Đồng hồ sinh học của Nhan Tiêu hôm nay ngưng hoạt động, 7 giờ Nhan Tiêu đã tỉnh dậy, sớm hơn bình thường hai tiếng.
Ngoài cửa có tiếng động, Nhan Tiêu xuống giường mở cửa đưa đầu ra xem, bên cạnh cửa sổ sát đất là bóng lưng của Hoắc Trạch Tích, mặc bộ đồ vận động bó sát người, đang chạy trên máy chạy bộ.
Ánh mặt trời không nồng không nhạt, nhuộm lên hình dáng của anh.
Mặc dù câu nói này có hơi văn nghệ ê răng, nhưng Nhan Tiêu cảm thấy rất chính xác --- mỗi ngày mở mắt ra nhìn thấy anh cùng ánh mặt trời, đó chính là mong ước của em trong tương lai.
Thưởng thức chưa lâu thì Hoắc Trạch Tích đã kết thúc vận động, chậm tốc độ từ trên máy bước xuống.
Vì vậy ổ chim trên đầu Nhan Tiêu bị phát hiện, vào giờ phút này còn đứng ở trên hành lang, yên lặng rình coi sau lưng.
Hô hấp của Hoắc Trạch Tích còn chưa bình tĩnh, trên tóc còn ướt, nhìn thấy Nhan Tiêu sửng sốt một chút: "Dậy sớm vậy?"
Hoắc Trạch Tích mặc quần áo thể thao, đứng ngược ánh sáng, đường nét hiện lên trọn vẹn, Nhan Tiêu nhìn thấy dáng vẻ đã lừa gạt trái tim bao nhiêu thiếu nữ, trên mặt khô nóng lên, nhìn đông nhìn tây dời tầm mắt đi: "Ừ, em tới uống nước..."
Nhan Tiêu mưu toan giãi bày tại sao mình đứng đây. Đáng tiếc Hoắc Trạch Tích không quan tâm tới vấn đề này, tùy ý đáp một tiếng, đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, mở nước lên.
Ở ngoài cửa nghe được âm thanh trong nhà tắm, Nhan Tiêu cưỡng chế mình quay mặt đi, rót ly nước đứng bên cửa sổ uống.
Hoắc Trạch Tích rất nhanh tắm xong, mấy phút liền đi ra, Nhan Tiêu không dám xoay đầu nhìn, nghe tiếng bước chân vào phòng mới chậm rãi xoay người, đi vào rửa mặt.
Quần áo ngày hôm qua bỏ vào máy giặt hơ khô đã có thể mặc được, Nhan Tiêu thay quần áo của mình mới cảm giác an toàn.
Hoắc Trạch Tích ngồi ở phòng khách xem tạp chí, thấy Nhan Tiêu mặc xong đi ra, buông tạp chí xuống: "Đi ra ăn cơm."
Nhan Tiêu ừ một tiếng, Hoắc Trạch Tích còn nói: "Sau đó tôi đưa em về nhà."
Ngồi trên xe Hoắc Trạch Tích, Nhan Tiêu xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau lần này, cô còn lý do gì để gặp anh chứ? Vừa bị cự tuyệt, lại không có gì liên lạc...
Nghĩ nhập thần, Hoắc Trạch Tích nhìn cô một cái: "Nhan Tiêu?"
Nhan Tiêu phút chốc quay đầu nhìn anh: "Ừ?"
Xe chạy ra khỏi tiểu khu, giọng nói anh nhàn nhạt: "Chưa thắt dây an toàn."
Nhan Tiêu chợt ồ một tiếng, thắt chặt dây, lại không nhịn được hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Gần đây có một quán trà sớm." Hoắc Trạch Tích vừa nói vừa đánh tay lái quẹo cua.
Trong trung tâm thành phố có một quán trà nổi tiếng, bởi vì là cuối tuần nên rất đông người, hai người lên lầu hai mới có chỗ ngồi.
Bàn bên cạnh có một nhà năm người đến ăn điểm tâm, đứa con nít hai ba tuổi ngồi trên ghế yên lặng ăn bánh bao, những người lớn đang nói chuyện trời đất.
Sau khi ngồi xuống, người bạn nhỏ kia vẫn nhìn chằm chằm Hoắc Trạch Tích, sau đó từ từ dịch lại gần, tay nắm chặt nửa cái bánh bao, dầu mỡ đưa cho anh: "Chú ăn, chú ăn..."
Nhan Tiêu kinh ngạc cười, hóa ra Hoắc Trạch Tích không chỉ có duyên với phụ nữ mà còn thu hút nhiều đứa con nít như vậy!
Hoắc Trạch Tích ngồi hơi cúi người, vô ý cười lên, "Chú không ăn đâu."
Bà nội bên cạnh đứa trẻ quát một tiếng: "Kiều Kiều, con đang làm gì vậy?"
Sau khi đi tới mới phát hiện nam nhân bên cạnh cháu gái, cười ôm cháu lại gần, "Mình ăn rồi mà còn đưa chú ăn?"
"Chú đẹp trai!" Đứa bé tên là Kiều Kiều lớn tiếng nói ra lý do.
Nhan Tiêu: "..."
Xong rồi, từ nhỏ đã như vậy, sau này nhất định là một vũ trụ siêu cấp mê trai!
Nhìn qua Hoắc Trạch Tích...
Anh lại đang cười, sau lưng đang viết hai chữ to "Ôn nhu"
Nhan Tiêu không cam lòng, uống một hớp sữa đậu nành: "Em cũng cảm thấy anh rất đẹp trai."
Hoắc Trạch Tích chuyển ánh mắt nhìn qua Nhan Tiêu, không ngờ cô sẽ nói những lời này, cũng không biết nên nói tiếp cái gì.
Nhan Tiêu nhìn anh không phản ứng, "Tại sao bé ấy nói anh đẹp trai thì anh lại cười, còn em nói anh đẹp trai thì anh lại không có biểu cảm gì?"
Hoắc Trạch Tích không thể hiểu được: "Anh nên có biểu tình gì?"
Nhan Tiêu mặt dày: "Cười với em a!"
"..."
Hoắc Trạch Tích không để ý tới cô, đem một mâm bánh sầu riêng* đẩy về phía cô: "Khi ăn đừng nói chuyện."
* là một loại bánh dùng sầu riêng làm nhân, nặn hình tam giác rồi nướng lên, giống bánh kếp sầu riêng bên mình.
Nhan Tiêu liếc thấy Hoắc Trạch Tích bày ra vẻ nghiêm chỉnh, bỉu môi một cái nhưng không nhịn cười được.
Dựa theo kế hoạch, cơm nước xong đưa Nhan Tiêu về nhà, trước khi xuống xe hai người ngồi yên tĩnh một lúc, Nhan Tiêu không mở cửa xe, đã tới nhà của cô.
Hoắc Trạch Tích một tay cầm vô lăng, không thúc giục.
"Hoắc Trạch Tích..." giọng nói Nhan Tiêu có chút trầm: "Em cảm thấy em vẫn còn thích anh."
"Chờ qua một thời gian ngắn nữa, em sẽ không cho là như vậy." Giọng nói anh bình tĩnh
Nhan Tiêu cau mày: "Em không phải là nhất thời kích động."
Thái độ Nhan Tiêu kiên quyết, Hoắc Trạch Tích dứt khoát thẳng thắn hỏi: "Em thích anh ở chỗ nào?"
Mới biết chưa tới một tháng, thậm chí không có quá nhiều tiếp xúc, nói không phải nhất thời rung động, Hoắc Trạch Tích không tin.
"... Cái gì em cũng thích." Thanh âm càng ngày càng yếu.
Yên lặng mấy giây, anh lên tiếng: "Rất nhiều chuyện cần phải từ từ tìm hiểu mới biết rõ được."
Hoắc Trạch Tích vừa dứt lời, Nhan Tiêu nhìn nhìn anh: "Vậy anh có nguyện ý để em hiểu rõ hay không?"
Đối mặt chớp mắt một cái, trong ánh mắt Nhan Tiêu có gì đó sáng lên, Hoắc Trạch Tích quay đầu, không nhìn nỗi khao khát trong mắt cô nữa, đáp một nẻo: "Mấy năm học đại học này phải chăm chỉ, đừng lãng phí thời gian."
Lời nói xong, Nhan Tiêu không đáp lại.
Cô đột nhiên cảm thấy mình là một con cờ, tự cho là đi thật nhiều bước, cách anh gần một chút, nhưng chỉ cần anh dùng một câu nói đã định rõ bờ và nước.
Vì vậy tự cho là đích gần ngay trước mặt, biến thành không thể vượt qua.
"Em biết", Nhan Tiêu cúi đầu mở cửa xe đi ra ngoài, tay khoát lên cửa xe chần chừ một cái chớp mắt, lại đóng lại.
Đã sớm nên biết, nếm thử một lần nữa, kết cục vẫn giống nhau.
Đi hết mấy bước, Nhan Tiêu không nhịn được quay đầu, xe Hoắc Trạch Tích đã biến mất không thấy.
...
"Anh nói một chút đi, Nhan Tiêu rốt cuộc không tốt chỗ nào?"
Hoắc Bình Quả đuổi theo anh, không ngừng chất vấn.
Mắt thấy Hoắc Trạch Tích lên lầu vào phòng ngủ đóng cửa, Hoắc Bình Quả lại xông tới chận cửa lại, nói: "Anh nói một chút đi mà!"
Hoắc Bình Quả liều chết không sợ, Hoắc Trạch Tích cảm thấy phiền lòng, "Đừng đi theo anh nữa!"
"Anh không nói, em với mẹ không cam lòng." Hoắc Bình Quả lôi mẹ ra, gia tăng uy hiếp dụ dỗ.
Cô nói xong, Hoắc Trạch Tích lãnh đạm nhìn cô, không tiếng động cảnh cáo.
Hoắc Bình Quả bị nhìn chằm chằm có hơi sợ hãi, thái độ mềm mỏng một chút: "Nhan Tiêu trừ thân chưa đủ cao, những phương diện khác đều rất tốt, hơn nữa không phải gần đây lưu hành "dễ thương nhất là người lùn" sao? Nói thật, hai người rất xứng đôi!"
Hoắc Trạch Tích buông tay đè chốt cửa ra, yên tĩnh chớp mắt: "Em ấy còn đang đi học."
Hoắc Bình Quả vì Nhan Tiêu tranh cãi: "Cái này là sao? Em có quen một người chị, bây giờ hai mươi sáu tuổi vẫn còn đang đi học."
Cô căn bản không hiểu ý anh, Hoắc Trạch Tích sờ trán một cái, hơi kiên nhẫn giải thích: "Ý anh là em ấy còn nhỏ."
Hoắc Bình Quả cau mày: "Chị ấy đúng là còn đi học, anh yêu cầu người ta trưởng thành hơn hả?"
"Anh không có yêu cầu, chỉ cảm thấy không thích hợp."
"Nhưng mà... chị ấy rất thích anh!" Hoắc Bình Quả trưng ra biểu tình khẩn trương.
Hoắc Trạch Tích lãnh đạm: "Ở cái tuổi của em ấy, thích cũng nhanh mà không thích nữa cũng nhanh."
"Nhưng người ta thích anh rất lâu rồi, không phải đùa giỡn." Hoắc Bình Quả bất đắc dĩ giải thích.
Câu "thích rất lâu" này không thể nào kiểm chứng, hai người gặp mặt lần đầu tiên cũng cách đây nửa tháng, Hoắc Trạch Tích không muốn dây dưa với em gái ở cái đề tài này nữa, đóng cửa: "Anh thay quần áo."
"Anh, thật sự anh không có cảm giác gì với chị Nhan Tiêu à?" Hoắc Bình Quả ở ngoài cửa không phục hỏi.
Hoắc Trạch Tích cởi nút áo không nói, ngoài cửa lại tiếp tục: "Nếu quả thật không được, vậy sau này đối với cô ấy cũng tốt, đừng cho cô ấy hy vọng thì cô ấy sẽ không đau khổ nhiều."
Sững sốt chốc lát, Hoắc Trạch Tích tiếp tục cởi áo, không lên tiếng
....
Nhan Tiêu về nhà liền chạy thẳng lên phòng, mẹ Nhan muốn cản lại hỏi chuyện nhưng cô đã chạy vào phòng đóng cửa rồi.
Ngã xuống giường, coi như cái gì cũng không có, giả vờ như không khó chịu.
Lại không điều khiển được mở WeiBo của Hoắc Trạch Tích, tối qua không thể nghe, bây giờ cắm tai nghe vào.
Giọng nói của anh sạch sẽ thuần túy, cứ như không phải là giọng nói đã làm Nhan Tiêu khổ sở.
Có khi chợt nghĩ rằng, có phải mình chỉ thích cái này, thích thế giới không nhìn thấy Zain, mà không phải là Hoắc Trạch Tích.
Hồi kết thúc là một bài ca dao tối tăm, không tính là đau thương, vậy mà Nhan Tiêu lại muốn khóc.
Ngoài cửa mẹ Nhan cảm thấy lạ, đẩy cửa ra đã thấy mặt Nhan Tiêu đang vùi vào chăn, kêu cô một tiếng cũng không đáp lại.
"Tiêu Tiêu, thế nào rồi?" mẹ cô ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng vỗ cô.
Nhan Tiêu ngẩng đầu lên, nuốt nước mắt vào: "Không có gì."
Mẹ Nhan theo bản năng: "Có phải tối qua xảy ra chuyện gì không? Con không biết..."
"Mẹ! Đừng nói bậy bạ, người ta đối với con một chút tình cảm cũng không có." Nhan Tiêu vừa cúi đầu nhìn ngón tay, giọng bình thản có chút không bình thường.
Nhìn tình huống này là bà cũng biết rồi, dừng một chút, an ủi: "Bất cứ chuyện gì trên đời này đều không thập toàn thập mỹ, người ta không thích con, sau này tự nhiên sẽ gặp người con thích cũng thích con, con còn nhỏ như vậy, sợ cái gì?"
Nhan Tiêu bây giờ không nghe được cái gì ngoài "Con còn nhỏ", trong giọng nói mang nức nở: "Nhưng con chỉ thích anh ấy!"
"Chờ một thời gian sau con sẽ không thích nó nữa, không có gì không thay đổi cả..."