Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 2 - Chương 97: Phệ Linh Thiên Quỷ Chi Uy

Diệp Khôn vừa nhận lời, Nam Chiêu Thành tỏ vẻ hài lòng vội quay sang đám người bên cạnh nói: "Được rồi! Các ngươi theo ta. Trong thời gian ngắn nhất, phải thu thập được nó."

"Vâng! Sư thúc." Bốn người nhìn nhau, đồng thanh nói.

Sau đó, toàn thân Nam Chiêu Thành hào quang nổi lên, trên tay liền xuất hiện một tấm phù lục, y dán lên người, đồng thời hướng Tam Thủ Ngô Công lao tới.

Bốn người thấy vậy khẽ đảo mắt nhìn Diệp Khôn bên cạnh một cái, trên mặt tỏ vẻ phức tạp. Sau đó cũng không nói gì, đồng loạt cùng nhau tế ra bảo vật, theo sau Nam Chiêu Thành tấn công Tam Thủ Ngô Công.

Hai mắt Diệp Khôn nhíu lại, cũng không nói gì thêm, sau khi thở dài một tiếng, hắn liền lao tới đầu Độc Giác Ưng ở phía xa.
Hai đầu yêu thú thấy vây không hề tỏ ra sợ hãi. Ngược lại, càng khiến chúng giận giữ hơn, gầm lên một tiếng, hai đầu yêu thú phân biệt, tiếp nhận đối thủ của mình.

Chỉ trong chốc lát, một trận vây công quần chiến đã diễn ra.

Nam Chiêu Thanh tay phải khẽ nâng, một thanh Cự Nhận từ không trung hiện ra, sau đó y hét lên mốt tiếng, đồng thời ngón tay khẽ điểm về phía Cự Nhận một điểm, ngay lập tức, Cự Nhận hào quang đại tố, từ trên cao bổ thẳng xuống ba cái đầu của Tam Thủ Ngô Công.

Bốn người bọn Thiết Tường cảm thấy uy lực của một đòn này mạnh kinh người, trong lòng tràn đầy vui mừng. Cũng đồng loạt xuất ra những chiêu mạnh nhất, liên tục hướng Tam Thủ Ngô Công đánh tới.

Tam Thủ Ngô Công bị năm người liên thủ vây công. Trong lòng nó có chút sợ hãi, vội lùi về phía sau mấy chục trượng hòng tránh những đòn tấn công liên tiếp của năm người. Đồng thời cả người nó yêu khí đại thịnh, ba cái miệng mở rộng ra như ba cái chậu máu, sau đó miệng nó liên tục phun ra những luồng hào quang to bằng nắm tay về phía trước, muốn ngăn cản thế tấn công của năm người.

Nhất thời, Tam Thủ Ngô Công cũng đỡ được đợt tấn công đầu tiên. Nhưng ngay sau đó, nó lại phải chịu thêm những đòn tấn công khác từ năm người bọn Nam Chiêu Thành.

Cũng may, Tam Thủ Ngô Công thịt béo da dày, cho nên nó miễn cưỡng duy trì được một đoạn thời gian, nhưng cứ như vậy cuối cùng nó cũng phải chết, không còn nghi ngờ gì nữa.

Bên này, Diệp Khôn vừa ra tay hắn đã dốc hết toàn lực. Đối mặt với Độc Giác Ưng, Diệp Khôn quả thật không có lấy một phần cơ hội thủ thắng nào cả. Vì vậy, hắn chỉ có thể dốc hết thủ đoạn của mình ra, vừa đánh vừa chạy, dụ đối phương rời xa chỗ này.

Tuy thực lực của Diệp Khôn không bằng Độc Giác Ưng. Nhưng dù sao, Độc Giác Ưng hiện tại thực lực cũng bị giảm sút đi rất nhiều, thực lực của nó bây giờ cũng chỉ tương đương với Luyện Khí Kỳ tầng mười ba mà thôi.

Vì vậy, Diệp Khôn cũng dễ dàng cầm cự được với nó một khoảng thời gian nhất định, vừa đánh vừa chạy.

Nửa khắc sau, Diệp Khôn đã dụ nó chạy ra khỏi phạm vi cảm ứng của Nam Chiêu Thành, lúc này hắn và Độc Giác Ưng đã tiến sâu vào bên trong Ngõa Di Cương.

“Chỗ này có lẽ không sai. Quỷ khí dày đặc như thế này, thần thức của hắn không thể thấy rõ được. Hắc hắc. Cũng nên kết thúc ở đây thôi.” Đang bỏ chạy, đột nhiên Diệp Khôn dừng lại, sau đó hắn quay đầu lại nhìn về phía Độc Giác Ưng đang gầm gừ đuổi theo mình, khóe miệng nhếch lên cười đắc ý thì thào nói.

Nói rồi, cánh tay Diệp Khôn khẽ động, lập tức trên lòng bàn tay hắn xuất hiện một cây phiên kỳ màu đen, bên trên thân kỳ còn có đồ án mặt quỷ nhìn rất dữ tợn.

Đây đúng là Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên.

Diệp Khôn bất động thanh sắc, sau đó khẽ đưa thần thức của mình tiến nhập vào bên trong đồ án mặt quỷ.

Đột nhiên, đồ án mặt quỷ trên thân phiên kỳ chớp chớp vài cái, một luồng quỷ vụ từ thân phiên kỳ kích bắn ra, sau khi lượn một vòng trên không trung liền đứng yên tại chỗ, lơ lửng trước mặt Diệp Khôn.

Quỷ vụ thu liễm lại, liền xuất hiện một tiểu nhân hình người to bằng nắm tay hài tử. Tiểu nhân đảo mắt nhìn xung quanh, đồng thời dùng mũi hít hít vài cái, cảm nhận được quỷ khí xung quanh, trên mặt nó tỏ ra mừng rỡ.

Nhưng khi thấy Diệp Khôn ở trước mặt, cả người nó khựng lại, nhìn hắn với vẻ mặt đầy cung kính.

Tiểu nhân này đúng là Phệ Linh Thiên Quỷ đã tiến hóa. Hơn nữa, khí tức lần này của nó vậy mà đã vượt lên một bậc, đạt đến cảnh giới Quỷ Vu Sơ Kỳ tương đương với cao thủ Trúc Cơ Sơ Kỳ rồi đấy.

Diệp Khôn cảm nhận được cảnh giới hiện tại của Phệ Linh Thiên Quỷ đã tăng tiến, trên mặt hắn tràn đầy vẻ hưng phấn, như vậy việc chém giết đầu Độc Giác Ưng kia không thành vấn đề nữa rồi.

“Thật không ngờ, chỉ một thời gian ngắn như vậy Phệ Linh Thiên Quỷ đã tấn cấp rồi. Xem ra, nó đã luyện hóa xong một tia Thần Lôi Chi Niệm rồi a.” Diệp Khôn hưng phấn nhìn Phệ Linh Thiên Quỷ trước mặt thì thào nói.

“Phệ Linh, ngươi hãy diệt sát đầu Độc Giác Ưng kia. Hồn phách của nó hẳn là đại bổ cho ngươi đó a.” Tiếp đó, Diệp Khôn với sắc mặt nghiêm nghị, quay sang nhìn Độc Giác Ưng đang lao tới gần nói.

Phệ Linh Thiên Quỷ nghe vậy, khẽ gật đầu một cái. Nó quay đầu lại, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Độc Giác Ưng đang lao tới.

Độc Giác Ưng đang hung hăng, muốn lao vào xé xác Diệp Khôn ra, nhưng khi ánh mắt của nó tiếp xúc với ánh mắt của Phệ Linh Thiên Quỷ, thì cả người nó đột nhiên khựng lại. Toàn thân nó đột nhiên run rẩy, dường như nó rất sợ tiểu nhân trước mặt nó.

“Rống!”

Độc Giác Ưng gầm lên giận giữ, tuy sâu trong nội tâm của nó rất kiêng kỵ tiểu nhân phía trước, nhưng dẫu sao linh trí của nó chưa hoàn toàn mở ra, cho nên nhận thức còn kém. Nó tuy là yêu thú cấp hai, nhưng bản tính hung tàn của dã thú, đã khiến nó không còn để ý gì cả.

Hai mắt Độc Giác Ưng hung quang nổi lên, nó há rộng cái miệng đầy máu, phun ra một luồng hắc quang to bằng cái chén ăn cơm. Đồng thời cặp cánh sau lưng nó đón gió phe phẩy, từng cọng lông trên người nó rụng xuống, lập tức trở thành hàng loạt phi châm, ào ào kích bắn về phía tiểu nhân và Diệp Khôn.

Diệp Khôn cả kinh, toàn thân thanh quang đại tố, huyễn hóa ra thành một tấm thuẫn chắn ở trước người. Không dừng lại ở đó, Diệp Khôn lấy ra mấy tấm phù có thuộc tính phòng ngự dán lên người, sau đó hai chân hắn vội lùi lại phía sau, thoáng cái đã ra xa hơn ba mươi trượng.

Ngay khi thân hình ổn định lại, Diệp Khôn liền rút Thủy Linh Kiếm ra, đồng thời vung kiếm vẽ vào khoảng không phía trước một vòng, tạo thành một bước tường kiếm khí chắn trước người.

Sau đó, hắn đem ánh mắt của mình nhìn chằm chằm về phía trước, trên mặt hiện rõ vẻ nghiêm nghị, chuẩn bị đón đỡ đòn tấn công của đối phương.

Hết thảy những động tác này, chỉ diễn ra trong chớp mắt. Trước thế công hung hãn của Độc Giác Ưng, Diệp Khôn vậy mà đã tế ra một loạt thủ đoạn phòng ngự.

Ngược lại, Phệ Linh Thiên Quỷ đối mặt với thế công của Độc Giác Ưng dường như không thấy nó có biểu hiện gì là khẩn trương cả, trên mặt nó vẫn không có gì thay đổi, xem ra đối với đòn tấn công này của đối phương không hề khiến nó phải sợ hãi.

Tuy vậy, Phệ Linh Thiên Quỷ cũng không dám quá coi thương Độc Giác Ưng, đối với thế tấn công của Độc Giác Ưng nét mặt nó vẫn hơi đổi, chỉ là hơi đổi mà thôi.

Đôi tay nhỏ của nó khẽ trà sát lại với nhau, lập tức xuất hiện từng tia lôi điện, lập lòe chớp động lên vài cái. Từ lòng bàn tay của nó, liền xuất hiện một thanh tiểu kiếm màu vàng rực rỡ, trên thân kiếm vậy mà còn phảng phất có một tia rất nhỏ Thần Lôi Chi Niệm hiện ra.

Tay phải của Phệ Linh Thiên Quỷ nắm lấy chuôi kiếm chỉ thẳng lên trời, lập tức một hư ảnh cự kiếm được huyễn hóa ra, hư ảnh cự kiếm lớn gấp mấy chục lần tiểu kiểm có thừa, bên trong hư ảnh cự kiếm còn có rất nhiều tia lôi điện xẹt qua xẹt lại, nhìn rất đáng sợ.

Độc Giác Ưng nhìn thấy một màn này, trong lòng tràn đầy sợ hãi, nó rống lên một tiếng, cả người vọt về phía sau hơn mười trượng, nhưng vẫn không ngừng công kích lại.

Miệng nhỏ của Phệ Linh Thiên Quỷ khẽ chu lên, cánh tay còn lại khẽ nâng, động tác rất tự nhiên, vẽ một đồ án vào khoảng không.

Đồ án vừa vẽ xong, một mặt quỷ dữ tợn được huyễn hóa ra, lúc đầu chỉ bằng cái chậu nhỏ, chỉ trong vài nhịp thở đã khuếch đại lớn lên mấy chục trượng, bao chùm lấy toàn bộ một khu vực trước mặt tiểu nhân vào trong, tạo thành một tấm chắn khổng lồ, ngăn chặn công kích của đối phương.

Cùng lúc đó, thế công của Độc Giác Ưng cũng đã đánh tới, từng đạo hắc quang và phi châm thế như chẻ tre, kích đánh lên mặt quỷ ở phía trước.

“Phốc…Phốc…”
Từng tiếng chầm đục vang lên, cứ như vậy, toàn bộ hắc quang và phi châm kích bắn lên trên mặt quỷ.

Thế nhưng, công kích của Độc Giác Ưng dường như không có tác dụng gì là mấy, toàn bộ uy lực của nó đã bị mặt quỷ ngăn lại, triệt tiêu tất cả.

Mặt quỷ bị công kích của Độc Giác Ưng cũng khiến cho nó bị biến dị, tiêu tán đi một phần, nhưng rất nhanh, nó lại tụ hợp trở lại, đồng thời nhìn Độc Giác Ưng nhe răng ra cười.

Độc Giác Ưng thấy cảnh này biểu hiện ra bên ngoài vừa sợ vừa giận, nó nghĩ thế nào cũng không ra công kích của mình lại đơn giản bị hóa giải như thế. Hung quang trong mắt nó càng lúc càng nồng đậm, sau đó nó gầm lên một tiếng giận giữ, đang định há miệng tấn công thêm lần nữa.

Thế nhưng, nó còn chưa kịp hành động gì, đột nhiên một cảnh tượng đáng sợ xuất hiện trước mặt nó, khiến cho nó sợ hãi, cả người run rẩy.

Xé rách mặt quỷ ra làm đôi, một thanh cự kiếm dài hơn trăm trượng mang theo lôi điện chi uy, lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi, chớp mắt một cái đã chém tới đỉnh đầu của Độc Giác Ưng.

Độc Giác Ưng chỉ kịp gầm lên một tiếng thê lương, toàn thân bị kiếm quang chẻ ra làm đôi, huyết vũ đầy trời, thi thể rơi phịch xuống đất.

Cứ như vậy, Độc Giác Ưng đã bị diệt vong.