Bên trong khuôn viên nhà đang lấp ló bóng ai đó đi qua đi lại, tiến gần thêm Nhi nghe rõ tiếng máy móc, tiếng nói chuyện từ bên trong phát ra. Không phải chỉ có một người mà là phải đến 6-7 người. Ngó vào bên trong thì Nhi nhận ra đây là một tổ thợ xây, họ đang xây sửa lại ngôi nhà. Không biết họ đang xây thêm cái gì nhưng khi nhìn vào khu đất trống trước sân, Nhi giật mình bởi khoảng đất đó đã được rải đá trát hết thành nền xi măng. Vậy là cái bình sứ đựng xác của hài nhi chôn dưới đất đang bị lấp kín bằng một lớp xi măng hoàn toàn mới.
Mọi chuyện giờ đây càng lúc càng khiến cho Nhi cảm thấy khó khăn. Đến để mà đào cái bình đó lên đã là một việc không mấy dễ dàng, nay ngoài việc ở đây quá đông người, chiếc bình đang nằm dưới đất kia đang bị lấp kín bởi đá xanh và xi măng. Không biết phải làm thế nào thì có người đi ra ngoài cổng, là một người phụ nữ trung niên, không ai khác chính là người mà Nhi đã thuê nhà trước đây, người phụ nữ nheo mắt nhìn nhìn rồi hỏi vọng ra:
- - Ai đứng ngoài đó đấy, tìm ai à…?
Nói xong bà ta bước lại gần, ra đến cổng nhìn rõ mặt Nhi bà chủ nhà cười lớn:
- - Ơ kìa, có phải cô gái ngày trước thuê nhà ở đây phải không..? Cả nửa năm rồi mới quay lại đấy nhỉ..? Mà cô quay lại đây có chuyện gì thế, quên đồ gì à…? Nói luôn là giờ chắc không còn nữa đâu nhé.
Nhi ấp úng trả lời:
- - Dạ...không, không...Cháu không quên gì cả, hôm nay đi qua đây có chút việc nên tiện ghé qua chút thôi ạ..Dù sao trước cháu cũng ở đây cả năm trời còn gì. Mà nhà đang xây sửa mới gì hả cô..?
Bà chủ nhà đáp:
- - Ra vậy, tôi còn cứ nghĩ cô quay lại để thuê nhà tiếp. Ừ, đang xây thêm cái nhà kho, với lại lát hết lại nền xi măng đi cho nó đỡ bẩn, trước đất trống mưa xuống dớt mà bẩn lắm. Trát lại này cho sạch.
Nhi vừa nhìn người ta đổ bê tông xuống mặt đất vừa nói:
- - Cô đầu tư tốn kém quá ha, nhà cho thuê mà làm kỹ quá cô nhỉ..? Thế chưa có ai thuê hả cô, cô nói cũng có phần đúng, cháu đến đây hôm nay là cũng muốn xem nhà cho đứa em, nó học Cao Đẳng Du Lịch ở gần đây, đang tìm nhà trọ, cháu cũng gọi cho cô rồi nhưng không được. Vậy nhà này có ai thuê chưa hả cô..?
Bà chủ nhà cười lớn:
- - Biết ngay mà, nhưng nhà này giờ không cho thuê nữa rồi cháu ạ. Mấy tháng trước cũng có người thuê nhưng chẳng hiểu sao thuê được 3 tháng thì bỏ đi, không lấy tiền cọc lại luôn. Gớm, nhà cho thuê hơi đâu mà tu sửa thế này. Không giấu gì mày, nhà này là của ông anh trai cô đang ở bên Đức, cả nhà sang đó cũng 5 năm nay rồi. Nhà không ai ở nên bảo cô cho ai thuê thì thuê, vừa có người trông nhà mà nhà có hơi người nó cũng ấm. Hai tuần sau cả nhà về đây chơi, có khi là ở lại đây mấy tháng lo công việc thủ tục gì đấy. Mấy năm nay cho thuê nhà nó cũng cũ, nhât là cái sân đất này, gớm ngày trước ông ấy tính để trồng rau trồng cây mà mưa xuống nó bẩn quá nên mấy tháng trước cô tính lát lại nền hết rồi. Mà có người thuê nên chưa làm, tiện người nhà bên kia về cô tu sửa lại hết luôn. Biết đâu ông ấy về ở hẳn thì nhìn cũng sạch đẹp. Thế nên là giờ nhà này không cho thuê nữa rồi. Cháu thử đi tìm xung quanh đây xem, cũng có mấy nhà cho thuê, còn đi ra bên ngoài có dãy trọ đấy. Với lại thuê nhà này thường là mấy người thuê chứ không sinh viên tiền đâu mà thuê một mình. À còn số điện thoại cô bị mất nên đổi số lâu rồi, mày không gọi được là phải. Khổ có phải gọi được cho cô là không mất công như này không..? Mà con này nhìn càng ngày càng xinh, thế chồng đâu..?
- - Không có ma quỷ gì đâu mà sợ, do ngày trước mày ở đây nên cô mới hỏi. Đừng có ra ngoài nói linh tinh đấy nhé….Không là chết cô đấy.
Nhi vâng dạ gật đầu rồi quay lưng bỏ đi thẳng, cô không một lần ngoái lại nhìn ngôi nhà ba tầng với khoảng đất trống đang được bổ bê tông phủ kín. Có lẽ trong cuộc đời Nhi đây là quyết định lớn nhất, bỏ qua tất cả những lời khuyên bảo, chỉ dẫn của cô Miện. Bỏ qua cả cái bình đựng xác hài nhi chôn dưới lòng đất trong khuôn viên ngôi nhà, bỏ qua cả nỗi sợ hãi vì một tương lai phía trước. Nhi run run nắm chặt lấy hai bàn tay rồi bước nhanh ra khỏi con ngõ cô vừa đi vào. Vừa đi Nhi vừa lẩm bẩm:
- - Cho….cho….tôi….tôi….xin….lỗi….xin….lỗi.
Nhi tìm được một chiếc taxi đang đỗ ở bên ngoài đường lớn, không chờ đợi xe khách nữa, cô lên taxi và nói với tài xế chở mình một mạch thẳng về Hà Nội. Cuối cùng tình thương mà cô dành cho vong thai vẫn không đủ lớn, Nhi quên mất một điều quan trọng mà cô Miện từng nói: