Sau đó Tiểu Bạch thu lấy những nguyên liệu luyện khí được tách ra từ Thiết Chùy phân biệt từng loại một rồ cho vào một hộp ngọc. Xong đâu đấy, nó hướng Diệp Khôn kêu lên hai tiếng gia hiệu cho hắn.
"Ha ha, Tiểu Bạch, cứ để đó đi. Trước tiên cùng ta ra ngoài thử dung hợp tiểu kiếm này chút đã." Diệp Khôn nhìn Tiểu Bạch cười lớn, đầy hưng phấn nói.
Nói rồi, Diệp Khôn cầm tiểu kiếm trên tay đi ra ngoài động phủ, hướng một vùng đất rộng xa xa phía trước đi tới. Tiểu Bạch cũng hứng trí, chạy theo sau.
Đột nhiên, vẻ mặt Diệp Khôn tỏ ra ngưng trọng, hắn đem thần thức tập chung vào tiểu kiếm trước mặt. Tâm thần của hắn khẽ động, điều khiến tiểu kiếm lượn một vòng trên không trung, sau đó quay trở về lượn lờ xung quanh người hắn, tiểu kiếm cứ thế phiêu phù cứ như thể là có linh tính vậy.
Tiếp đó, Diệp Khôn lấy ra Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên, hai tay khu động phiên kỳ, miệng đọc chú ngữ khó hiểu, triệu hồi Phệ Linh Thiên Qủy đi ra.
Phệ Linh Thiên Qủy vừa xuất hiện, lập tức không gian xung quanh người Diệp Khôn trong phạm vi bán kính khoảng mười trượng ngùn ngụt qủy khí, khiến cho người ta cảm thấy rợn người.
Qủy khí bốc lên ngùn ngụt, nhưng chỉ trong một khắc, lấy mắt thường cũng có thể thấy được nó đang co rút lại một chỗ. Không bao lâu sau, khi quỷ khí tụ lại, thì hiện ra một qủy vật với khuôn mặt dữ tợn, trên người nó tản mát ra khí tức Quỷ Linh Kỳ đỉnh phong. Đây đúng là chân diện mục thật sự của Phệ Linh Thiên Qủy.
Phệ Linh Thiên Qủy vừa xuất hiện, nó ngửa mặt lên trời huýt dài một tiếng. Sau đó nó đem ánh mắt cung kính nhìn qua Diệp Khôn gật đầu một cái, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Bạch, toàn thân nó khẽ run, dường như nó rất sợ Tiểu Bạch vậy.
Diệp Khôn nhìn biểu hiện của Phệ Linh Thiên Quỷ thì hết sức hài lòng, không uổng công hắn đã lao công tế luyện nhiều ngày, khiến cho hắn tốn rất nhiều tinh huyết. Cuối cùng khiến cho Phệ Linh Thiên Quỷ trở thành một linh quỷ của mình, biến nó thành tay chân đắc lực của hắn.
Có điều, Diệp Khôn thấy biểu hiện của Phệ Linh Thiên Quỷ đối với Tiểu Bạch đúng là rất sợ hãi. Điều này, khiến cho hắn cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cũng không có đi tìm hiểu làm gì. Dù sao Phệ Linh Thiên Quỷ cũng tốt, mà Tiểu Bạch cũng tốt. Từ nay về sau, cả hai sẽ theo bên hắn, trợ giúp hắn trong con đường tu tiên đầy chông gai này.
Nghĩ vậy, khóe miệng Diệp Khôn nở nụ cười. Sau đó hắn bấm niệm pháp quyết, ngón tay nâng lên khễ điểm về phía Phệ Linh Thiên Quỷ một điểm.
Một đạo linh quang từ đầu ngón tay Diệp Khôn lóe lên, ngay sau đó, đạo linh quang bay vụt thẳng vào giữa mi tâm của Phệ Linh Thiên Quỷ rồi biến mất.
Ngay lập tức, Phệ Linh Thiên Quỷ gầm lên một tiếng đau đớn, khuôn mặt nó vặn vẹo biến đổi liên tục.
Diệp Khôn thấy cảnh này, mặt không hề đổi sắc, miệng vẫn lẩm bẩm, ngón tay liên tục điểm về Phệ Linh Thiên Quỷ.
Thời gian chừng uống cạn một chum trà qua đi, lúc này Phệ Linh Thiên Quỷ không còn kêu đau đớn nữa, khuôn mặt của nó cũng đã trở lại bình thường.Nhưng lúc này, trên trán của nó xuất hiện sáu điểm sáng nhỏ, chúng tạo thành một vòng tròn liên túc phát sáng lập lòe, nhìn rất yêu dị.
Diệp Khôn nhìn Phệ Linh Thiên Quỷ gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó hai tay hắn lại tiếp tục bấm niệm pháp quyết, rồi điểm nhẹ lên tiểu kiếm đang lơ lửng trước người.
Một tiếng kiếm minh vang lên, đôi lông mày Diệp Khôn giãn ra, hắn đem thần niệm điều khiển tiểu kiếm phi thẳng vào chính giữa sáu điểm sáng trên trán Phệ Linh Thiên Quỷ.
Tiểu kiếm rít lên một tiếng thanh minh, sau đó nó lấy tốc độ kinh người phi vào giữ trán Phệ Linh Thiên Quỷ.
Tưởng chừng Phệ Linh Thiên Quỷ sẽ phải chịu đau khổ hơn khi nãy, thế nhưng hoàn toàn không phải vậy, lần này nó không hề đau đớn, cũng không tỏ ra sợ hãi gì cả, nó cứ đứng im như thế, dường như đang cảm nhận sự biến đổi gì đó trong cơ thể vậy.
Đột nhiên, sáu điểm sáng trên trán Phệ Linh Thiên Quỷ hào quang chói lọi. Bên trong chập chờn còn có một tia sét nhỏ lập lòe xẹt qua, tia sét này tạo thành liên kết giữ sáu điểm sáng lại với nhau, sau đó tập chung vào chính giữ, kết nối với tiểu kiếm ở trung tâm.
Tiểu kiếm được sáu tia sét ở sáu điểm sáng liên tục dung nhập vào trong, dần dần có sự biến đổi, nhìn vào thì thấy, trên thân tiểu kiếm lập lèo lôi điện biến đổi liên tục.
Lúc này, Phệ Linh Thiên Quỷ, bắt đầu cảm thấy thống khổ. Nó kêu gào thảm thiết đau đớn đến tột cùng, nhưng nó không thể cử động được, toàn thân nó đã bị một lực vô hình giữ chặt lại, khiến nó không thể nhúc nhích.
Hơn nữa, quỷ khí trên người nó cũng bắt đầu bốc lên ngùn ngụt, chẳng mấy chốc đã bao chùm lấy nó vào trong không thấy bóng dáng đâu nữa.
Từ bên ngoài nhìn vào, thì thấy một khối lôi điện đang lập lòe bên trong quỷ khí, và nó đang liên tục thôn phệ quỷ khí xung quanh. Lúc này bên trong khối lôi điện thanh tiểu kiếm khi nãy đang không ngừng xoay tròn, quỷ khí xung quanh chính là đang bị tiểu kiếm này hấp nạp.
Nửa canh giờ trôi qua, quỷ khí đã tan rã, lôi cầu cũng đã biến mất, tiểu kiếm cũng không thấy đâu nữa, không gian đã trở lại vẻ yên tĩnh vốn có của nó.
Ở một bên, Diệp Khôn và Tiểu Bạch đang trợn mắt há mồm nhìn một tiểu nhân to bằng nắm tay người lớn, đang lơ lửng trước mặt.
Tiểu nhân hai mắt nhắm nghiền, trên trán của nó, xuất hiện một đồ án hình lục giác, đồ án này lấy sáu chấm nhỏ làm mắt xích, bên trong phong ấn một tiểu kiếm màu bạc, phảng phất có một chút khí tức của lôi điện tỏa ra. Điểm đặc biệt, khí tức trên người tiểu nhân, rõ ràng đã là Quỷ Vu Sơ Kỳ đỉnh phong.
“Ha ha, thành công rồi. Không uổng công thời gian gần một năm ở nơi đây nghiên cứu, cuối cùng ta cũng tạo ra được Kiếm Linh Phệ Quỷ phong ấn lên người Phệ Linh Thiên Quỷ. Hơn đã đã khiến cho hình dạng của nó thay đổi thành bộ dạng giống như con người, tu vi cũng đã đề cao một bậc.” Một lúc sau, Diệp Khôn lấy lại bình tĩnh, hít vào hột hơi thật sau, cười ha hả nói.
“Theo như trong U Minh Quỷ Sát Công có ghi lại, sau khi dùng bí thuật, tạo ra phong ấn của Kiếm Linh Phệ Quỷ thì có thể khiến cho Phệ Linh Thiên Quỷ thay đổi hình dáng, tu vi tăng một bậc. Và có thể hấp thu tất cả các loại lôi điện vốn là khắc tinh của quỷ vật để nuôi dưỡng Kiếm Linh Phệ Quỷ. Sau đó, dùng chính nó, để khắc chế lại những công pháp tu lôi, khiến nó không còn sợ Thần Lôi chi uy nữa. Vị tiền bối sáng tạo ra công pháp này, đúng là hảo thiên tài, hảo thủ đoạn a.” Diệp Khôn chăm chú nhìn Phệ Linh Thiên Quỷ trước mặt thì thào nói.
Nói xong, ngón tay Diệp Khôn khẽ động, một tia sáng nhỏ kính bắn thẳng vào người tiểu nhân phía trước. Tiểu nhân rùng mình một cái, hai mắt nó mở ra chớp chớp lên vài cái. Nó đưa mắt ngó nghiêng toàn thân mình, trên mặt nộ rõ vẻ kích động và hưng phấn.
“Phệ Linh, ta đã giúp ngươi tăng tiến tu vi, và dung hợp Kiếm Linh vào người rồi. Sau này, đó chính là bổn mạng pháp bảo của ngươi. Tuy ngươi linh trí chưa mở ra hoàn toàn, nhưng cũng đã có thể hiểu được những gì ta nói. Bây giờ, ngươi thử thi triển một vài thủ đoạn cho ta xem thế nào.” Diệp Khôn nhìn Phệ Linh Thiên Quỷ đang vui sướng trước mặt lạnh nhạt nói.
Tiểu nhân nghe vậy, thân hình dừng lại, hướng Diệp Khôn cung kính gật đầu. Sau đó, nó huýt dài một tiếng, toàn thận quỷ vụ bốc lên ngùn ngụt, đồng thời những tiếng “xoèn xoẹt” vang lên, ánh sáng chớp chớp vài cái. Bên ngoài quỷ vụ xuất hiện hư ảnh sáu tiểu kiếm nhỏ bằng đầu ngón tay.
Đột nhiên, sáu hư ảnh tiểu kiếm lóe lên một cái không thấy đâu. Chỉ trong chớp mắt, cánh xa hơn một trăm trượng, đồng loạt sáu tiếng nổ lớn vang lên. Diệp Khôn hướng phía những tiếng nổ quét qua, phát hiện dưới mặt đất có sáu cái hố lớn hơn mười trượng, sâu cỡ năm trượng. Bên trong hố còn sót lại một chút lôi điện không đáng kể.
Nhìn một màn này, Diệp Khôn kinh ngạc, không nói nên lời.
Tiếp đó, hắn chứng kiến thêm rất nhiều thủ đoạn công kích của Phệ Linh Thiên Quỷ. Khiến cho hắn, mừng như điên. Có một trợ thủ mạnh như thế, sẽ giúp ích cho hắn khá nhiều, nhất là trong việc đánh lén định nhân từ phía sau đấy.