Nghiệt, Phụ Hoàng, Đây Là Nghiệt Của Ai!?

Chương 3: Bi ai ai thấu

Nam hài được người đưa trở về Hàn điện.

Ngồi chưa ấm chỗ, thánh chỉ đã được đưa đến.

Phượng Hồng vị cung nữ từ lúc bé sinh ra đã lén chăm sóc nó, lúc thánh chỉ được ban xuống nàng như sắp ngất.

Nàng nhìn hài tử mình yêu thương như con ruột chịu hình trước mặt. Nàng đau lắm, đau như những trượng bản kia đánh vào chính nàng.



Một

Hai,

Ba,



Tiếng trượng bản không ngừng vang lên, lấn át cả tiếng khóc thất thanh của Hồng di. Nó lại không nghe được gì, ngoài cái cảm giác đau thấu tâm do chính Triệu Thiệu đế ban tặng, thì những trưởng bản kia có thấm gì đâu.

...

Tám,

Chín,

Mười.

Trượng đã đánh xong.

Hài tử không kêu rên một tiếng, kiên cường cắn răng chịu đựng đến bật cả máu. Nam hài vẫn không tỏ ra yếu đuối dù chỉ một chút.

Phượng Hồng đứng ở bên lòng đau như cắt chạy đến ôm nó.

Cả người nó đầy máu, nàng khóc cạn nước mắt, khóc khô cả cổ họng, chỉ cầu xin cho nàng được phép thượng dược giúp Đại hoàng tử nhưng không một ai để nàng làm.

Họ nhanh chóng tách cả hai ra.

Một kẻ bị giữ chặt, một người bị lôi đi hướng lãnh cung mà tiến.

Phải chính là lôi đi, một hài tử nhỏ bị đánh đến huyết nhục mơ hồ* bị lôi từ Hàn điện đến lãnh cung, dạo quanh khắp mọi nẻo trong hoàng cung đến tận hơn hai mươi phút đồng hồ.

Khắp nơi trong cung, chỉ cần những nơi y bị lôi đi, trên mặt đường phủ đá đều dễ dàng nhìn thấy những vệt màu đỏ tươi nhiễu dài cùng những vết lôi kéo nhợt nhạt.

(huyết nhục mơ hồ* = máu thịt lẫn lộn)

Hài tử nữa tỉnh nữa mơ, bị lôi đến một nơi âm u lạnh lẽo, đặt trên một chiếc giường mục nát như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, mạng nhện giăng đầy.

Một bầu không khí ảm đạm, thâm trầm đến u ám bao phủ xuống chiếc giường nhỏ bé kia.

Nó không biết mình đã ngủ bao lâu. Nhưng nó đã mơ, một giấc mơ rất ấm áp. Có ai đó vuốt đầu nó, có ai đó cho nó ăn, có ai đó cẩn thận thoa thứ gì đó lên lưng nó, rất dịu, rất mát, cũng rất thoải mái khiến nó chỉ muốn xích đến gần, được người đó ôm vào trong lòng vỗ về an ủi.

Khi nó tỉnh giấc, ngước nhìn ngoài cửa sổ, trời vẫn tối.

Nó chẳng biết mình đã hôn mê mấy ngày, nhưng vết thương trên lưng lại không có cảm giác đau, máu cũng khô từ lâu, không đói, lại còn dư sức lực bước đi dạo quanh lãnh cung.

Nó cẩn thận đánh giá xung quanh, khiến nó kinh ngạc vô cùng.

Quanh đây khắp nơi đều cũ kĩ mục nát, tơ nhện giăng đầy.

Đây là lãnh cung đều đó là đương nhiên không có gì phải lấy làm lạ. Điều đáng nói là căn phòng nơi nó ngụ, nó không cũ kĩ không dơ bẩn như bề ngoài của nó, mà ngược lại nó sạch sẽ đến không một chút bụi bẩn.

Cả ngăn phòng nhỏ chỉ có chiếc giường đơn sơ cùng chiếc chăn nhạt màu cũ kĩ, nhưng khá sạch sẽ, dường như chưa được dùng qua, chỉ là sắc màu bị làm cho sờn đi mà thôi.

Chưa kịp nghĩ sâu hơn, thì bên ngoài phòng đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

RẦM.

Cánh cửa có vẻ đã mục nát từ lâu, chỉ một cái đẩy nhẹ đã khiến nó sập xuống vỡ tan thành nhiều mảnh. Theo sau là khói bụi mịt mù, khiến hài tử ngồi trên giường phải nâng tay che mũi.

Nó ngơ ngác nhìn về trước.

Bụi mờ tan dần.

Bước vào trong là năm người, ba nữ hai nam, à không nói sai rồi, là hai thị nữ, hai tiểu công công, cùng một vị nương nương bận lam y hoa mai.

Nữ nhân bận hoa phục lam y đứng ở giữa, dung mạo mỹ lệ yêu kiều, mang một hương vị cao quý không cho người xúc phạm.

Nàng ta chính là vị nương nương đêm đó đã dẫn đầu nhắc đến y, khiến cho long nhan nổi giận.

Nàng ta còn rất kiêu kì liếc nhìn nó khi đang đứng sau Triệu Thiệu đế với vẻ mặt kẻ chiến thắng, Thượng thị Thượng Chiêu Lý, Lý quý phi.

Nàng ta nữ nhi độc nhất của Tả thừa tướng cùng Hương công chúa hoàng muội của Dụ đế.

Nhị hoàng tử Nam Cung Viễn Kỳ do nàng sở sinh mới ba tuổi.

Lý quý phi nhẹ bước vào phòng, theo sau là bốn kẻ thị tòng.

Ánh mắt Lý quý phi liếc qua liếc lại khắp phòng, cũng như nó đang kinh ngạc về vẻ ngoài khá là sạch sẽ của nó khác xa với vẻ dơ bẩn cùng ẩm thấp ở ngoài kia.

Có lí nào một tiểu hài tử nhỏ bị đánh đến nát thịt máu rơi vãi khắp nơi từ Hàn điện đến lãnh cung băng qua cả ngự viên dài, chỉ trong năm ngày ngắn, không được chữa trị, không dùng dược, không ăn không uống, lại có thể khỏi nhanh như vậy, còn dư cả sức lực dọn cái nơi bẩn thỉu này.

Nàng nghi ngờ, nhưng nàng tự tin không ai cả gan chống lại thánh ý tới giúp nó.

Liếc nhìn tiểu nam hài đang ngồi trên giường kia, ánh mắt nàng ngập tràn sát khi cùng căm ghét.

"Tiểu Lâm Tử, Tiểu Sơn Tử bắt nghiệt chủng kia quỳ xuống cho bổn phi."

Không nhiều lời, bỏ qua ánh mắt ngơ ngác của hài tử nhỏ, nàng kiêu ngạo ra lệnh.

"Ngươi là ai?"

Hài tử nhỏ mở tròn mắt to nhìn người như muốn giết mình ở trước mặt, ánh mắt nàng ta ngập tràn sát khí cùng khinh miệt khi nhìn nó.

Hài tử chỉ vừa mới cất tiếng hỏi, thì nàng cung nữ ở bên nó đã giáng ngay bên má y một cái thật kêu “Bốp”.

Thanh âm vang vọng, có thể đoán được nó đau đến cỡ nào, khóe môi hài tử đượm máu đỏ, gương mặt trắng hồng thoáng sưng đỏ.

"Làm càng."

Sau tiếng bốp là một âm thanh cáo mượn oai hùng vang lên:

"Quý danh nương nương mà nghiệt chủng như ngươi cũng muốn biết".

"Mai Xuân.".Vị nương nương nhẹ giọng lên tiếng, tưởng chừng sẽ răn dạy cung nữ vô lễ kia, nhưng không, nàng mĩm cười ưu nhã khen ngợi: "Làm tốt lắm, rất hợp ý ta".

"Tạ nương nương khen tặng."

Cung nữ Mai Xuân vui mừng ra mặt.

Màng hầu hạ Lý quý phi đã lâu đương nhiên hiểu nương nương muốn gì, mạnh được yếu thua đó chính là định luật sống còn trong cái nơi ăn thịt người này.

Nhìn vẻ đắc chí của Lý quý phi cùng Mai Xuân kẻ được coi là hảo tỷ muội của mình. Mai Lan một trong những cung nữ bên cạnh Lý quý phi chỉ có thể thầm lắc đầu thương xót cho tiểu hài tử đang quỳ dưới chân họ.

Hảo một mỹ hài tử, đáng tiếc sinh nhằm dòng đế vương, lạnh nhạt vô tình, chỉ có thể khuất nhục mà sống.

Lý quý phi bước đến gần hài tử, đôi mắt không ngừng nhìn chăm chăm, xoi xét, đánh giá nó.

Đêm tối hôm đó, nàng chỉ nhìn nó từ xa ngoài cảm giác đắc thắng thì không có ý nghĩ gì khác. Nhưng giờ nhìn gần hơn, trong tâm nàng lại sinh ra hận ý, từ cái khuôn mặt chẳng khác gì ả tiện tỳ kia.

Nam hài nhỏ bé nhưng không ốm yếu, đôi mắt to tròn đen láy sáng ngờ như hắc trân châu lấp lánh trong đêm, làn da trắng nõn như tuyết phương Bắc, mái tóc dài đen óng như suối đêm được thả lỏng xuống bờ vai.

Cả người nam hài dường như toát lên một khí chất u ám lạnh giá của đêm tối, chẳng khác gì tiểu vương tử của ác ma, nhi tử của bóng đêm.

Nhưng nam hài ấy lại mang một gương mặt thiên thần, một gương mặt âm nhu ngọt ngào, khiến người muốn yêu chiều.

Nhưng riêng đối với Lý quý phi, gương mặt ấy tồn tại trên hài tử này chẳng khác gì đang trêu tức.

Nó đang nói nàng chính là kẻ bại trận, là kẻ thua cuộc trong tay một ả cung nữ vô danh hạ tiện.

Phượng Mai, kẻ đã từng hầu hạ nàng khi nàng cùng mẫu thân vào cung thăm hỏi Dụ đế và cô cô.

Nàng hận, nàng rất hận ả tiện nhân kia.

Ả tiện nhân kia không những phá vỡ kế hoạch suốt nữa năm liền của nàng, còn chỉ trong một đêm lâm hạnh đã có mang giống rồng.

Đại hoàng tử, đại hoàng tử. Cái danh phận ấy đáng lẻ là của hài tử nàng, là của Kỳ nhi, hài tử yêu quý của nàng. Chứ không phải của tên nghiệt chủng trước mặt này.

Cho dù hiện tại Triệu Thiệu đế không yêu thương, không chấp nhận nó, nhưng tương lai ai có thể biết được.

Lời tiên đoán ấy, lời tiên đoán của quốc sư đã nói với tiên đế. Nàng không dám cược, nàng không dám cược vào cái tương lai có thể xảy ra kia. Nên nàng phải hành động, ngay bây giờ tiêu diệt thứ mần họa có thể gây hại đến con nàng, đến chính nàng.

Mày phượng khẽ cong, đôi mắt đen láy chợt lóe một tia hiểm độc.

"Lan nhi, tọa."

"Vâng, nương nương."

Nói rồi, Mai Lan khẽ cúi người, hai tay hai chân chống đất, để người ngồi lên.

Có vẻ như chưa hài lòng lắm, Lý quý phi đưa mắt nhìn Mai Xuân.

Hiểu ý, Mai Xuân liền lấy khăn tay phủ lên tấm lưng cong của Lan nhi, đoạn đưa hai tay dùng tư thế mời.

"Nương nương, thỉnh."

"Ừm."

Vừa lòng gật đầu, Lý quý phi ưu nhã ngồi lên nhân tọa.

"Mai Xuân, chuẩn bị xong hết chưa?"

"Nương nương, tất cả đã hoàn tất."

"Xong rồi vậy sao còn không nhanh làm."

"Vâng, nương nương."

Một đoạn đối thoại không đầu không đuôi khiến hài tử mù mịt, nhưng trong lòng bất giác lại nổi lên một tia bất an khôn cùng.

Cho đến khi tiểu cung nữ được gọi Mai Xuân ấy lui ra ngoài chốc lát sau lại dẫn vào một người khác.

Người đó cũng như các thái giám trong hoàng cung bận một y phục lam sắc viền hoa chính diện họ, có lẻ người này thuộc tẩm cung Lý quý phi.

"Thảo dân, Kinh Ung vấn an nương nương."

"Miễn lễ, người một nhà cả không cần câu nệ."

Nhìn những thứ trên tay Kinh Ung, Lý quý phi cười rất ư diễm lệ lại chứa vài phần thâm độc: "Biểu đệ, ngươi biết mình phải làm gì rồi chứ!?"

"Kinh Ung biết, nương nương an tâm, mọi chuyện thảo dân sẽ làm sạch sẽ."

Cười lấy lòng, nhận được cái gật đầu hài lòng của biểu tỷ mình. Gã nhìn sang tiểu hài tử đang bị hai người lớn gấp đôi mình giữ chặt kia.

Hai tay hai chân của nó bị ép quỳ dưới đất, gương mặt hồng hào không cảm xúc thoáng chốc tái xanh, giọng run rẩy quát:

"Ngươi... ngươi muốn gì?"

"Muốn làm gì ư? Ha... ha…" Kinh Ung cười đắc ý: "Đương nhiên biến thứ nghiệt chủng, tiểu tiện nhân như ngươi còn phải hạ tiện hơn rồi."

Nhìn người đến gần với khuôn mặt ghê sợ, giọng nói khàn khàn, trầm đục, không phải giọng nói the thé như các nội giám khác, chắc chắn không phải người trong cung.

Gã là biểu đệ của ả thì chắc chắn càng không phải.

Tiểu nam hài càng nghĩ càng cảm thấy hoảng loạn, sợ sệt.

"Không ! Đừng đến đấy, tránh... tránh ra, ngươi tránh ra!… "

Hài tử sợ hãi cố vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi nổi bất an. Nhưng tất cả chỉ là vô ích, khi mà ai cũng lạnh nhạt, hờ hững đối với nó.

"Đưa nghiệt chủng ấy lên giường, đổ dược vào miệng nó, mau chấm dứt đi, thật ồn ào."

Lý quý phi cau có.

Nàng ta có vẻ không còn kiêng nhẫn nữa, chỉ mong sao mọi việc nàng sắp đặt sớm hoàn thành để rời khỏi cái nơi hôi thối, bẩn thỉu, ngay cả một cái ghế cũng không có mà ngồi này.

"Vâng nương nương." Kinh Ung vội ứng, sau đối Tiểu Lâm Tử cùng Tiểu Sơn Tử ra lệnh

: "Còn không mau làm, đưa y lên giường, muốn nương nương trách phạt hử!

Hài tử càng lúc càng sợ hãi, đôi con ngươi mở to trừng trừng.

Hai tay nó bị Tiểu Lâm Tử nắm chặt đặt trên đầu, còn hai chân bị kẻ gọi Tiểu Sơn Tử mở rộng ra.

Hạ khố nó thì bị người gọi Kinh Ung kia từ từ tuột xuống đến mắt cá chân thì dừng lại, ngay cả tiết khố, gã cũng không tha.

"Buông… buông ra, cẩu nô tài các ngươi muốn làm gì, không được làm càn. Ta là Đại hoàng tử của Đại Yên, là trưởng tử hoàng gia, các ngươi không được làm càn."

Lời vừa dứt bàn tay giữ lấy hài tử liền thả lỏng đi.

Họ quay mặt nhìn nữ nhân cao quý đang nhắm mắt dưỡng thần trong phòng kia, lo lắng chờ lệnh.

Lý quý phi từ từ mở mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn hài tử đang bị áp trên giường, cay độc nói:

"Đại hoàng tử, trưởng tử thì sao? Chỉ cần vô hậu, trưởng tử đích tử cũng là con ta. Tương lai thái tử vị cũng thuộc về nó dễ như trở bàn tay, còn thứ nghiệt chủng như ngươi, từ từ mà chờ chết đi."

Sau, nàng đối với những người trong phòng, thản nhiên buông lời : "Kinh Ung tiếp tục, chỉ cần không chết chuyện còn lại bổn phi có thể lo."

"Thảo dân đã rõ, nương nương an tâm, một khi hài tử này vô hậu, liền sẽ không có quyền tranh trữ với nhị hoàng tử."

Bàn tay Kinh Ung từ từ lướt nhẹ lên cặp đùi trắng tuyết nhỏ nhắn kia, khiến hài tử rùng mình, rợn óc.

Nó cảm nhận đưa một thứ gì đó sắc bén, nóng ấm chạm lên da thịt nó, lên môi nó, lên cổ nó, rồi đến tiểu huynh đệ của nó.

(tiểu huynh đệ* = cái ấy ấy nha, không nói cũng hiểu rồi ha)

Ánh trăng mờ ảo thấp thoáng rọi vào phòng, giúp hài tử nhìn rõ thứ bé nhọn nóng ấm kia. Chỉ mới loáng thấy thôi nhưng cũng đủ khiến hài tử sợ hãi run người.

Chưa kịp phản ứng, một cảm giác đau đớn tột cùng từ hạ thân đã truyền đến.

A!!

Không… Không… Không...

Lãnh cung, trong đêm tối, bất ngờ vang vọng tiếng kêu la đau đớn đến tận trời cao.

Thị vệ bên ngoài tất cả lại đều ngoẳn mặt làm ngơ.

Ai cũng biết ý chỉ của hoàng thượng, ai cũng biết Lý quý phi đến đây không phải thiện ý. Thế nên không ai dám bỏ mạng xen vào chuyện của vị hoàng tử đang bị thất sủng kia.

Họ không biết rằng, chỉ vì đêm nay họ không ngăn cản, chỉ vì đêm nay họ gián tiếp gây cho tiểu tâm can của thánh thượng một vết thương vĩnh viễn cũng không lành.

Mà hơn 10 năm sau, tất cả họ những kẻ có mặt đêm nay dù chỉ tình cờ đi ngang qua lãnh cung thôi. Tất cả đều phải chịu một khổ hình lãnh khốc nhất lịch sử

Không những thế, họ còn liên lụy đến thân nhân của mình.

Lí do vì sao đến cuối đời họ cũng chẳng rõ nguyên do.