Phương Hà cũng không có nhiều lời, cánh tay khẽ vẫy hai cái ngọc giản liền xuất hiện trong lòng bàn tay của y. Sau đó y cầm hai ngọc giản đặt lên trán, thần thức đồng thời xâm nhập vào trong hai cái ngọc giản, bắt đầy tiến hành sao chép.
Nửa khắc sau, Phương Hà đặt ngọc giản xuống, sau đó cầm một cái không hề do dự ném qua cho Diệp Khôn mỉm cười nói: “Để tỏ rõ thành ý của ta, ta sẽ giữ lại bản sao, còn bản chính xin đưa cho đạo hữu.”
Diệp Khôn đưa tay chụp lấy ngọc giản rồi đưa lên đặt trên trán, đồng thời đưa thần thức của hắn liền tiến vào bên trong. Một lúc sau, bỏ ngọc giản xuống và thu vào trong túi trữ vật, Diệp Khôn nhìn Phương Hà khẽ gật đầu một cái nói: “Đã như vậy chúng ta cũng nên hành động thôi, hai vị xin dẫn đường.”
“Được chúng ta đi thôi!”
Nghe vậy, Văn Phụng gật đầu nói một câu, sau đó hào quang nổi lên, hóa thành một đạo độn quang bay đi trước dẫn đường.
Diệp Khôn và Phương Hà cũng không có nhiều lời, liền hóa thành độn quang đuổi theo sau.
***
Bên trên một cây cổ thụ lớn mọc hiên ngang bên cạnh vách núi thẳng đứng, hào quang chớp lên ba cái, ba bóng người chọn nấy một cành lớn chìa ra từ thân cây đứng lên. Ba người này đúng là bọn ngời Diệp Khôn và Phương Hà cùng Văn Phụng.
“Diệp đạo hữu, chính là cái hang động kia, không nghĩ tới, nhanh như vậy trận pháp đã bị Tam Sí Điểu phá rồi.” Nhìn lên một cái hang lớn nằm ở lưng trừng sườn núi cách đó hơn một trăm trượng, Văn Phụng quay sang bên cạnh nói.
“Không biết Tam Sí Điểu có còn trong hang hay không? Phương đạo hữu, ngươi có thể một lần nữa bố trí trận pháp ở bên ngoài cửa hang không?” Nhìn địa hình bên cạnh hang động một lúc, Diệp Khôn âm thầm đánh giá, rồi quang sang Phương Hà ở bên cạnh hỏi.
“Nếu như có đủ tài liệu, ta có thể bố trí thêm một lần nữa, có điều vừa rồi ta đã dùng gần hết rồi. Hiện tại trong tay cũng chỉ còn một ít tài liệu chủ chốt mà thôi.” Phương Hà nghe vậy, cười khổ một tiếng nói.
“Đạo hữu xem những thứ này đã đủ chưa?” Thấy Phương Hà nói vậy, Diệp Khôn tự đánh giá một chút, sau đó, cánh tay hắn khẽ vẫy, một túi trữ vật bay ra, rơi trên tay Phương Hà và nói.
Nếu phải bỏ ra một cái giá lớn như vậy để mua số tài liệu đó, rồi bày ra một trận pháp không chọn vẹn như vậy, thực sự nếu hắn có đủ số lượng linh thạch để thu mua tài liệu đi chăng nữa, hắn cũng không có khả năng đi làm đấy.
Hít vào một ngụm khí lạnh, Phương Hà liếc nhìn Diệp Khôn một cái, trong lòng âm thầm kinh sợ.
Thấy biểu hiện của Phương Hà như vậy, ở một bên Văn Phụng cũng thấy cả kinh. Dù gì hai người cũng có giao tình không tệ, việc bố trí xuống trận pháp kia, phải tốn kém như thế nào, Văn Phụng cũng hiểu rất rõ. Đằng này Diệp Khôn vừa nói đã lấy ra từng ấy tài liệu rồi, cũng khiến cho hắn cảm thấy kinh sợ.
“Chỗ này đã đủ rồi, Văn huynh, Diệp đạo hữu, hai người hãy yểm hộ cho ta. Nếu như ta bị Tam Sí Điểu phát hiện, hai người cố gắng cầm cự với nó một khoảng thời gian cho tới lúc ta bày trí xong.” Phương Hà gật đầu, nhìn Diệp Khôn và Văn Phụng trịnh trọng nói.
Nói xong, Phương Hà lấy trong người ra một lá phù lục màu vàng dán lên người, lập tức cả người hắn mờ dần đi, cuối cùng không thấy đâu nữa.
Thấy vậy, Diệp Khôn kinh ngạc, thần thức liền thả ra, nhưng không cảm ứng được sự xuất hiện của Phương Hà đâu cả. Có điều, trước đó hắn đã âm thầm hạ trên người Phương Hà và Văn Phụng Huyễn Ảnh Truy Tung, cho nên, hắn vẫn biết rõ vị trí chính xác của Phương Hà hiện giờ đang ở chỗ nào.
Mặc dù vậy, trong lòng Diệp Khôn vẫn nổi lên một tia sợ hãi. Nếu như bình thường, đối phương dùng lá phù lục này dán lên người, sau đó đến bên cạnh mình ám toán, thì rất khó có thể phát hiện mà đề phòng.
Nghe vậy, Diệp Khôn cười khổ nói: “Không sai, ta ở trong Ngũ Hành Phái vốn là khổ tu, rất ít ra ngoài, tuy cũng đã được nghe nói qua Ẩn Thân Phù một lần, nhưng thực sự chưa nhìn thấy nó bao giờ.”
“Ồ! Thì ra là vậy. Loại phù lục này chỉ có thể dùng để ẩn thân hoạt động làm những việc đơn giản, một khi điều động đến pháp lực thì phù lục sẽ bị mất tác dụng ngay lập tức, khi đó hành tích sẽ bị bị lộ. Vì vậy loại phù lục này chỉ có thể dùng để ẩn thân trốn tránh kẻ thù mà thôi. Không thể dựa vào nó để ám toán người khác được. Với lại, nếu như gặp phải người có thần thức cường đại, hoặc tu sĩ cấp cao hơn mình quét qua, cũng rất dễ bị phát hiện.” Thấy Diệp Khôn như vậy, Văn Phụng hơi kinh ngạc, và cảm thấy khó hiểu. Nhưng ngay sau đó liền nói qua cho Diệp Khôn nghe.
Nghe Văn Phụng nói xong, hai mắt Diệp Khôn sáng lên, nhưng hắn cũng không có lên tiếng, mà chỉ khẽ gật đầu một cái: “Nói như vậy, liệu có loại phù lục nào vừa ẩn thân, vừa có thể ám toán kẻ địch được không?” Diệp Khôn trầm ngâm một lúc, đột nhiên nhìn Văn Phụng hỏi.
“Cái này? Quả thực ta cũng không rõ, cái mà Phương đạo hữu vừa dùng chỉ là Ẩn Thân Phù cấp thấp, công dụng của nó chỉ có thế thôi, loại phù lục này ở ngoài phường thị cũng có bán, nhưng giá cả của nó cũng không hề rẻ. Những kẻ tán tu như bọn ta, trên người lúc nào cũng có từ một đến hai tấm đấy. Còn về những loại phù lục cấp cao hơn thì ta không thể biết được. Chúng ta cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí Kỳ mà thôi, có nhiều cái vượt quá giới hạn của chúng ta, trừ khi chúng tra tiến giai lên đẳng cấp cao hơn, khi đó sẽ còn có nhiều thứ mới mẻ để cho chúng ta biết đến đấy.” Nghe Diệp Khôn hỏi vậy, Văn Phụng hơi suy tư thấp giọng nói.
“Ài! Văn đạo hữu nói không sai. Với cảnh giới của chúng ta hiện nay quả thực có nhiều cái không thể biết tới được.” Diệp Khôn thấy Văn Phụng trả lời như vậy, thấy cũng đúng thở dài nói.
Thực ra Ẩn Thân Phù Diệp Khôn cũng có, chẳng qua là hắn chưa bao giờ sử dụng tới mà thôi, hắn chỉ được người ta giới thiệu cho nghe qua một chút về công dụng của nó khi mua ở phường thị tại lần tham gia Đại Hội Thăng Thiên lần trước.
Từ lúc đó đến giờ hắn mới chỉ dùng đến phù lục loại tấn công và phòng ngự, chưa sử dụng tới Ẩn Thân Phù, lúc này thấy Phương Hà dùng lại có công hiệu huyền diệu như vậy, cho nên hắn mới chú ý đến.
Nhưng sự chú ý của hắn có vẻ hơi quá, cho nên dẫn đến sự chú ý của Văn Phụng, thế là hắn đành giả vờ thuận theo đó cho đỡ ngại mà thôi.