"Thiết Tường. Bốn đầu yêu thú kia là như thế nào? Bây giờ ngươi có thể nói cho ta nghe rồi chứ." Trên đường đi, Nam Chiêu Thành liên tục suy nghĩ về những gì vừa xảy ra, như nhớ tới điều gì, y quay sang bên cạnh hỏi.
Nói rồi, lấy Vân Hà Khuê dẫn đầu, sáu đạo độn quang thay đổi phương hướng, tiến thẳng vào phía sâu bên trong Ngõa Di Cương.
Nửa canh giờ sau.
Trước cửa vào một thạch động, nằm bên trong một hạp cốc ở phía sâu bên trong khu ngoại vi của Ngõa Di Cương, sáu đạo độn quang thu lại, xuất hiện sáu người, năm nam và một nữa.
“Chỗ này đã là đừng cùng rồi!” Nam Chiêu Thành đánh giá xung quanh một lượt, nhàn nhạt nói.
Đám người Thiết Tường cũng nhận ra điều này, ánh mắt của mỗi người đều đảo qua đảo lại, cố tìm xem có phát hiện ra được gì khác không.
“Di! Kia là cái gì?” Đột nhiên, như phát hiện ra cái gì, Minh Hải kinh ngạc nói.
Biểu hiện của Minh Hải lập tức khiến cho những người khác chú ý đến, Nam Chiêu Thành đảo mắt về phía mà Minh Hải đang chăm chú nhìn, lập tức tinh quang trong mắt y lóe lên, chậm rãi tiến về phía trước.
Tới bên cạnh một đống đổ nát, Nam Chiêu Thành phất tay một cái, đất đá trước mặt bị hất tung qua một bên, để lộ ra một khoảng trống dưới đất, ngay dưới mặt đất xuất hiện một trận pháp, nhưng nó đã bị tàn phá một phần ba.
“Đây là… Truyền Tống Trận.” Vừa nhìn thấy trận pháp dưới mặt đất, Nam Chiêu Thành kinh ngạc, hô lên.
“Đúng vậy! Là Truyền Tống Trận, chỉ là nó có chút khác thường, nếu ta đoán không nhầm thì đây hẳn là một cỗ Thượng Cổ Truyền Tống Trận rồi.” Nam Chiêu Thành chăm chú quan sát kỹ Truyền Tống Trận trước mặt, một lúc sau, thản nhiên nói.
“Sư thúc nói sao? Đây là Thượng Cổ Truyền Tống Trận?” Ở một bên, Điền Lăng từ đầu đến giờ không lên tiếng, đột nhiên hỏi.
“Không sai! Nếu ta đoán không nhầm, rất có thể bốn đầu yêu thú kia là do Truyền Tống Trận này mang tới rồi. Đáng tiếc, Truyền Tống Trận đã bị chúng phá hủy.” Nam Chiêu Thành gật đầu, có chút đáng tiếc nói.
“Ý sư thúc là, nếu trận này không bị phá hủy. Thì chúng ta sẽ biết được ở bên kia là địa phương nào sao?” Thấy biểu hiện của Nam Chiêu Thành, Văn Hà Khuê khẽ nhíu mày, nói.
“Hắc hắc. Tiểu tử ngươi thật thông minh. Ý ta đúng là như vậy đấy, ở bên kia chưa rõ là địa phương nào, có nguy hiểm gì không, nhưng nếu được, ta cũng muốn qua đó tìm kiếm cơ duyên đấy.” Nam Chiêu Thành cười hắc hắc, không phủ nhận nói.
“Sư thúc ngài nói trí phải, ở tu tiên giới cầu phú quý trong hung hiểm, nếu có cơ hội, điệt nhi cũng muốn mạo hiểm một lần.” Văn Hà Khuê cũng mỉm cười, nịnh hót nói.
Trong lúc Nam Chiêu Thành và Văn Hà Khuê nói chuyện, Diệp Khôn lẳng lặng đứng một bên, ý nghĩ trong đầu hắn xoay chuyển, đồng thời tập chung vào Thượng Cổ Truyền Tống Trận dưới chân, hắn dùng thần thức ghi nhớ từng chi tiết nhỏ của nó lại. Xem ra hắn đã có chủ ý gì đó với Truyền Tống Trận này rồi đây.
“Không có gì! Chẳng qua vãn bối thấy hứng thú với Truyền Tống Trận này, nên muốn quan sát kỹ cấu tạo của nó một chút, về sau sẽ nghiên cứu qua nó một chút mà thôi.” Diệp Khôn khẽ xoay người lại, nhìn Nam Chiêu Thành cung kính nói.
“Tiểu tử! Không nghĩ tới ngươi cũng có hứng thú với trận pháp chi đạo a? Nếu ngươi muốn, cũng không có gì khó cả, đợi trở về bổn môn, ta sẽ cho người mang tới cho ngươi những điển tịch về trận pháp để ngươi ngâm cứu a.” Nam Chiêu Thành hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cười nói.
“Không tốt! Mọi người mau lui lại.” Nhìn thấy quỷ vụ không ngừng kéo vào, vẻ mặt Nam Chiêu Thành đại biến, y vội hét lên một tiếng, sau đó lui vào phía trong, đồng thời tế ra đủ loại phòng hộ bao bọc lấy toàn thân. Trên tay hắn từ lúc nào cũng đã xuất hiện một thanh Cự Nhận sáng loáng.
Đám người Thiết Tùng và Diệp Khôn thấy vậy, sắc mặt cũng đại biến, theo tiếng hô của Nam Chiêu Thành, bọn họ nhao nhao vội lui về phía sau, đồng thời đều tế ra thanh quang hộ thuẫn đem cơ thể bảo vệ lấy.
Trong tình cảnh này, không ai để ý đến biểu hiện của Diệp Khôn. Trên mặt hắn chỉ thoáng qua một chút sợ hãi, rồi rất nhanh trở lại bình thường, nhưng ở sâu trong mắt hắn lại toát lên một tia vui mừng.
Lùi vào sâu bên trong, hai tay Diệp Khôn lắm chặt, thần niệm đưa vào bên trong túi trữ vật, kìm nén lại sự xúc động của Phệ Linh Thiên Quỷ ở trong Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên.