Buổi tối mà mưa là ngủ thích nhất, người bình thường hay ngủ trễ như Nhan Tiêu mà cũng ngủ gật, nằm trên giường dựa vào ý chí “nhất định phải nghe cho xong bạn trai phát radio” mà chống chọi.
Tiếng mưa rơi xuyên qua nóc nhà, nước từ mái hiên nện vào bệ cửa sổ, tiết tấu ổn định, còn có tiếng mưa rơi trên lá, tiếng xe hơi thỉnh thoảng chạy qua mặt đường sũng nước…
Thành phố sầm uất buổi mưa đêm yên tĩnh lạ lùng.
Nhan Tiêu đang mơ màng buồn ngủ đột nhiên nghe có tiếng người nói chuyện, “hi, các cậu đã ngủ chưa?”
Là Tiểu Giai.
Nhan Tiêu đáp lại đầu tiên, không ngờ rằng mọi người cũng trả lời, tất cả chưa ai ngủ.
“Vậy thì nói chuyện gì thú vị một chút, hay là kể chuyện kinh dị đi?”
Đề nghị này bị Nhan Tiêu mãnh liệt ngăn chặn, giờ mà nhớ tới chuyện hôm bửa vẫn còn sợ hãi nha.
“Nói chuyện gì mới lí thú ta? Nói… tư thế thích nhất đi!” Tiểu Giai như thường lệ vẫn cục súc.
Không ai lên tiếng, Tiểu Giai đợi một hồi không ai trả lời liền khai đao Nhan Tiêu tước: “Này, tiểu cô nương nói trước đi.”
Nhan Tiêu nhắm mắt lại, biết khó thoát khỏi tai ương.
Bình thường lúc này mà cô nói không muốn trả lời thì nhất định sẽ bị tẩy chay, thôi lần này dứt khoát thay đổi: “Tớ chưa thử làm sao mà biết?”
Tiểu Giai nói: “Thử tưởng tượng xem?”
“Tớ có tưởng tượng cái này bao giờ?”
Tráng Tráng không nghe nổi nữa: “Điệp hợp thức, trực đảo hoàng long thức, Quan Âm ngồi liên thức, đứng thức, sau vào thức*, tạm thời chọn một cái đi!”
* E hèm, cái này là các tư thế, cũng không biết dịch như thế nào nên tạm để vầy, bạn nào biết thì mách mình, mình sửa lại cho hấp dẫn hơn ^^
…
“bi___ bởi vì ngôn ngữ quá dơ, hệ thống tự động che giấu…” Nhan Tiêu bắt chước giọng điện tử, nói xong khôi phục giọng nói: “Tráng Tráng cậu vừa nói gì vậy?”
“Nhan Tiêu cậu thật biết giả bộ!” Tráng Tráng cũng giận cười.
Tiểu Giai đổ dầu vô lửa: “Các cậu cũng đừng quấy rầy Nhan Tiêu giả làm thỏ trắng!”
“Tớ giả bộ…” Nhan Tiêu đang muốn giải bày, lại cảm thấy nên dứt khoát chấm dứt: “Vậy cái cuối cùng đi.”
Ai mà biết cái cuối là gì kia chứ.
“Ai da, Nhan Tiêu thích sau vào thức, mọi người nghe rõ chưa…?” giọng Tiểu Giai dần dần lớn.
Móa!
Nhan Tiêu nhất thời lúng túng, lấy tai nghe mang vào không tham dự đề tài này nữa: “Tớ nghe radio, các cậu tiếp tục bậy bạ đi!”
Kết quả hôm đó bị mọi người đầu độc đầu óc, tối đi ngủ nằm mơ.
Cô mơ thấy mình đang ở trên một cái giường, có một người đang thổi gió vào tai cô.
Không có làm gì tiếp theo cả, thổi đến mức Nhan Tiêu rùng mình tự động tỉnh dậy.
Không cần nhớ lại, cô cũng biết cái người nhìn không rõ mặt đó là ai.
Người ta nói là ngày nhớ thì đêm mơ, mà cô thì ngược lại, buổi tối mơ thì ban ngày muốn gặp.
Xế chiều Nhan Tiêu đi tới bệnh viện, trong tích tắc nhìn thấy Hoắc Trạch Tích thì mặt liền đỏ lên.
Cũng may là anh chuyên tâm làm việc không phát hiện gì, Nhan Tiêu ngồi một bên chơi game chờ Hoắc Trạch Tích, trong đầu nghĩ quả nhiên chơi với bạn đen tối thì tâm hồn cũng đen theo…
Ngồi đợi hơn một giờ, cuối cùng cũng đến bệnh nhân cuối.
Nhan Tiêu cảm thấy bệnh nhân này rất quen mắt, là một cô gái trẻ tuổi, không lớn hơn mình bao nhiêu, dáng dấp nhìn rất được, ăn mặc tương đối sexy nên Nhan Tiêu rất chú ý, người kia mỗi tuần cũng đến khám răng hai, ba lần, mỗi lần đều vào giờ này.
Răng cứ bị hư hoài hả?
Nhan Tiêu cảm thấy nghi ngờ.
Nhưng mà lần này biểu tình của người kia rất khác thường, nói chuyện mà uốn tới ẹo lui: “Cái này, bác sĩ Hoắc…”
Điệu bộ muốn nói lại thôi, Nhan Tiêu tò mò nhìn, Hoắc Trạch Tích đeo khẩu trang ngồi trên ghế, ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?”
Người đàn bà kia đảo mắt một vòng phòng bệnh, còn nói: “Thật ra thì lúc tôi đi khám răng không thích bên cạnh có quá nhiều người.”
Trong phòng ngoài Hoắc Trạch Tích thì chỉ còn Nhan Tiêu và hai người phụ tá, xin hỏi “quá nhiều người” là ai vậy?
Rõ ràng là muốn đuổi cô ra ngoài…
Nhan Tiêu mặc dù không muốn nhưng vẫn vô cùng biết mình biết ta phối hợp đứng lên, đi ra khỏi phòng.
Một lát sau hai nữ phụ tá cũng đi ra, Nhan Tiêu kinh ngạc: “Sao hai người cũng ra đây?”
Biểu tình trên mặt hai người hơi lạ, lại kéo Nhan Tiêu qua một bên lặng lẽ nói: “Bệnh nhân này mỗi lần đến đây đều không bị gì cả, nói có tâm bệnh nhờ bác sĩ Hoắc nhìn thử.”
Nữ phụ tá khác bổ sung: “Mới vừa rồi chúng tôi cũng bị đuổi ra ngoài, đâu phải răng bị gì, chỗ này có phải chỗ khám phụ khoa đâu…”
Cái này…
Trong lòng Nhan Tiêu mười phần là biết hết tám, chín phần, nhưng không nói ra.
Chẳng lẽ muốn tỏ tình với bác sĩ Hoắc?
Bây giờ là cơ hội tốt phải không? Người kia muốn làm gì?
Trong lòng Nhan Tiêu rối ren, vừa cảm thấy không thoải mái vừa tò mò, mặc dù biết rình coi hơi vô duyên nhưng vẫn không nhịn được đứng ở cửa sổ thủy tinh nhìn vào trong.
Từ góc độ của Nhan Tiêu nhìn thấy người đàn bà kia đang nằm trên bàn khám răng, bác sĩ Hoắc vừa dời đèn qua, cúi đầu tựa rất gần.
Rõ ràng là tư thế rất bình thường nhưng Nhan Tiêu thấy trong lòng mình khô nóng, hơn nữa Hoắc Trạch Tích che mất khuôn mặt của người kia, làm cô còn hiếu kì hơn nữa.
Nhan Tiêu dán vào cửa sổ thủy tinh rình coi hết sức chuyên chú, người khác đi qua cũng nhìn cô, nữ phụ tá bên cạnh kéo kéo Nhan Tiêu: “Xong chưa?”
“Sắp rồi!” Nhan Tiêu không nhúc nhích nằm trên cửa.
Chờ chút! Sao người kia ngồi dậy rồi…
Nhan Tiêu trợn to hai mắt, người kia không biết nói cái gì mà bác sĩ Hoắc rất sửng sốt. Lúc ngàn cân treo sợi tóc, người kia tiến lại gần hôn anh…
Bởi vì hình ảnh không thể tưởng tượng được nên Nhan Tiêu tưởng mình hoa mắt, nhưng Hoắc Trạch Tích lập tức đứng lên, kéo khẩu trang xuống.
Cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh, không biết anh nói gì mà người đàn bà kia có vẻ đang sụt sịt khóc…
Rốt cuộc không kìm chế được nữa, cửa rầm một tiếng bị mở ra, Nhan Tiêu nổi cơn giận dữ chất vấn người kia: “Cô làm gì vậy?”
Người đàn bà kia đang khóc thì sửng sốt trưng ra vẻ vô tội: “Tôi làm sao?”
Còn giả bộ
Nữ lưu manh!
Lại ở bệnh viện công khai hôn bác sĩ!
“Tôi đều thấy được, cô đùa bỡn người ta! Cô…”
Cô còn chưa nói hết thì đã bị Hoắc Trạch Tích cau mày nhìn, giọng quở trách: “Nhan Tiêu!”
Bạn trai mình bị người khác chấm mút, cô làm sao có thể nhịn được, chỉ người đàn bà kia, lời nói “Cô ấy hôn anh” đến mép thì bị nuốt lại, Nhan Tiêu cảm thấy nói vậy thì hơi thẳng. Đầu óc xẹt xẹt đổi lời nói thành: “Cô ấy ăn đậu hũ của anh!”
Sau lưng không biết ai phì cười, Nhan Tiêu đâu còn quan tâm nữa, kéo tay nữ lưu manh.
Không ngờ Hoắc Trạch Tích không để ý tới cô, quay người nói với người kia: “Tôi vừa kiểm tra rồi, răng cô không có bị gì cả, có thể trở về.”
Được rồi…
Bác sĩ Hoắc còn quan tâm đến mặt mũi của bệnh nhân nhưng Nhan Tiêu thì nuốt không trôi, chính cô còn chưa hôn làm sao cho nữ lưu manh này chấm mút trước được.
“Không được! Cô nói rõ ràng đi, lần sau có còn tới hay không?” Nhan Tiêu đi tới tiếp tục chất vấn.
Người kia cũng đứt dây ngựa chạy nên không màng gì nữa, sức chiến đấu dâng cao, từ trên ghế đứng lên: “Tôi có tới hay không thì liên quan gì tới cô? Cô dựa vào cái gì mà nói chuyện với tôi?”
“Cô xâm phạm tới bạn trai của tôi bị tôi phát hiện, đủ lí do chưa?” thái độ Nhan Tiêu thản nhiên.
Người kia không ngờ cô lại là bạn gái của Hoắc Trạch Tích, sửng sốt một chút rồi liếc mắt vòng quanh, quái gở cười nhạt: “Cô? Học sinh tiểu học như cô chỉ biết mắng chửi người thôi phải không?”
Người kia nổi lửa, Nhan Tiêu cũng không nhượng bộ, y tá có mặt thấy tình huống không ổn, tiếp tục thì sẽ lớn chuyện nên vừa kéo vừa lôi cô kia mời ra cửa
Nhan Tiêu bị nói toạc móng heo, muốn theo ra ngoài chửi tiếp thì bị Hoắc Trạch Tích kéo lại: “Được rồi.”
Bụng ủy khuất không ai hiểu, bây giờ trong phòng chỉ còn hai người họ, Nhan Tiêu xoay người lại, giọng mãnh liệt: “Em thấy hết rồi! Cô ta hôn anh!”
Hoắc Trạch Tích ôm cô trở lại: “Anh có đeo khẩu trang mà.”
“Còn mắng em là học sinh tiểu học!” Nhan Tiêu càng nói càng tức, “Em thấy cô ta nhiều lần rồi, nhất định là ủ mưu đã lâu… Còn nữa, vừa rồi cô ta ở trong đây nói gì với anh?”
Hoắc Trạch Tích nhìn cô, không biết làm sao: “Nói gì thì có quan trọng không?”
Nhan Tiêu nghĩ trong đầu cô kia là một người đẹp, lỡ mà nói với anh quán rượu số phòng gì đó thì không lo lắng sao được?
Nhưng mà không thể nói ra được, bác sĩ Hoắc không phải là người như vậy, vì vậy cô cũng bớt giận chút chút, nhưng vẫn quấn quít chuyện anh bị hôn trộm: “Coi như có khẩu trang nhưng cái này cũng là hôn gián tiếp mà!”
“Em nghe ai nói?”
Hoắc Trạch Tích hôm nay lĩnh hội được công lực của bạn gái, thật ra chuyện này ầm ĩ rất lúng túng, nhưng bộ dạng hôm nay của cô dễ thương không hiểu được.
Nhan Tiêu cắn cắn môi, dùng tay miêu tả khẩu trang, nói: “Chỉ cách một tầng vải mỏng như vầy thôi, không tính là gián tiếp hôn môi sao?”
Hoắc Trạch Tích cúi đầu nhìn cô cười, Nhan Tiêu bắt gặp ánh mắt của anh thì lòng mềm nhũn, đang muốn nói không truy cứu nữa thì đột nhiên bị anh ôm chầm lấy, cúi đầu đến gần, giọng nói hơi trầm thấp: “Gián tiếp coi là cái gì hả?”
Nhan Tiêu sững sốt, ngay sau đó bị hơi thở của anh đè xuống, cho đến khi nhìn thấy lông mi gần trong gang tấc mới phản ứng được là nên làm gì, vội nhắm mắt lại, cảm giác được xúc cảm hơi lạnh mềm mại trên môi.
Hô hấp ấm áp nhàn nhạt vẩy vào mặt cô, trong đầu liên tục bắn pháo bông, bay lên không trung, nổ…
Một mảnh hỗn độn.
Chỉ là lướt qua, Nhan Tiêu khẩn trương đến mức quên cả thở, lúc mở mắt đã nhìn thấy được ý cười trong mắt anh.
Anh nói: “Để cho em trực tiếp cảm nhận.”
…
Nhan Tiêu: …
↓ người này bởi vì tiếp nhận mười ngàn điểm bạo kích nên đã chết.