phập phồng không sợ sệt, nhẹ giọng nói.
“Hôm đó thiếp thân vốn đang chờ lệnh bên ngoài, đột nhiên ngửi thấy mùi hương lạ. Tò mò nên thiếp lần theo, liền thấy Thượng tiểu thư, đồng thời cũng nghe được lời của quốc sư .”
Nếu là lúc đầu Nam Cung Thác Nguyệt tất nhiên không tin lời này của Phượng Mai. Nhưng hiện tại hắn tin, những lời hai người các nàng hắn hoàn toàn nghe rõ không sót một chữ.
“Vậy ngươi cũng đoán được có người đứng ở ngoài cửa?”
“Đúng.” Phượng Mai vẫn nhu thuận đáp.
“Ngươi cũng đoán được người bên ngoài là cô?”
“Phải.”
“Cho nên ngươi gài bẫy Thượng biểu muội?”
“Phải.”
Phượng Mai nhất nhất thừa nhận, Thượng Chiêu Lý ở cạnh bên nghe rõ ràng tất nhiên vội kêu lớn.
“Phải à, biểu ca, là ả ta gài muội, là ả ta làm biểu ca hiểu lầm muội. Muội gì cũng không làm, huynh phải tin muội.”
Nàng ta vừa nói vừa khóc kêu oan nhìn thật nhu nhược. Thế nhưng Nam Cung Thác Nguyệt chỉ cảm thấy đáng khinh.
“Gài bẫy, hiểu lầm, gì cũng không làm, lời ngươi nói không cảm thấy nhục ư?”
Ánh mắt Nam Cung Thác Nguyệt âm trầm đến đáng sợ, giọng điệu đó khiến Thượng Chiêu Lý co người run rẩy không dám phản bác lại.
“ ‘Cho nên ngươi mới phá huỷ kế hoạch của ta’ lời này chẳng lẻ không phải chính ngươi nói. Ngươi đừng có nói với cô là bị Phượng Mai bức."
"Nàng ta có thể bức ngươi nói lời mình không làm sao. Lời các ngươi nói, không chỉ cô, mà người của cô đều nghe rất rõ ràng.”
“Muội …”
“Đừng có giảo biện, ngươi nên biết cô căm ghét nhất là bị người lừa gạt. Hiện tại, ngươi chỉ cần nói cho cô biết vì sao ngày ấy ngươi lại có mặt ở đó?”
Phải biết rằng, Đông cung cũng giống như ngự thư phòng và tẩm cung của hoàng đế, đều là khu vực cấm. Nếu không có phận sự liền cấm bén mảng tới, nàng ta còn lẻn được vào tận thư phòng hắn.
“Muội … muội…” Thượng Chiêu Lý vốn định chối, nhưng nhìn vào ánh mắt như thôi miên của Nam Cung Thác Nguyệt liền bất giác tuôn ra hết.
Chuyện hôm nay rõ ràng là do nàng giăng bẫy để biểu ca bắt gặp, lại không ngờ lại bị ả Phượng Mai này nắm thóp.
Nàng nhất thời xung động. Bây giờ thật đúng là hết đường chối cãi.
“Hôm đó muội vào cung thăm cô cô, vốn định trước khi ra cung nhìn biểu ca một chút, định cho huynh một bất ngờ. Nên muội mới lén núp trong thư phòng của huynh. Muội không có cố ý, không có cố ý nghe lén, thật đó.”
Bất kể Nam Cung Thác Nguyệt có tin hay không, Thượng Chiêu Lý vẫn cố tỏ ra vẻ mình rất vô tội.
“Không cố ý nghe, vậy mà một mình chờ ở thư phòng, có thể chót lọt qua mắt phụ hoàng, quốc sư và cô, thậm chí thị vệ hoàng cung.
Cô nên khen ngươi giỏi hay nên nói những tên canh gác ngày ấy, cả nữ nhân cũng không bằng.”
Dứt lời Thượng Chiêu Lý liền nghe Nam Cung Thác Nguyệt lớn giọng ra lệnh.
“Vệ Mẫn, toàn bộ vệ binh canh gác Đông cung vào đầu năm đều không cần giữ lại, còn những kẻ khác huấn luyện lại cho đến khi hài lòng mới thôi."
"Người tới, đưa Thượng tiểu thư đến tẩm cung của mẫu hậu, nói rõ chuyện hôm nay, giờ phút này cô không muốn thấy mặt nàng ta, dẫn đi.”