Ngọc Đình Văn nhìn Tạ Thường Minh với con mắt khinh thường, bây giờ y đã mất đi lực phản kháng, đã như cá nằm trên thớt, để cho người ta muốn làm gì thì làm.
Có điều, tuy bị vây vào đường cùng, Tạ Thường Minh vẫn không hề tỏ ra sợ hãi, y ngẩng mặt lên trời cười lớn rồi quay ra nói: “Được lắm, coi như Tạ mỗ hôm nay chịu thua, nhưng muốn giết được ta thì đừng có mơ.”
Nói xong, Tạ Thường Minh lấy trong người ra một viên thuốc nuốt vào, viên thuốc vừa vào tới miệng lập tức tan biến, nội lực trong cơ thể y bỗng chốc khôi phục lại ba thành, lúc này toàn thân không còn cảm giác mệt mỏi nữa, y liền móc trong ngực ra mười quả Phịch Lịch Châu ném xuống dưới chân mình.
“Bùm...Bùm...”
Những tiếng nổ vang lên không ngớt, theo đó là khói bay mù mịt, bao trọn Tạ Thường Minh vào bên trong không thấy đâu.
Đám người Ngọc Đình Văn và Bạch Tuyết Nhạ cả kinh, không ngờ còn có chuyện này xảy ra, không nghĩ tới đối phương sẽ dùng cách này để thoát thân.
Đợi cho làn khói tan biến hết, thì không thấy bóng dáng của Tạ Thường Minh đâu cả, Ngọc Đình Văn ngửa mặt lên trời hét lên giận giữ, kế hoạch hắn sắp đặt có thể nói là hoàn mỹ không có sơ xuất, vậy mà đến phút cuối cùng, lại để cho đối phương trốn thoát.
Bạch Tuyết Nhạ và thiếu niên họ Đường trên mặt khó coi đến cực điểm, mọi việc vốn dĩ đã nằm gọn trong kế hoạch của họ, thế mà đến phút cuối cùng lại thất bại.
Lần này để cho Tạ Thường Minh trốn thoát, khác gì đã thả hổ về rừng, bây giờ có nói gì cũng không còn kịp rồi, kẻ thù đã chạy trốn không thấy bóng dáng đâu nữa.
Bên kia, huynh đệ họ Lã thấy được cảnh này thì nhìn nhau gật đầu một cái, sau đó động tác của họ rất nhanh, cũng lấy Phích Lịch Châu trong người ném ra, thoáng cái đã phá vòng vây đào thoát.
“Thật đúng là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Ông trời đã không ủng hộ chúng ta, thì muốn có cũng không được, biểu muội, Đường huynh, từ nay về sau phải cẩn thận, sự việc hôm nay chưa kết thúc đâu, bất kể lúc nào Tạ Thường Minh cũng sẽ tìm đến chúng ta đấy.” Thấy huynh đệ họ Lã cũng trốn thoát, Ngọc Đình Văn tâm tình bất định, một lúc sau quay sang Bạch Tuyết Nhạ và thiếu niên họ Đường, nói một câu.
Bạch Tuyết Nhạ nghe vậy cũng không nói gì, nàng chỉ gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý, thiếu niên họ Đường thì quay sang những người xung quanh gia hiệu họ họ, sau đó cả đám cùng nhau nhảy xuống đứng trước cổng thành.
Lúc này bên dưới cổng thành chỉ còn lại đám người bọn họ, những người đến xem vì quá sợ hãi nên đã bỏ đi không còn một ai, một khung cảnh đổ nát sau trận chiến, hiển hiện ra trước mắt.
“Biểu ca, Đường huynh, chúng ta đi thôi.” Nhìn cảnh vật xung quanh một lượt, Bạch Tuyết Nhạ thở dài một tiếng rồi quay đầu rời đi.
Hôm nay tưởng rằng đã có thể giết chết Tạ Thường Minh để trả thù cho cha và sư phụ, nhưng không ngờ đã thất bại, từ giờ về sau lại phải lo lắng đối phương tìm mình trả thù, nàng không cam tâm, nhưng cũng không biết làm thế nào, cũng đành chấp nhận.
Ngọc Đình Văn và thiếu niên họ Đường cũng không nói gì, rồi cùng Bạch Tuyết Nhạ hướng cổng thành mà đi tới, đám người phía sau cũng không có biểu hiện gì, cùng bước theo sau.
Thế nhưng, bọn họ mới vừa đi được vài bước, thì một giọng nói từ phía sau vang lên, khiến cho những người này giật mình quay lại.
“Các vị, chậm đã. Tại hạ có điều cần nhờ vả.”
Giọng nói đó đúng là của Diệp Khôn, từ đầu đến giờ hắn vấn đứng một chỗ quan chiến, trong lúc quan chiến hắn luôn để ý đến thanh kiếm trên tay của Bạch Tuyết Nhạ, vì vậy khi thấy bọn họ rời đi, hắn liền lên tiếng ngăn lại.
Ba người bọn Ngọc Đình Văn thấy Diệp Khôn thì trong lòng cả kinh, đám người phía sau thì lại không như vậy, bọn hắn liền tiến lên phía trước, đứng quây ba người vào trong, rồi đem ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn.
Bọn họ từ đầu đến giờ chủ yếu tập chung tinh thần vào trận chiến, cho nên không có để ý đến Diệp Khôn, đang lúc định rời đi, thì đột nhiên bị hắn lên tiếng ngăn lại. Tuy không biết hắn là người như thế nào, hành động lại rất thần bí, cho nên bọn họ rất kiêng kỵ.
Diệp Khôn thấy thái độ của đám người này như vậy, hắn chỉ khẽ cười, sau đó hớp mắt một cái, hắn đã biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đã đứng trước mặt của Bạch Tuyết Nhạ với vẻ mặt tươi cười.
Ba người bọn Ngọc Đình Văn thấy một màn này thì hoảng sợ, đối phương tại sao có thể nhanh như vậy chứ? Ở khoảng cách xa như vậy, tính ra cũng phải hơn năm mươi trượng, thế mà chớp mắt một cái hắn đã xuất hiện trước mặt rồi, đây là loại thân pháp gì mà lợi hại đến như vậy...
Những câu hỏi khó hiểu quanh quẩn trong đầu ba người, nhưng bọn họ không thể trả lời được, sâu trong ánh mắt của ba người, lúc này hình ảnh của Diệp Khôn trước mặt khiến cho bọn họ sợ hãi đến tột cùng.
Thân thủ của hắn nhanh đến mức xuất quỷ nhập nhần, nếu muốn giết toàn bộ những người ở đây thì dễ như trở bàn tay rồi.
Ba người là thủ lĩnh còn như vậy, bọn thuộc hạ vây xung quanh còn hoảng sợ hơn, có kẻ không tự chủ được đã đánh rơi binh khí trên tay xuống đất, chân bước lùi về phía sau vài bước.
Diệp Khôn đưa mắt nhìn những người này một lượt, sau đó cười nói: “Các vị cứ bình tĩnh. Tại hạ không có ác ý, ta chỉ muốn mượn một vật của Bạch cô nương xem qua một chút thôi.”
Nghe Diệp Khôn nói vậy, ba người nhìn nhau cảm thấy khó hiểu, nhưng thấy đối phương nói như vậy, với lại cũng không có ác ý nên ba người hít vào một hơi, lấy lại bình tĩnh, Bạch Tuyết Nhạ bước lên một bước, khẽ nhún người nói:
“Công tử, dù sao chúng ta cũng là người quen biết, công tử muốn mượn xem vật gì của tiểu nữ, xin cứ nói.”
Bạch Tuyết Nhạ nói xong, không dám trực diện nhìn vào mắt Diệp Khôn, mà chỉ len lén nhìn biểu hiện của hắn, chờ xem hắn muốn gì.
“Bạch cô nương, cô có thể cho tại hạ xem qua thanh kiếm trên tay của cô một chút được chăng?” Diệp Khôn vẫn giữ dáng vẻ tươi cười, đưa tay lắm quyền nói.
Thấy Diệp Khôn muốn mượn xem kiếm của mình, Bạch Tuyết Nhạ hơi kinh ngạc, thanh kiếm này là một bảo kiếm, nó rất quan trọng với nàng, không lẽ đối phương có ý muốn cướp nó.
Trong một lần kỳ ngộ, nàng đã có được thanh kiếm này, nó đã theo nàng nhiều năm nay, giúp nàng chiến thắng rất nhiều kẻ thù, có thể nói, nó là thanh kiếm quý giá và cũng là người bạn tri kỷ luôn sát cánh bên nàng, đột nhiên bảo nàng giao nó cho người khác, chuyện này đúng là không thể nào.
Thế nhưng người trước mặt võ công rất cao, những người có mặt ở đây cho dù có liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của hắn, nếu không đưa cho hắn xem, liệu hắn có tức giận mà ra tay giết người đoạt kiếm không?
Biểu hiện của hắn vừa rồi, đừng nói là một Tạ Thường Minh, ngay cả mười Tạ Thường Minh cũng không bằng,với một người mạnh như vậy, lại ở trong tình trạng này, nhất thời nàng không nghĩ ra được cách đối phó. Nhưng nghĩ đi thì cũng nghĩ lại, với thân thủ của đối phương, thì nếu hắn muốn cướp kiếm từ trên tay nàng rất dễ dàng, đằng này hắn không làm như vậy mà chỉ nói là mượn thôi, điều này cũng khiến cho Bạch Tuyết Nhạ phải suy nghĩ lại.
Nghĩ tới đây, Bạch Tuyết Nhạ cắn răng một cái, sau đó nàng đưa kiếm cho Diệp Khôn, để xem hắn có dụng ý gì.
Diệp Khôn nhận lấy thanh kiếm, hắn nhìn Bạch Tuyết Nhạ với ánh mắt hài lòng, sau đó hắn thả thần thức ra, tập chung vào thanh kiếm.
Một lúc sau, vẻ mặt của Diệp Khôn hơi động dung, hắn phát hiện ra, ở bên trong chuôi kiếm, có một viên đá nhỏ màu trắng to bằng ngón tay cái, luồng linh lực mà hắn nhìn thấy, chính là từ viên đá này mà ra.
Nếu hắn đoán không nhầm thì viên đá đó chính là Linh thạch, mà nó chỉ là một viên Linh thạch cấp thấp mà thôi.
Nửa khắc sau, Diệp Khôn thu lại thần thức, hắn trầm ngâm suy nghĩ một chặp, rồi trả lại thanh kiếm cho Bạch Tuyết Nhạ nói: “Đạ tạ cô nương! Chúng ta gặp ở đây coi như cũng là có duyên, cô nương hãy đến ngôi nhà nhỏ có cánh cửa màu đỏ ở phía đông thành, Tạ Thường Minh đang ở đó.”
Dứt lời, Diệp Khôn liền biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa, đám người Bạch Tuyết Nhạ ngẩn ngơ một hồi, sau đó không hề chậm chễ chạy rất nhanh về phía đông thành.