Nghiệt Ái

Chương 6: Lúng túng

Buổi chiều sau khi tan học, Cố Thanh Mộc trực tiếp thu dọn cặp sách chuẩn bị về nhà. Chân trước mới vừa bước ra khỏi phòng học, bả vai nặng xuống. Quay đầu liền nhìn thấy Lâm Phiêu bíu lấy vai cô.

"A Mộc. Nữ thần mới của cậu có phải Giang Khuynh Ca không? Hôm nay mình thấy hai người các cậu đứng ở cửa nói chuyện." Lâm Phiêu ra vẻ hiếu kỳ, nói.

Cố Thanh Mộc bất đắc dĩ nhìn thoáng qua cô nàng. "Nói chuyện thì có thể nói lên điều gì?" Nhân tiện kéo móng vuốt của Lâm Phiêu xuống.

"Không phải. Mình thấy nữ thần trước đây của cậu nhìn chằm chằm vào hai người. Ánh mắt kia quả thật..." Lâm Phiêu còn tiện thể bắt chước sắc mặt của Diệp Vãn An khi đó một chút.

"Mình cảm thấy nữ thần trước kia của cậu tám phần, không, chín phần, chắc chắn là ghen tị rồi." Vẻ mặt Lâm Phiêu đầy khẳng định.

"Người ta cũng có bạn trai rồi. Cậu ngày ngày nghĩ toàn những thứ lung tung rối loạn." Cố Thanh Mộc nhìn thoáng qua đồng hồ, vẻ mặt lãnh đạm.

"Haizz. Cậu thật sự không nhìn thấy ánh mắt đó." Lâm Phiêu nói với giọng điệu u oán.

Cố Thanh Mộc tỏ vẻ tạm thời không muốn để ý đến cô nàng.

Thứ tư có hai tiết môn tiếng Anh. Tiếng Anh có thể nói là môn học khiến Cố Thanh Mộc đau đầu nhất. Lại thêm tối hôm qua cô chỉnh sửa lại vở ghi chép quá lâu, trạng thái tinh thần không quá tốt. Làm cho cô học môn tiếng Anh trong trạng thái mơ mơ màng màng.

Cố Thanh Mộc thật vất vả chịu đựng tiết tiếng Anh thứ nhất qua đi. Lập tức nằm ở trên bàn ngủ bù. Quả thật cô rất ít khi như vậy. Nhưng lượng bài tập gần đây thật sự hơi nhiều.

Sau đó chuông vào học vang lên. Cô cũng không phát giác, còn đang trầm mê trong cõi mộng không cách nào thoát ra.

Trong mơ mơ màng màng cô bị người khác dùng tay chọc mấy cái. Cô mới dần tỉnh lại. Mờ mịt mở một mắt đã thấy giáo viên tiếng Anh trên bục giảng đang nhìn chằm chằm vào cô.

Cố Thanh Mộc tỉnh táo lại trong nháy mắt. Lập tức vùi đầu vào sách tiếng Anh, tránh khỏi ánh mắt của cô giáo. Nhưng mà giáo viên tiếng Anh cũng không dự định cứ như vậy bỏ qua cho cô.

"Bạn học Cố Thanh Mộc. Em lặp lại những ngữ pháp mà cô vừa giảng tiết trước một lần cho mọi người nghe đi." Giọng giáo viên tiếng Anh vẫn dịu dàng như trước. Nhưng ánh mắt nhìn cô lại không hề dịu dàng.

Cố Thanh Mộc chậm chạp đứng dậy. Giờ phút này não cô hoàn toàn trống rỗng. Ngữ pháp nào? Tiết trước cô cũng mí trên đánh mí dưới. Nào biết cô giáo nói thứ gì.

Nếu là bình thường, giáo viên nhất định sẽ tha cho cô một mạng để cô ngồi xuống. Nhưng hôm nay cô giáo rề rà không nói gì. Phòng học lâm vào yên tĩnh kỳ dị.

Cố Thanh Mộc lập tức đổ mồ hôi lạnh. Sau đó cô cảm giác góc áo bị một người nắm lấy. Tiếp đó, trong tầm mắt xuất hiện một tờ giấy.

Trên đó liệt kê mấy câu tiếng Anh, còn có lời giải thích tương ứng.

Ánh mắt Cố Thanh Mộc nhìn chằm chằm tờ giấy kia. Lắp bắp đọc hai câu tiếng Anh kia lên. Sau đó giải thích ý của hai câu này.

Giáo viên tiếng Anh tất nhiên biết chuyện gì đang xảy ra. Dù sao vừa rồi cũng chỉ là ra oai phủ đầu cô. Hiệu quả đạt tới là được rồi.

"Được rồi. Em ngồi xuống đi. Tiếng Anh là môn yếu thế của em. Về sau phải học hành cho tốt." Giáo viên tiếng Anh không nhịn được dặn dò cô đôi câu.

Cố Thanh Mộc ngồi xuống như được sống lại sau khi chết. Không nhịn được nhìn sang Diệp Vãn An bên cạnh. Vừa rồi đúng là may mà có nàng.

Sau khi tan lớp, Cố Thanh Mộc viết một tờ giấy ném qua. Cô viết chính là hai chữ "Cảm ơn". Chỉ trong chốc lát, tờ giấy đã được ném trở lại. Chỉ có một câu "Không có gì."

Cố Thanh Mộc cười, cất tờ giấy đi. Bắt đầu chuẩn bị bài cho tiết tiếp theo.

Ở thời điểm cô không chú ý, Diệp Vãn An liếc cô vài lần. Sau đó đặt một quyển notebook ở trên bàn của cô.

Cố Thanh Mộc nhíu mày nghiêm túc nhìn một cái. Bất ngờ phát hiện trong trang ghi chép này có rất nhiều ngữ pháp giáo viên mới vừa giảng.

"Cảm ơn cậu." Cố Thanh Mộc chân thành nói.

"Không có gì." Chỉ là tai người kia dần dần đỏ lên.