Đồng kiếm, Thiết kiếm giấu đoản kiếm vào tay áo, giả làm đồng tử sống gần đó ra ngoài du ngoạn, do người hầu của Hách Liên Xuân Thủy dẫn đường, vượt núi xuống Yến Nam, không ngờ mới ra khỏi nơi ẩn nấp đã bị Văn Trương và thuộc hạ Thư Tự Tú phát hiện.
Văn Trương và Thư Tự Tú cải trang vượt sông Dịch, định đến mấy hào môn đại hộ nghe ngóng, chợt thấy một già hai trẻ có vẻ ung dung tự tại nhưng thần sắc không che được vẻ khẩn trương, cưỡi ngựa rời khỏi Bát Tiên đài.
Văn Trương lập tức lưu ý. Theo bước ba người này có thể sẽ tìm được nơi Tức đại nương và Hách Liên Xuân Thủy trốn ở đâu.
Y và Thư Tự Tú lập tức ngấm ngầm bám theo.
Kết quả đuổi theo hơn trăm dặm, qua ba lữ dịch, cả hai không thấy gì khác thường.
Phỉ tặc Thanh Thiên Trại không thể chạy xa đến thế. Hơn nữa dọc đường không hề có manh mối gì.
Văn Trương nghi ngờ rằng mình đoán sai.
Một lần, y nhân lúc ba người ăn cơm ngoài điếm, sai Thư Tự Tú vào phòng lục lọi hành lý, phát hiện "vũ khí" của họ: một thanh Đồng kiếm và một thanh Thiết kiếm, cả một cây trường phủ có thể tháo lắp cán.
Thư Tự Tú lập tức quay lại bẩm báo, bổ sung thêm một câu: "Trong bốn gia tướng của Hách Liên Nhạc Ngô có một người dùng loại đại phủ này".
Văn Trương lắc đầu, vuốt râu đáp: "Cũng không lạ lắm".
Thư Tự Tú ngạc nhiên: "Có phải...".
Văn Trương đáp: "Như ta đoán, đôi tiểu kiếm này là vũ khí của bốn kiếm đồng theo hầu lão đại Vô Tình của Tứ Đại Danh Bộ".
Thư Tự Tú ngạc nhiên: "Vũ khí của kiếm đồng theo hầu Vô Tình ở đây? Vậy có phải y theo tặc đảng?".
Văn Trương đáp: "Có gì lạ đâu. Thiết Thủ đi cùng phỉ đảng, Vô Tình thanh cao hơn chỗ nào".
Thư Tự Tú hứng chí: "Nếu chúng ta truy ra Vô Tình trợ giúp phỉ đảng, cộng thêm việc Thiết Thủ thông đồng với chúng, không phải một bản tấu sẽ một mẻ quét sạch Tứ Đại Danh Bộ sao?".
Văn Trương trầm ngâm: "Thiết Thủ đi cùng phỉ đảng, giúp chúng giết quan binh, coi như hết đường; ở An Thuận sạn, Vô Tình bức Lý thị huynh đệ, Liên Vân Tam Loạn uống độc dược giả, khiến quan binh phân tán chủ lực, giúp tặc đảng đào thoát, tội trạng cũng cực kỳ trọng đại. Vì việc này ít nhất hai trong Tứ Đại Danh Bộ biến thành phạm nhân, bất quá ta hoài nghi Vô Tình tách ra nhằm cứu Thích Thiếu Thương, hai kiếm đồng này đi cầu viện binh, hoặc chí ít cũng đang đến hợp lại với y".
Thư Tự Tú hỏi: "Như vậy, cứ theo chúng sẽ tìm được Vô Tình?".
Văn Trương nói: "Tìm ra y sẽ thấy Thích Thiếu Thương".
Thư Tự Tú tiếp lời: "Thích Thiếu Thương là tội phạm số một, mọi hành động truy bắt đều nhắm vào y".
Văn Trương vuốt bộ râu dài: "Ta thấy chúng ta không nên bỏ qua đĩnh nguyên bảo mà đi tìm bạc lẻ".
Thư Tự Tú ấp úng: "Ý đại nhân là...".
Văn Trương đáp: "Đuổi theo".
Lần này cả hai đuổi theo đến tận Yến Nam.
Văn Trương thấy mục tiêu cùng vào trong Tướng quân phủ.
Y và Thư Tự Tú cẩn mật vượt tường vào trong, phát hiện Vô Tình, Lôi Quyển, Đường Vãn Từ, Thích Thiếu Thương cùng có mặt.
Lần đuổi theo này quả không vô ích.
Nhưng y lặng lẽ kéo Thư Tự Tú đi ngay.
Hai người tìm một tiểu điếm gần đó cư trú.
Thư Tự Tú đương nhiên không hiểu gì.
"Đã tìm được bốn tên trọng phạm này nhưng không thể khinh cử vọng động". Văn Trương nói, "Vô Tình, Thích Thiếu Thương, Lôi Quyển, Đường nhị nương này, chúng ta không địch nổi".
Thư Tự Tú đề nghị: "Chúng ta có thể thông tri cho sai nha ở đây đến vây bắt".
"Vô dụng thôi". Văn Trương đáp, "Quân ô hợp không thể tin cậy, hà huống Vô Tình uy danh lẫy lừng, huyện nha không dám động vào, việc này đang trong vòng nghi vấn, hơn nữa còn có Đô Thuấn Tài chống lưng cho y".
Thư Tự Tú hỏi: "Chúng ta phải làm sao?". Truyện được copy tại Trà Truyện
Văn Trương đáp: "Tạm thời không làm gì, ngươi có phát hiện không?".
Thư Tự Tú ngớ người: "Đại nhân, chuyện gì?".
"Vô Tình". Văn Trương đáp, "Vô Tình tựa hồ toàn thân không động đậy được".
"Kình địch này". Thư Tự Tú hoan hỷ, "Y mà bất động, chúng ta đỡ nhiều công sức".
"Đồng Thiết nhị kiếm đồng đến báo tin Thanh Thiên Trại nguy khốn, Thích Thiếu Thương tất đi giải cứu, khoảng hơn nửa bọn chúng ắt đi cùng, số còn lại chúng ta giải quyết dễ dàng hơn nhiều". Văn Trương nói, "Mục tiêu chủ yếu của chúng ta là Thích Thiếu Thương, đợi diệt y đã rồi hẵng nói".
"Nếu tất cả bọn Vô Tình, Thích Thiếu Thương, Lôi Quyển, Đường Vãn Từ đều mất mạng ở đây, công lao này...".
"Sẽ cùng hưởng với ngươi".
"Đa tạ đại nhân quan tâm...".
Văn Trương nghỉ lại tại một tiểu điếm, nhìn qua song cửa với vẻ tự tin, ở đây có thể giám thị động tĩnh của Đô phủ, không ngờ lúc đó vang lên tiếng khoái mã, hai người bước vào điếm.
Y nhìn xuống, đó là hai người quen.
Y đại hỉ thầm nhủ: "Đang nghĩ đến việc gặp hai người này ở đây, đúng là trời giúp ta, ắt Cửu U Thần Quân ở gần đây, phen này có thể thu thập được bọn Vô Tình".
Hai người này, nam là Long Thiệp Hư, nữ là Anh Lục Hà.
Hai người này mấy phen ám toán bọn Lưu Độc Phong, Thích Thiếu Thương thất bại, sư phụ Cửu U Thần Quân liều mình với Lưu Độc Phong, Hồ Chấn Bi thảm tử, "Thiết Tật Lê" sinh tử không rõ, Bào Bào mất thần trí, coi như không xong đời. Lưỡng diện Tinh kính hộ thân của Anh Lục Hà bị phá, Long Thiệp Hư thụ nội thương, cả hai dìu dắt nhau đến trấn thành nghỉ ngơi.
Cả hai xuống ngựa vào điếm, Long Thiệp Hư lại định giở bài cũ, ra oai với điếm gia, nhưng Anh Lục Hà ngầm kéo tay áo: "Không nên, có người đang quan sát chúng ta".
Cả hai liền ngoan ngoãn trả bạc, vào phòng rồi, Long Thiệp Hư nóng lòng hỏi: "Sao muội biết?".
Anh Lục Hà đáp: "Chúng ta vừa xuống ngựa, đã có người ở song cửa phía bắc quan sát chúng ta chằm chằm".
Long Thiệp Hư nếm mùi mấy lần, lại bị mấy vết thương, đấu chí đã tan nên vội nói: "Sao không đi ngay mà còn ở lại đợi người ta đến làm thịt".
Anh Lục Hà nói: "Không thể đi được, chúng ta mà đi sẽ đả thảo kinh xà, đánh động địch nhân, địch tối ta sáng, thậm chí còn tệ hơn".
Long Thiệp Hư hoảng hốt: "Làm sao bây giờ?". Xưa nay hắn đầu óc trì độn, luôn nghe theo chủ ý của Anh Lục Hà.
Anh Lục Hà mím môi: "Chúng ta phản đòn, muội nhận rõ hắn ở phòng phía bắc. Phải cao thủ, tình hình không ổn, chúng ta rút ngay; không phải cao thủ, nhân lúc đêm tối, xử lý luôn là xong".
Long Thiệp Hư đương nhiên đồng ý.
Đêm buông xuống, Anh Lục Hà và Long Thiệp Hư đổi áp dạ hành, lần đến phòng phía bắc, ngần ngừ trước cửa một hồi mới ngầm dùng đao nhấc then cửa lách vào, không thấy động tĩnh gì, bèn lăn đến giường, bổ đao xuống.
Anh Lục Hà đâm một đao xong, lập tức biết không ổn, lạc giọng: "Không xong rồi".
Long Thiệp Hư cất giọng trong bóng tối: "Làm sao đây?".
Anh Lục Hà thấp giọng: "Trên giường không có người".
Long Thiệp Hư nhảy sang giường bên cạnh: "Huynh cũng không thấy ai...". Vai hắn đụng vào ngực Anh Lục Hà, liền nổi dâm niệm: "Không biết chúng trốn ở đâu, chi bằng chúng ta...".
Anh Lục Hà khẽ quát: "Không được, về phòng nào".
Cả hai lặng lẽ đi ra, qua song cửa nhảy về phòng, vừa đặt chân xuống liền nhận ra có điều không ổn.
Long Thiệp Hư đặt chân xuống.
Anh Lục Hà quát lên: "Cẩn thận". Lời vừa buông đã tung mình lách đi.
Trong phòng lóe sáng tinh mang, tựa hồ có người rút lợi khí ra bị ánh trăng phản chiếu.
Long Thiệp Hư cũng phát hiện, rút Hổ My côn ba mũi hai lưỡi đập vào ánh tinh quang.
"Choang", hai món binh khí va nhau.
Chợt ở góc khác có người quát khẽ: "Đừng động thủ".
Anh Lục Hà nghe tiếng nhận vị trí, thiết như ý xuất ra một chiêu ba thức, đều là sát thủ.
Nhưng ba thức đều hụt, ngược lại đồ vật trong phòng bị ả đập vỡ loảng xoảng.
Ba thức của ả đánh vào khoảng không, biết địch nhân không dễ chơi, không để ý đến tình hình bên Long Thiệp Hư, nhảy qua cửa thoát đi.
Một người trầm giọng quát: "Tôn giá là ai? Xin để lại tính danh!".
Anh Lục Hà cười lạnh: "Các người đột nhập phòng chúng ta lúc nửa đêm, mang theo binh khí còn hỏi chúng ta là ai sao?". Không ngờ Long Thiệp Hư đần độn quát vang: "Đồ chết nhát! Ta đi không đổi họ, ngồi không đổi tên, Long...".
Anh Lục Hà ở cạnh song cửa, liền quát: "Im ngay".
Người đó thở phào một hơi: "Cạnh cửa có phải là Anh nữ hiệp? Xin đừng đi".
Long Thiệp Hư ở trong bóng tối đấu mấy chiêu với địch thủ, lùi đến cạnh cửa, thấp giọng hỏi Anh Lục Hà: "Làm sao đây?".
Chợt một người đặt tay lên vai, hắn phát hiện, định lắc đi nhưng nửa thân người cứng đơ.
Lúc đó, bên ngoài đường có tiếng vó ngựa vang lên, từ xa phi tới.
Long Thiệp Hư tưởng Anh Lục Hà bỏ hắn mà đi, vội gọi: "Anh sư muội, sư muội...". Người trong bóng tối không chần chữ nữa, bật lửa lên nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Hạ quan họ Văn, trước đây chúng ta gặp qua, lần này xông vào phòng ngủ của hai vị, xin thứ tội".
Từ ngoài song cửa thập thò một đôi mắt sáng rực, liên tục quan sát, Văn Trương buông tay Long Thiệp Hư, vòng tay nói với ra: "Anh nữ hiệp, xin mời vào, nữ hiệp có nhận ra hạ quan không?".
Anh Lục Hà nhìn vào, nhận ra trong phòng có hai người, một văn nhược nho nhã, ôn hòa hữu lễ đang nói với mình, người còn lại mày kiếm mắt sao, cầm liêm đao, chính thị kẻ vừa giao thủ với Long Thiệp Hư.
Ả nhìn rõ, mới yên tâm nhảy vào phòng, vái chào: "Nguyên lai là Văn đại nhân, cả Thư lão tổng!".
Văn Trương cười: "Anh nữ hiệp, tráng sĩ, chúng hạ quan ban đêm xông vào, quả thất lễ".
Trong lòng Anh Lục Hà vẫn phòng bị: "Khó lắm, Văn đại nhân mới đang đêm có nhã hứng đến viếng, không biết vì chuyện gì?".
Tiếng giao thủ trong phòng đã kinh động đến bên ngoài, điếm gia thắp đèn đến hỏi han, Anh Lục Hà đứng trong phòng nói rằng vô sự, điếm gia lầu bầu một hồi mới cáo từ.
Văn Trương cười bảo: "Hạ quan vốn có việc muốn thương lượng cùng nhị vị, không muốn kinh động người khác, không biết hai vị ra ngoài, thành ra mới gây ra hiểu lầm".
Anh Lục Hà nhận ra lời Văn Trương có vẻ châm biếm, lòng hết sức không vui nên giữ ý đề phòng với y. Văn Trương hỏi ả tình hình Cửu U Thần Quân, ả không muốn đối phương biết mình mất chỗ dựa, bèn đáp Cửu U Thần Quân đã giết Lưu Độc Phong, trọng thương Vô Tình tạm mất sức phản kháng nhưng Thần quân cũng thụ thương, không thể bắt trọn ổ bọn Thích Thiếu Thương.
Thái Kinh mời Cửu U Thần Quân xuất động, vốn do Phó Tông Thư và Văn Trương dẫn dắt. Đệ tử của Cửu U Thần Quân ngoài Thổ Hành Tôn Tôn Bất Cung chết trong tay Tứ Đại Danh Bộ cùng Nhân Tại Thiên Lý Độc Cô Uy bị thương, bảy kẻ khác gồm Lạc Đà lão gia Tiên Vu Cừu, Thần Nha tướng quân Lãnh Hô Nhi, Hồ Chấn Bi, "Thiết Tật Lê", Bào Bào, Long Thiệp Hư, Anh Lục Hà đều hiểu rõ việc đó. Văn Trương có thể coi là người cùng phe - đương nhiên Anh Lục Hà khẳng định thế. Bất quá ả liên tục gặp họa, sư phụ mất mạng, đồng môn lần lượt thảm tử đâm ra biến thành kinh cung chi điểu, bất giác phải thầm đề phòng.
Long Thiệp Hư xưa nay vẫn nhìn sắc mặt ả hành sự, tuy Anh Lục Hà nói lái sự thật đi nhưng y không dám cải chính.
Văn Trương đương nhiên hoan hỷ.
Lưu Độc Phong chết rồi.
Một "kình địch" của y đã xong đời.
Vô Tình trọng thương, không thể động thủ.
Chỉ còn lại ba đại địch Thích Thiếu Thương, Lôi Quyển và Đường Vãn Từ, còn ba kiếm đồng và một người hầu, y hoàn toàn không coi vào đâu.
Anh Lục Hà lại cho biết, bức "huyết thư" quan trọng giấu trong lưỡi kiếm của Thích Thiếu Thương.
Văn Trương nói: "Bất kể thế nào, chúng ta cũng phải lấy ba vật, một là đầu Thích Thiếu Thương, hai là bức thư, ba là nhân lúc Vô Tình không thể hoàn thủ mà giết đi. Việc này phải mượn lực nhị vị giúp đỡ mới xong".
Anh Lục Hà và Long Thiệp Hư đều hận bọn Thích Thiếu Thương, Lôi Quyển, Vô Tình cực độ, có mối cừu sát sư phải báo nhưng tự biết không phải đối thủ, bèn tỏ vẻ ngần ngừ, không dám lên tiếng đồng ý ngay.
Mặt khác, Anh Lục Hà biết mình mất chỗ dựa, cần một kẻ như Văn Trương chiếu ứng cả trong võ lâm lẫn đường quan tước nên không dám cự tuyệt yêu cầu.
Ngày hôm sau, Văn Trương phái Thư Tự Tú dịch dung đến gần Đô tướng quân phủ nghe ngóng, phát hiện Thích Thiếu Thương cùng Lôi Quyển và bộc nhân biến mất.
Văn Trương nghi ngờ, quay lại thám thính, lần này y bỏ ra nhiều bạc mua đứt một trưởng công và một quản sự Đô phủ mới biết Thích Thiếu Thương quả nhiên đã đi rồi.
Đi từ canh đầu đêm qua.
Văn Trương tính toán thời gian, biết khi mình giao thủ cùng Long Thiệp Hư, Anh Lục Hà đêm qua là lúc bộc dịch đưa Thích Thiếu Thương cùng Lôi Quyển cưỡi ngựa rời thành.
Y tự biết nhất thời thất sách, để vuột mất Thích Thiếu Thương và Lôi Quyển.
Chắc Thanh Thiên Trại của Ân Thừa Phong đã bị phá nên hai người mới đang đêm đi cứu viên?
Nếu bám theo, không chỉ giết được Thích Thiếu Thương, lấy huyết thư, còn tìm được cả nơi phỉ đồ ẩn thân.
Y chỉ còn nước thở dài tiếc nuối.
Thích Thiếu Thương, Lôi Quyển đi gấp như vậy, muốn bắt kịp không dễ dàng gì.
Y quyết định lập tức động thủ.
Ở đây còn có Vô Tình, Đường Vãn Từ, giết họ rồi tính.
Y nói ý định với Long Thiệp Hư và Anh Lục Hà, cả hai cực lực tán đồng.
Vô Tình gần như phế nhân.
Giết một Đường Vãn Từ có gì khó?
Còn Đô Thuấn Tài, ba kiếm đồng cùng chín vệ sĩ không đáng ngại, chỉ cần Thích Thiếu Thương và Lôi Quyển không có mặt, Anh Lục Hà và Long Thiệp Hư gan dạ hẳn.
- o O o -