Diệp Khôn thở dốc vài cái, cơ thể hắn bị tàn phá đến mức đáng thương, khí tức cũng suy yếu đi rất nhiều, hình bóng bây giờ không rõ ràng lắm, nếu tiếp tục thêm một lúc nữa chắc chắn hắn không thể trụ được.
Lúc này hắn không chạy nữa, mà đứng lẳng lặng một chỗ đem ánh mắt oán độc nhìn Tụy Đống ở phía đối diện, thực ra hắn có muốn chạy cũng không thể chạy nổi, hắn đã không còn đủ sức để mà chạy.
Phía bên này Tụy Đống cũng không có ý đuổi, lão đứng một chỗ khoanh tay nhìn Diệp Khôn như nhìn một người đã chết, lão vừa mừng vừa tỏ ra mệt mỏi, xem ra muốn ăn được con mồi trước mặt đúng là thật vất vả.
“Hắc hắc, tiểu tử ngươi khiến ta thật sự kinh ngạc a, không nghĩ tới ý trí sinh tồn của ngươi mạnh mẽ đến như vậy, thật đáng khen. Thời gian cũng không còn nhiều nữa, ngươi đi chết đi.” Tụy Đống cười đắc ý, lão khen Diệp Khôn một câu, sau đó không chần chừ nữa, lão hít vào một hơi thật sâu, lao vào tấn công.
Diệp Khôn thấy vậy thì hoảng sợ, với tình trạng bây giờ muốn chạy nữa cũng không thể chạy nổi, thật sự phải chết chỗ này, để cho Tụy Đống chiếm lấy cơ thể sao?
Không, Diệp Khôn không cam tâm để cho đối phương chiếm lấy cơ thể của mình, nhưng phản kháng lại cũng không được, muốn bỏ chạy tiếp cũng không xong.
“Ài…không nghĩ tới mình phải chết theo kiểu này, đáng tiếc, còn nhiều việc mình không thể tiếp tục theo đuổi rồi…” Nghĩ không ra cách nào để thoát thân, Diệp Khôn thở dài một tiếng, sau đó hắn buông xuôi tất cả, đành chấp nhận số phận của mình, hai mắt hắn nhắm lại chờ đợi cái chết tới gần.
“Ha ha. Ngươi yên tâm, lão phu sẽ quý trọng thân thể này, ta cũng sẽ không bạc đãi người nhà hay bằng hữu của ngươi đâu, coi như là ta đã trả ơn ngươi…” Nghe thấy lời cuối cùng của Diệp Khôn trước khi chết, vẻ mặt Tụy Đống bất chợt có chút biến hóa, dường như trong thâm tâm lão cũng có chút đồng cảm với hắn, lão cuồng tiếu nói ra một lời an ủi.
Dứt lời, Tụy Đống há miệng của mình ra, lần này miệng của lão mở rộng ra gấp mấy chục lần, vì lão cảm nhận được thời gian không còn nhiều nữa, cho nên lão muốn một lần nuốt trọn Diệp Khôn cho nhanh.
Mắt thấy Diệp Khôn sẽ bị Tụy Đống nuốt vào trong bụng ngay lập tức, thế nhưng, đúng lúc này dị biến nổi lên.
Không có dấu hiệu nào báo trước, đột nhiên toàn thân Tụy Đống khựng lại, lão dường như bị một lực lượng vô hình nào đó giam cầm, khiến cho lão không thể cử động được nữa.
Sự việc sảy ra quá bất ngờ, vẻ mặt Tụy Đống đang vui mừng bất chợt trở lên cứng nhắc, lão trợn mắt há hốc mồm tỏ ra kinh ngạc.
“Cái này…chuyện này là thế nào? Tại sao cơ thể ta lại không thể cử động được…?” Tụy Đống vừa sợ vừ giận, kinh hoàng muốn kêu lên một tiếng nhưng không được, lão đành tự kêu trong lòng.
Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là thành công, đột nhiên lại sảy ra sự cố này, Tụy Đống không biết lý giải thế nào cho phải, theo tính toán ban đầu của lão thì vẫn còn đủ thời gian cho lão, chẳng nhẽ bên ngoài đã xảy ra sự cố gì?
Không biết chuyện gì đã xảy ra, mọi việc đang diễn ra rất thuận lợi, thế nhưng đến phút chót lại xảy ra biến cố, việc này kiến cho Tụy Đống không cam lòng tý nào, chẳng nhẽ ông trời thực không muốn cho lão đạt được mong muốn, hay là lời cầu nguyện của Diệp Khôn đã được trời cao ủng hộ?
Nguyên nhân ra sao, hay như thế nào, cả Diệp Khôn và Tụy Đống đều không hiểu được.
Thoát chết trong gang tấc, cơ hội tốt như thế này Diệp Khôn không thể bỏ qua được, hắn khẽ lách người thoát khỏi cái miệng đầy hôi tanh của Tụy Đống, sau đó hắn lui lại về phía sau hơn mười trượng, đồng thời đem ánh mắt dò xét nhìn lão không chớp mắt.
“Diệp ca, huynh không sao chứ?” Diệp Khôn còn chưa kịp định thần lại, đột nhiên một giọng nói như của một thiếu niên vang lên hỏi hắn.
Vừa dứt lời, khoảng không cách chỗ Diệp Khôn và Tụy Đống hơn hai mươi trượng nhộn nhạo một hồi, ngay sau đó một cái bóng liền xuất hiện.
Nghe được giọng nói này, Diệp Khôn và Tụy Đống không hẹn cùng giật mình kinh hãi, hai người đều quay đầu nhìn về một phía.
Đập vào mắt hai người là một cái bóng màu lục, nhìn kỹ thì thấy đây là một con tiểu lục hầu, điều đáng chú ý là, trên trán của nó có một con mắt thứ ba, nhìn vào đó khiến cho người ta có cảm giác lạnh cả người.
“Ngươi là…” Diệp Khôn nhìn thấy tiểu lục hầu bất chợt trong lòng có cảm giác rất thân thiết, thế nhưng nhất thời hắn không thể nghĩ ra tại sao lại có cảm giác như vậy, mặc dù hắn nhìn nó có chút quen mắt, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu rồi.
“Diệp ca, tiểu đệ là Tiểu Bạch đây.” Tiểu lục hầu nhìn Diệp Khôn với vẻ mặt tươi cười nói.
“Ngươi…Tiểu Bạch? Thật sự là ngươi?” Diệp Khôn nghe vậy thì trấn động một hồi, hắn nghĩ là mình đang nghe nhầm, Tiểu Bạch mà hắn biết đâu phải có bộ dạng như vậy, nhưng rõ ràng đối với nó hắn lại có một cảm giác khá quen thuộc.
“Đúng vậy! Tiểu đệ là Tiểu Bạch, đây mới chính là chân diện mục thực sự của ta.” Tiểu lục hầu gật đầu đưa tay lên gãi gãi đầu, bộ dạng của nó lúc này nhìn rất tinh quái, chứ không dữ tợn như lúc đầu, vừa nói nó vừa tiến lại chỗ của Diệp Khôn.
“Tiểu Bạch…đúng rồi, ta nhớ ra rồi…ngươi đúng là Tiểu Bạch, tốt quá rồi.” Diệp Khôn thấy bộ dạng của tiểu lục hầu thì chợt nhớ ra, hắn nhớ đến Bạch Hầu năm xưa biến thân cũng có hình thái như này, cho nên hắn đã chắc chắn tiểu lục hầu này đúng là Tiểu Bạch.
“Tiểu tử chết tiệt, sao ngươi bây giờ mới tới, làm cho ta phải chịu biết bao nhiêu là khổ sở, ngươi nhìn cơ thể của ta bị thành ra thế này đây.” Diệp Khôn đợi cho Tiểu Bạch tới gần mình, hắn nâng cánh tay còn lại đặt lên đầu nó xoa xoa vài cái, trách móc một câu.
“Tiểu đệ đâu có muốn như thế, lão già này cũng rất xảo quyệt, mật thất lão kiến tạo che giấu rất kỹ, tiểu đệ vất vả lắm mới tìm được lối vào.” Tiểu Bạch đưa tay gãi đầu ngoác miệng ra cười nói, đồng thời nó đem ánh mắt tức giận nhìn Tụy Đống.
“Ta đã để lại ám hiệu rồi mà, sao lại tìm mãi không ra?” Diệp Khôn không cho là đúng hỏi lại.
“Thì thế mới nói, lão già này rất gian xảo, không biết lão dùng cách nào khiến cho những ám hiệu huynh để lại đều không có tác dụng.” Tiểu Bạch vội lên tiếng giải thích.
“Ân! Nếu vậy thì cũng không thể trách ngươi được…à đúng rồi, lão thành ra thế này cũng là do ngươi làm phải không, hơn nữa tại sao ngươi có thể nói chuyện được với ta a?” Diệp Khôn như đã hiểu nên không trách Tiểu Bạch nữa, nếu có trách thì cũng chỉ có thể trách Tụy Đống quá xảo quyệt mà thôi, hắn đưa ánh mắt cay độc nhìn qua lão rồi như nghĩ tới điều gì hỏi.
“Không sai, lão đã bị ta chế ngự, đợi một lát nữa ta sẽ để cho huynh từ từ thưởng thức mỹ vị của lão, sở dĩ ta có thể nói chuyện với huynh là vì ta và huynh đều ở thể trạng là nguyên thần đấy.” Tiểu Bạch đảo mắt nhìn qua Tụy Đống nhe răng ra cười, sau đó nói ra một câu khiến cho lão phải phát run trong người.
“Nguyên thần? thảo nào lão ta cứ luôn miệng nói là muốn cắn nuốt nguyên thần của ta.” Diệp Khôn nghe vậy thì hơi kinh ngạc, sau đó hắn sực nhớ tới những lời của Tụy Đống nói lúc trước, nói.
“Được rồi! không còn nhiều thời gian nữa, tiểu đệ pháp lực có hạn không thể kéo dài thêm thời gian lâu được, bây giờ ta sẽ giúp huynh cắn nuốt lão.” Tiểu Bạch nghe xong thì nhe răng ra cười, nhưng đột nhiên vẻ mặt nó trở lên nghiêm nghị nói.
Ở bên cạnh nghe cuộc đối thoại của Tiểu Bạch và Diệp Khôn khiến cho Tụy Đống liên tục rùng mình kinh sợ, lão đem ánh mắt tràn đầy oán độc nhìn hai người với vẻ không cam lòng.
Đúng là người tính không bằng trời tính, lão không nghĩ tới cuối cùng lại thua vào tay linh thú của Diệp Khôn, thực sự lão không còn gì để nói nữa, có trách thì trách vận khí của lão quá tệ mà thôi.
Một bầu không không khí tĩnh mịch tràn ngậm cả không gian, Diệp Khôn quay ra nhìn Tụy Đống trong lòng đầy căm hận, thiếu chút nữa hắn đã bị lão giết chết, lúc này hắn chỉ muốn lao vào cắn xé lão, trả lại những gì mà lão đã làm với hắn lúc trước.
Nghĩ như vậy, nhưng Diệp Khôn vẫn không hành động, bởi vì hắn có muốn cũng không được, nguyên thần lực của hắn hiện tại rất yếu, khó mà có thể hành động theo ý mình được, hắn chỉ còn cách chờ cho Tiểu Bạch ra tay giúp mình thôi.
Tiểu Bạch thấy biểu hiện của Diệp Khôn như vậy thì đồng cảm với hắn, nó cũng không hề chần chừ thêm chút nào nữa, con mắt thứ ba của nó chớp lên, ngay lập tức một tia lục mang kích bắn ra rơi vào đúng mi tâm của Tụy Đống.
Không hề đau đớn, cũng không hề khó chịu, Tụy Đống chỉ cảm thấy cơ thể của mình bị một lực lượng vô hình nào đó siết chặt lại, vẻ mặt của lão trở lên kinh hoàng, mồm hắn mếu máo như muốn nói điều gì đó nhưng không thành tiếng.
Diệp Khôn và Tiểu Bạch thấy biểu hiện của Tụy Đống như vậy không hề quan tâm, cả hai chỉ khẽ nhếch miệng lên cười một cái mà thôi.
Tiếp đó Tiểu Bạch giơ tay lên, điểm một chỉ về phía lão.
“Thu”
Chữ “thu” vừa ra khỏi miệng, lấy mắt thường cũng có thể thấy được, cơ thể của Tụy Đống đang dần dần thu nhỏ lại, cho đến khi nó chỉ bằng nắm tay của hài tử mới dừng lại.
Diệp Khôn nhìn một màn này trong lòng thấy kinh ngạc, không nghĩ tới Tiểu Bạch lại có thể làm được như vậy, xem ra tiểu tử này không hề đơn giản chút nào, chỉ cần nó ở bên cạnh, hắn sẽ có một trợ thủ đắc lực trên con đường tu tiên sắp tới.
“Diệp ca, đón lấy.” Diệp Khôn còn đang mải suy nghĩ, thì đột nhiên Tiểu Bạch lên tiếng bảo.
Ngước mắt lên nhìn, Diệp Khôn thấy Tiểu Bạch khẽ vẩy tay, lập tức tiểu Tụy Đống hướng về phía hắn bay tới.
Thoáng kinh ngạc, nhưng ngay sau đó Diệp Khôn hiểu ý của Tiểu Bạch, hắn liền há miệng ra, đón lấy tiểu Tụy Đống.
“Ợ” một tiếng.
Diệp Khôn chưa kịp thưởng thức mùi vị nguyên thần của Tụy Đống thì đã nuốt tọt lão vào trong bụng, hắn ngây người ra một lúc tỏ vẻ hối tiếc, lúc trước thấy lão cắn nuốt mình và thưởng thức một cách ngon miệng, hắn cũng muốn thử một lần cho biết, nhưng vừa rồi hấp tấp quá còn chưa kịp làm gì đã nuốt luôn vào rồi.
Nuốt Tụy Đống vào bụng xong, ngay lập tức Diệp Khôn cảm nhận được cơ thể mình có điều khác lạ, hắn hơi sửng sốt, nhưng sau đó lại bình tĩnh trở lại, hắn phát hiện ra cơ thể mình đang chậm rãi hồi phục.
Tất cả những chỗ khuyết trên cơ thể đang được hồi sinh, nguyên thần lực cũng được phục hồi một cách nhanh chóng và còn mạnh hơn lúc trước, chỉ trong vài nhịp thở, cơ thể hắn đã hồi phục hoàn toàn, hơn thế nữa, hình bóng đã rõ ràng hơn rất nhiều, nhìn qua gần như là thực thể vậy, xem ra tất cả là nhờ vào nguyên thần của Tụy Đống ban cho.
“Chúc mừng huynh, nguyên thần của huynh không những đã hồi phục hoàn toàn, mà còn mạnh mẽ hơn rất nhiều nữa.” Tiểu Bạch ở bên cạnh ngoác miệng ra cười nói.
“Ha ha, tất cả đều nhờ tiểu tử ngươi ban cho, nếu không ta thực sự đã mất mạng rồi.” Diệp Khôn đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Bạch lớn tiếng nói.
…
Thời gian chậm rãi trôi qua, đột nhiên Tiểu Bạch trừng mắt tỉnh dậy, cơ thể nó dần dần biến đổi, thoáng cái đã trở về hình thái ban đầu.
Nhìn qua bên này, vốn dĩ toàn thân Diệp Khôn đang bị ngọn lửa màu lục bao chùm, thế nhưng không biết nó đã bị dập tắt từ lúc nào, mà ngay cả lồng huyết sắc và Huyết Chú Định Trân Trận ở dưới chân cũng không thấy đâu nữa.
Hai mắt Diệp Khôn chậm rãi mở ra, hắn ngơ ngác một hồi rồi ngồi xuống tựa lưng vào bàn, sau đó hắn đưa hai tay lên ôm đầu day day vài cái cho tỉnh táo trở lại, vừa rồi hắn đã mơ một giấc mơ rất đáng sợ, giấc mơ này rất chân thật, khiến cho hắn vẫn còn âm thầm kinh hãi.
“Chi chi.”
Còn đang mơ màng chưa tỉnh hẳn, đột nhiên Diệp Khôn giật mình bừng tỉnh, đập vào mắt hắn là khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tinh ranh của Tiểu Bạch, sững người lại một chút, hắn liền thò tay xoa đầu mỉm cười với nó.
“Tiểu quỷ chết tiệt nhà ngươi, ngươi đúng là đại ân nhân cứu mạng của ta, sự việc vừa rồi vốn dĩ chẳng phải là giấc mơ nào cả, ngược lại đó hoàn toàn là sự thật. Lão già Tụy Đống bày mưu muốn chiếm đoạt cơ thể của ta, cuối cùng thì bị ngươi phá hỏng, xem ra lão chết không thể nhắm mắt được đây.” Diệp Khôn ôm Tiểu Bạch vào trong lòng, đối với ơn cứu mạng của nó hắn rất cảm kích, sau đó hắn nhìn qua Tụy Đống ở phía đối diện với vẻ mặt vô kinh vô hỉ nói.
Quả nhiên như Diệp Khôn dự đoán, rõ ràng lúc trước hai mắt Tụy Đống nhắm nghiền, nhưng lúc này lại mở to trợn ngược lên, đúng là sự việc thất bại, lão không cam tâm nên mới thành ra như vậy.
Mà lúc này huyết sắc đồ án cùng lá bùa trên đỉnh đầu của Tụy Đống cũng không cánh mà bay, không biết nó đã biến đi đâu mất, hiện tại chỉ còn có cái xác của lão đứng im tại chỗ, hai mắt trợn ngược lên nhưng đã vô hồn.
“Lão chết đáng đời lắm, nhưng kể ra lão cũng là kẻ đáng thương, dù gì lão cũng là người tốt, lão đối với ta như vậy cũng chỉ vì sinh tồn mà thôi, là một người tu tiên theo đuổi trường sinh ta có thể hiểu được.” Diệp Khôn đứng dậy đặt Tiểu Bạch lên vai, sau đó hắn đi lại trước mặt Tụy Đống trừng mắt nhìn lão, tâm tình trở lên bất định thì thào nói.
Nói xong, Diệp Khôn đảo mắt nhìn qua gian mật thất một lượt, hắn dường như nghĩ tới điều gì đó, lập tức thả thần thức ra tìm tòi.
Một lúc sau, Diệp Khôn hơi nhíu mày nhìn về một góc khuất bên trong mật thất, ngay sau đó vẻ mặt hắn đột hiên tỏ ra cuồng hỉ, dường như hắn đã tìm ra vật mà hắn đang muốn tìm.
Không hề chần chừ, diệp khôn vội tiến đến góc mật thất rồi khom lưng ngồi xuống, sau đó, hắn đặt tay lên một viên gạch ấn nhẹ một cái, lập tức viên gạch thụt ngay vào trong.
“Cạch” một tiếng nhỏ vang lên.
Một viên gạch khác cách viên gạch vừa rồi một viên đột nhiên nhô ra, Diệp Khôn vội cầm lấy nó kéo hẳn ra, tiếp đó hắn thò tay vào trong lôi ra một cái túi nhỏ.
“Đây là…Túi Trữ Vật?” Nhìn thấy hình dạng cụ thể của cái túi, Diệp Khôn hơi kinh ngạc, hình như hắn đã thấy nó ở đâu rồi.
“Không sai, đây là túi trữ vật, cái này chắc là của Tụy Đống đây, không biết bên trong có chứa những gì…” Diệp Khôn nhớ tới lai lịch của nó được ghi trong Tu Tiên Bí Sự nên khẳng định, bên cạnh đó, hắn rất mong đợi xem bên trong có những gì.
Nghĩ là làm, Diệp Khôn liền đem thần thức của mình hướng miệng túi đi vào, vì Tụy Đống thực ra là Tư Mạc Cô coi như đã chết từ lâu, cho nên trên túi trữ vật không còn ấn ký của lão nữa, cô nên thần thức của hắn rất dễ dàng tiến vào bên trong mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Một lúc sau, Diệp Khôn đem thần thức thu lại nhưng không hề lên tiếng, hắn chỉ khẽ mỉm cười đem túi trữ vật cất vào trong người, sau đó đứng dậy đi tới trước cái xác của Tụy Đống.
“Túi trữ vật của lão coi như là lão bồi thường cho ta a.”
Dứt lời, Diệp Khôn khẽ búng tay một cái, một đạo liệt hỏa từ đầu ngón tay hắn bắn ra, rơi lên cái xác của Tụy Đống, ngay lập tức, một ngọn lửa bùng lên đem cái xác thiêu thành tro.
Sau đó, Diệp Khôn vẩy tay một cái, một luồng kình phong bắn ra, đem toàn bộ tro cốt của Tụy Đống cuốn vào trong cái rương trên mặt bàn.
“Cạch” một tiếng
Nắp cái rương được đóng lại, Diệp Khôn không thèm quay lại nhìn, hắn cùng với Tiểu Bạch tiến về phía cửa mật thất đi ra.