Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 24: Chương 24


Tự Ninh đang ăn cơm trưa ở căng tin một cách rất chi là tĩnh lặng.
Nhưng, không hiểu sao tự nhiên bầu không khí lại trở nên ồn ào một cách kì lạ.
Điều gì đã khiến cho mọi người xôn xao, trầm trồ như vậy?
Cơ mà...!nó đâu có liên quan gì đến cô, nên, cô cũng chẳng thèm mảy may để ý đến làm gì.
Wow! Nhìn kìa! Đẹp thật đấy! Sao lại có người hoàn hảo như vậy?
Ôi trời! Nhìn thấy anh ta cứ như tôi đã hết bệnh rồi vậy? Thật kì lạ.
Ông xem, người ta cao to, đẹp trai chưa kìa!
Có gì đâu mà bà trầm trồ! Tôi lúc trẻ cũng cũng như vậy đó thôi!
Ông này! Tự luyến vừa thôi! Ông mà có bằng ai!
Ủa! Vậy sao xưa bà lại yêu tôi!!
Cái ông này, yêu đương cái gì không biết.
Cứ ngỡ tất cả sự ồn ào bên cạnh sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến cô, nhưng, hình như là mọi ánh mắt đang đổ dồn về cô.

Tự Ninh cô có gì khác lạ lắm sao!
Tự nhiên lại có ai đó đứng chắn ở trước cô!
- Tôi có thể ngồi không?
Đàn ông? Dật Quân sao?
- Ờ...
Không, là anh bác sĩ kia!
- À, được chứ!

Ôi! Sao anh bác sĩ đó lại ngồi cùng cô gái đó!
Anh bác sĩ đó tuy là thân thiệt nhưng mà luôn trốn tránh phụ nữ, nhiều lần tôi thả thính....!nhưng...!không có tác dụng.
Anh ta là thân thiện với bệnh nhân chứ không phải là phụ nữ.

Ga lăng thì có ga lăng nhưng...!có chút lạnh lùng.
Anh ấy mà lạnh lùng?
Ha! Cô còn chưa nhận ra?
Vậy...!sao anh bác sĩ đó lại...!chủ động...!với cô bệnh nhân kia như vậy?
Như cô nói đấy! Là bệnh nhân! Vã lại, nhìn kìa! Cổ tay cô ta!
Có vẻ như là bệnh nhân ở bệnh viện này, đặc biệt là phụ nữ đều biết về anh bác sĩ này.

- Xem ra tâm trạng cô đã tốt hơn rồi! Nhưng...!sao lại ngồi một mình tẻ nhạt như vậy?
- Tôi....!không quen ai ở đây cả.

Vã lại, tôi cảm thấy mình không có cách nào hoà nhập được với bọn họ.
Tự Ninh cúi đầu, không ngừng dằm dằm vào khây cơm.
- Cô đừng tự cô lập bản thân mình như vậy chứ!
- Đừng nói về chuyện của tôi nữa.

Nói về anh đi! Tôi thấy...!hình như là anh rất nổi tiếng ở bệnh viện này!
Anh bác sĩ nhếch mép lên nhìn cô cười kiểu đùa giỡn.

- Cô còn chưa biết sao? Tôi là bác sĩ nổi tiếng nhất bệnh viện này đấy.

Cũng là bác sĩ trẻ tuổi có thành tích tốt nhất bệnh viện này! Cô chưa nghe nói?
Tự Ninh ngơ ngác lắc đầu.
- Ha ha ha! Cuộc sống của cô quả nhiên là nhàm chán! Vậy giờ tôi sẽ giới thiệu về tôi một chút.

Cô phải nhớ cho thật kĩ đấy!
Tự Ninh nhìn anh mà gậy đầu.
Trong cô ấy sao lại đáng yêu như vậy nhỉ? Cứ lắc đầu rồi gật đầu, trông thật là ngốc nghếch!
- Tôi là bác sĩ tài giỏi nhất ở bệnh viện lớn nhất thành phố này, tôi tên là Vương Tề Mặc.
Nghe xong, không hiểu sao Tự Ninh lại mỉm cười.
- Cô cười gì vậy? Nhìn tôi buồn cười lắm sao? Chắc là tại tôi tự mãn quá nhỉ?
Tự Ninh vội lắc đầu, lắc tay như một cái chong chóng.
- Không! Không! Không! Không! Không phải! Chỉ là tôi cảm thấy tên của anh rất hay thôi.

- Tôi còn cảm thấy...!anh là người rất hoàn hảo nữa!
Hả? Hoàn hảo sao? Anh bác sĩ cảm thấy ngạc nhiên!
Ha! Ai ai cũng bảo là mình là một người hoàn hảo, vậy mà...!người nhà thì lại xem mình là một vết nhơ! Đúng là nực cười!
- Không! Tôi không hoàn hảo như cô nghĩ đâu.

Và....!trên thế gian này...! không bao giờ có người hoàn đâu! Nhìn bề ngoài thì có vẻ là vậy nhưng....!có thể là họ sẽ không ngư cô nhìn thấy hoặc nghĩ.
Vậy à? Thì ra là như vậy! Trên thế giới này muốn tìm một người hoàn hảo...! chắc chắn là không tìm được.

Nhưng...!sao trước kia mình lại cảm thấy anh ta hoàn hảo đến vậy? Mình cứ nghĩ là anh ta rất hoàn hảo.

Còn...!yêu anh ta đến như vậy, nhưng đến cuối cùng...!anh ta chỉ có thể cho tôi một núi đau khổ.