Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 1 - Chương 29: Tụy Dương Thôn

Ngay sau đó, bốn người cùng nhau đi vào trong thôn tìm một chỗ để nghỉ ngơi.

Bốn người theo nhau đi vào con đường mòn dẫn vào trong thôn, đi được một đoạn còn cách cổng trào vào thôn khoảng ba mươi trượng thì bất chợt Diệp Khôn giang tay ngăn lại, dường như hắn phát hiện ra điều gì đó ở phía trước.

“Diệp huynh, có chuyện gì vậy?” Lục Thiên Hào thấy vậy hơi ngạc nhiên hỏi.

“Kỳ lạ, ta cảm thấy người trong thôn này có cái gì đó không phải. Tiểu Bạch, ngươi thấy thế nào?” Diệp Khôn không trả lời câu hỏi của Lục Thiên Hào mà hướng mắt nhìn vào trong thôn, đồng thời đưa tay vỗ vỗ lên đầu Tiểu Bạch nói.

“Chi chi.” Tiểu Bạch kêu lên hai tiếng, nó đứng thẳng dây đưa tay che trán ngó nghiêng nhìn về phía trong thôn ra vẻ tìm kiếm cái gì đó.

Đứng ở bên cạnh Lục Thiên Hào, Lục Vân Tình và Ngọc Như đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không biết Diệp Khôn làm vậy là có ý gì.

Bình thường thì không sao, nhưng đằng này Diệp Khôn lại đi hỏi Tiểu Bạch, điều này lại khiến cho bọn họ thêm một lần nữa vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.

Mặc dù trên đường đi thấy được Tiểu Bạch rất thông minh, nó không như những loài động vật bình thường. Thế nhưng dù gì thì nó cũng chỉ là động vật mà thôi, không thể hiểu nổi Diệp Khôn lại coi nó như là một thần vật vậy, đã rất nhiều lần hắn hỏi qua nó trước khi làm việc gì đó.

Khó hiểu thì khó hiểu, nhưng cả ba người cũng không có ý kiến gì. Căn bản những việc Diệp Khôn và Tiểu Bạch làm từ trước đến nay hoàn toàn đúng, chưa có việc gì sai cả. Cho nên họ vẫn luôn tin tưởng để cho Diệp Khôn giải quyết.

“Chi chi” Tiểu Bạch ngó nghiêng một lúc sau đó nó vỗ nhẹ vào đầu Diệp Khôn ba cái.

“Hiểu rồi, hóa ra ngươi cũng có phát hiện giống ta.” Khóe miệng Diệp Khôn nhếch lên thì thào tự nói.

Từ ngày có Tiểu Bạch bên cạnh, lại trải qua việc Bạch Hầu và Hắc Hùng ở trong rừng, hắn đã biết nó là Yêu Thú. Hơn nữa linh trí của nó đã được mở ra, cho nên so với Yêu Thú bình thường nó khá thông minh, và hiểu biết nhiều.

Tiếp xúc với Tiểu Bạch nhiều ngày Diệp Khôn và nó càng ngày càng hiểu nhau hơn, cho nên cả hai luôn phối hợp với nhau rất ăn ý trong nhiều trường hợp.

“Mọi người cẩn thận, trong thôn này có cái gì đó rất lạ. Ta có thể cảm nhận được những người ở trong thôn không phải là người bình thường. Bề ngoài bọn tỏ vẻ như những người dân thường chất phác, thế nhưng bước đi của họ rất linh hoạt và nhẹ nhàng, ẩn tàng bên trong là một bộ pháp khinh thân khá huyền diệu.” Diệp Khôn quay lại đằng sau nghiêm mặt nói.

“Thật sự có việc này? Huynh chắc chắn chứ?” Lục Thiên Hào nghe Diệp Khôn nói thầm kinh ngạc, hắn cố gắng cảm ứng xem phía trước có gì không ổn không, nhưng hắn làm thế nào cũng không cảm nhận được điều bất thường gì.

Mà theo Diệp Khôn nói thì hắn có thể phát hiện ra được hành tung của những người trong thôn, điều này sao có thể chứ? Rõ ràng bọn họ vẫn đang đứng ở ngoài thôn chưa có đi vào bên trong. Vẫn còn chưa gặp một người nào cả, làm thế nào mà Diệp Khôn có thể biết được?

Nghĩ thế nào cũng không ra, Lục Thiên Hào chỉ biết để trong lòng chứ không muốn hỏi rõ. Hắn biết mỗi người đều có bí mật riêng không muốn cho người khác biết, Diệp Khôn cũng vậy không có ngoại lệ.

Chỉ là Diệp Khôn trong mắt Lục Thiên Hào quá thần bí, vượt qua cả sự tưởng tượng của hắn rồi.

Lục Thiên Hào có ý nghĩ như vậy, Lục Vân Tình và Ngọc Như tuy không nghĩ được sâu xa nhưng cũng có ý tương đồng với hắn. Diệp Khôn đối với bọn họ mà nói cũng quá thần bí rồi, ngay cả Ngọc Như, nàng là người tiếp xúc với hắn nhiều nhất nhưng cũng đồng dạng không hiểu hết được.

“Huynh đã nói vậy thì…hay là chúng ta đừng vào trong thôn nữa a.” Ngọc Như thấy vẻ mặt của Diệp Khôn tỏ ra khá nghiêm trọng hơi do dự một chút nói.

“Không sao đâu, chúng ta cứ vào đó nghỉ ngơi. Không cần biết người trong thôn là người như thế nào, chỉ cần bọn họ không gây khó dễ với chúng ta là được. Chúng ta vừa mới từ trong rừng ra khá là mệt nhọc rồi, hơn nữa theo quan sát của ta thì phương viên năm dặm quanh đây chắc chỉ có mỗi cái thôn này thôi.” Diệp Khôn thấy bộ dạng lo lắng của Ngọc Như cũng có chút đồng tình, thế nhưng vừa rồi hắn đã thả thần thức ra quan sát thì phát hiện quanh thôn đều là rừng núi hoang vắng bao quanh, không có dấu hiệu gì chứng minh gần đây có thôn trấn nào khác.

“Khoan đã! Theo như những gì huynh nói thì ta chợt nhớ tới một điều…” Đột nhiên Lục Thiên Hào lên tiếng nói.

“A! Lục huynh nói thử.” Diệp Khôn thoáng kinh ngạc hỏi.

“Như huynh miêu tả thì ta có cảm giác thôn sơn trước mặt chúng là chính là Tụy Dương Thôn, nơi chúng ta đang ở chính là Tịch Dương Lâm phía sau Long Thành.” Sắc mặt Lục Thiên Hào chợt tỏ ra sợ hãi, chậm rãi nói.

“Cái gì? Huynh nói là Tụy Dương Thôn? Làm sao có thể chứ?” Lục Vân Tình nghe thấy Tụy Dương Thôn giật mình kinh hãi nói.

“Tụy Dương Thôn? Thôn này có vấn đề gì mà sao hai người khi nhắc đến nó lại sợ hãi đến như vậy?” Diệp Khôn nhướng mày nhìn Lục Thiên Hào và Lục Vân Tình hỏi.

“Chuyện này nói ra thì dài, Tụy Dương Thôn này chính là tâm điểm của một đợt hạo kiếp lớn trên giang hồ cách đây khoảng một trăm năm trước. Hạo kiếp đó đã khiến cho Võ Lâm Việt Quốc máu chảy thành sông, rất nhiều môn phái bị diệt môn, đi đến đâu cũng thấy xác chết…Mà tất cả những việc này đều là do những người ở Tụy Dương Thôn gây ra.” Lục Thiên Hào hít vào một hơi thật sâu, sau khi lấy lại vẻ mặt bình tĩnh nói.

“Nghe nói sau đợt đó Tụy Dương Thôn cũng chợt biến mất trên giang hồ, không còn ai biết đến tung tích của thôn này nữa. Thế nhưng vẫn có lời đồn Tụy Dương Thôn không hề biến mất, nó vẫn tồn tại ở sâu bên trong Tịch Dương Lâm. Mà Tịch Dương Lâm lại là một nơi nguy hiểm được người ta mệnh danh là ‘Dương Lâm Địa Ngục’, vì thế không có một ai dám tiến vào điều tra Tụy Dương Thôn cả. Theo thời gian trôi qua, Tụy Dương Thôn dần cũng bị người ta lãng quên, tin tức về thôn này bây giờ chỉ có thể tìm thấy trên những sách cổ mà thôi.” Lục Thiên Hào vừa dứt lời thì Lục Vân Tình lên tiếng nói tiếp.

“Không nghĩ tới Tụy Dương Thôn lại có lai lịch như vậy, thế nhưng nguyên nhân của trận hạo kiếp kia là thế nào?” Diệp Khôn nghe Lục huynh muội nói xong hơi tò mò hỏi.

“Điều này thì bọn ta không biết được, những gì chúng ta biết cũng chỉ là đọc qua sách cổ ở Tàng Thư Các của bổn môn thôi. Nguyên nhân và sự việc cụ thể như nào có lẽ chỉ có những người trong thôn hoặc những người cùng thời kỳ đó mới biết được.” Lục Thiên Hào lắc đầu nói.

“Ân! Huynh nói cũng phải. Thật không ngờ chúng ta chọn đường núi để đi, đi thế nào lại tới được nơi này. Để biết chắc chắn thôn trước mặt có phải là Tụy Dương Thôn hay không, chúng ta cứ vào đó xem thế nào a.” Diệp Khôn thản nhiên nói.

“Ta cũng không ngờ đấy, vượt qua Khúc Nghê Sơn đúng là sẽ tới Kính Châu. Ban đầu đã định hướng sẽ tới thẳng phía trước Long Thành, không ngờ lòng vòng thế nào lại tới chỗ này.” Lục Thiên Hào thở dài một tiếng, biểu cảm khó hiểu nói.

“Đã biết thôn này nguy hiểm như vậy mà huynh vẫn muốn vào sao?” Ngọc Như nghe vậy sửng sốt nói.

“Ha ha. Ngọc Như, muội quá lo lắng rồi. Phía trước đúng là Tụy Dương Thôn thật thì như thế nào? Sự việc đó đã xảy ra cách đây một trăm năm rồi đấy.” Diệp Khôn cười lớn, sau đó hắn không hề do dự cùng với Tiểu Bạch thong dong đi trước tiến vào trong thôn.

“Ngọc Như muội, đây chỉ là phán đoán của ta mà thôi, cũng chưa hản là vậy đâu. Hơn nữa chỗ này ta thấy cũng bình thường, không có gì là giống với Tịch Dương Lâm như trong lời đồn cả. Diệp huynh đã nói vậy thì cứ theo ý huynh ấy đi, ta cũng muốn vào xem người trong thôn này có điểm gì khác thường đấy.” Lục Thiên Hảo lấy lại vẻ mặt bình tĩnh cười cười nói.

“Nếu huynh cũng đã nói như vậy thì ta cũng không còn gì để nói nữa, vậy chúng ta đi thôi.” Ngọc Như thở dài vẫn tỏ ra lo âu miễn cưỡng nói.

“Ha ha, Tiểu Bạch chúng ta đi trước dẫn đường.” Diệp Khôn cuồng tiếu nói một câu rồi cùng Tiểu Bạch tiến lên trước dẫn đường.

Đi tới trước cổng trào ở ngoài thôn, cước bộ của Diệp Khôn chậm lại. Hắn vừa đi vừa ngửa mặt lên nhìn tấm biển và đôi câu đối được gắn ở hai bên cổng trào.

Tấm biển gỗ ở giữa nhìn khá là cũ, trên biển có khắc hai chữ “Tụy Dương” ăn sâu vào trong với một phong cách cổ xưa.

Hai bên cổng trào là hai tấm gỗ nhìn cũng đã cũ, trên mỗi tấm gỗ đều có một hàng chữ được khắc sâu vào trong. Đặc biệt hơn từng chữ trên hai tấm biển này có độ sâu nông cạn khác nhau, đường nét của mỗi chữ cũng có chút khác thường.

“Tụy Đoản Phong Vân Độ- Thanh Dương Chấn Điểm Hồng”

“Hả? Đây là…”

Đôi câu đối vừa đập vào mắt Diệp Khôn bất chợt hắn khựng người lại, hai mắt hắn mở to ra, trong lòng chợt cảm thấy kinh ngạc hô lên.

Ngay sau đó, dường như có một ma lực nào đó khiến cho Diệp Khôn không tự chủ được. Trên mặt hắn đột nhiên có biểu hiện rất cổ quái, tiếp đó hai chân hắn liên tục di chuyển, lúc thì bước qua phải, lúc thì bước qua trái…Tốc độ di chuyển mỗi lúc một nhanh, ban đầu còn nhìn rõ thân hình của hắn, nhưng về sau chỉ có thể nhìn thấy ảo ảnh mà thôi.

Tiểu Bạch vẫn luôn ngồi trên vai Diệp Khôn lúc này cũng theo đó mà không thấy nó đâu, hiển nhiên nó vẫn cùng hắn ở một chỗ.

“Tụy Đoản Phong Vân Độ, nhanh như thiểm điệm, khí đoản sát nhân vong, thân nhẹ như gió, quần vũ như mây. Thanh Dương Chấn Điểm Hồng, xuất hiện như thái dương, lụi tàn như nhất điểm, chấn dương hoành thiên hạ, hồng trần cố tịch dương.” Theo ảo ảnh của Diệp Khôn chợt ẩn chợt hiện ở trước cổng trào vào thôn, giọng nói của hắn cất lên vang vọng cả một vùng.

Đi ở phía sau, đột nhiên thấy Diệp Khôn có hành động lạ, cả ba người Lục Thiên Hào, Lục Vân Tình và Ngọc Như đều giật mình sửng sốt. Ba người đang đi chợt khựng người lại, đồng thời trố mắt lên nhìn một màn khó tin ở trước mắt mà không nói thành lời.

Không chỉ có vậy, ngay khi giọng nói của Diệp Khôn cất lên vang vọng cả một vùng thôn sơn hoang vắng. Ngay lập tức những người trong thôn nhao nhao chạy ra đứng chắn ở phía sau cổng trào vào thôn, biểu hiện của bọn họ so với đám người Lục Thiên Hào không khác nhau là mấy, hơn thế trên mặt họ còn toát ra một tia sợ hãi tới cực điểm.

Thời gian chậm rãi trôi qua, bất chợt thân hình của Diệp Khôn lại xuất hiện trước mặt mọi người từ lúc nào không hay.

“Hóa ra đôi câu đối này lại là khẩu quyết võ công. Một bên là thân pháp, một bên là nội công.” Diệp Khôn đứng một mình ngửa mặt lên trời nhắm mắt lại cảm nhận những gì mình vừa trải qua, thì thào tự nói một câu.

“Diệp huynh, huynh xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi là…” Bị câu nói của Diệp Khôn làm cho bừng tỉnh, Lục Thiên Hào hướng hắn cất tiếng hỏi.

“Ha ha. Không có gì, vừa rồi nhìn hai câu đối kia ta chợt ngộ ra nhiều điều trong đó và làm theo mà thôi.” Diệp Khôn quay người lại nhìn Lục Thiên Hào cười cười nói.

“Vị thiếu hiệp này, ngươi là người có duyên với bổn thôn. Cũng là ân nhân cứu mạng của chúng ta, xin hãy nhận của chúng ta một lạy.” Diệp Khôn vừa dứt lời thì từ phía sau vọng lại một giọng nói già nua, bên trong giọng nói ẩn chứa sự vui mừng lẫn cảm kích.

Nghe vậy Diệp Khôn vội quay đầu lại, đập vào mắt hắn là một cảnh tượng khiến hắn phải trố mắt ra kinh ngạc.

Ở phía trước có một đám người khá đông, đếm sơ qua cũng phải có hơn một trăm người đang quỳ gối dưới đất và vái lạy hắn. Trong đám người này già có, trẻ có, con nít có, trên mặt mỗi người đều tỏ ra vẻ xúc động đầy cảm kích. Cứ như là bọn họ vừa mới được giải cứu thoát khỏi sự việc khủng khiếp nào đó vậy, mà Diệp Khôn chính là ân nhân của bọn họ.

“Cái này…Mọi người mau đứng dậy, tại hạ thật sự không dám nhận đại lễ như vậy đâu.” Diệp Khôn khá là bất ngờ, chân hắn khẽ động, lập tức cơ thể như là một cơn gió nhẹ lướt tới bên cạnh một lão giả già nhất trong đám người này rồi đỡ lão dậy.

Lão giả này nhìn bề ngoài đã ngoài bát tuần, người lão cao gầy, khuân mặt hốc hác để một chòm râu nhỏ ở dưới cằm. Nhìn lão như vậy nhưng hai mắt lão sáng như dao rất có thần, xem ra lão ta là một người luyện võ, hơn nữa võ công cực kỳ cao, nội lực khá là thâm hậu.

Thoáng nhìn qua cũng nhận ra, lão giả này có lẽ là người đứng đầu trong thôn, những người ở phía sau lão vẫn luôn dõi theo lão với ánh mắt đầy cung kính.

Lúc này lão được Diệp Khôn đỡ dậy, lão đem ánh mắt đầy cảm kích nhìn hắn như là muốn nói gì đó.

Gặp ánh mắt của lão giả nhìn mình, Diệp Khôn vẫn không hiểu nổi tại sao lão vào những người ở đây lại làm đại lễ với mình như vậy. Hắn nghĩ thế nào cũng không ra, vì thế hắn cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì nữa.

Việc này chắc chắn không hề đơn giản chút nào, nói một hai câu không được, một lúc nữa vào trong thôn hắn sẽ từ từ hỏi rõ ngọn ngành đầu đuôi câu chuyện là biết ngay.

“Tiền bối, có việc gì thì từ từ nói sau. Ngài bảo mọi người giản tán trước đã.” Không để cho lão giả kịp nói gì, Diệp Khôn đã lên tiếng nói trước.

“Mọi người hãy trở về tiếp tục làm việc của mình đi, mấy vị khách quý ở đây đã có ta tiếp đãi rồi.” Nghe Diệp Khôn nói vậy, lão giả khẽ gật đầu rồi quay người lại nói.

“Vâng!...”
Lão giả vừa nói xong, cả đám người phía sau đồng thanh “vâng” một tiếng. Sau đó bọn họ tản ra, mỗi người đi một hướng tiếp tục làm việc của mình.

Một lúc sau, những người trong thôn tản đi hết, lúc này chỉ còn lại lão giả và một vị trung niên tướng mạo hòa nhã đứng gần đó.

“Dương Minh, con đi chuẩn bị một chút a.” Lão giả hướng trung niên dặn một câu.

“Vâng! Bá phụ.” Trung niên tên Dương Minh nghe vậy vội cung kính đáp, sau đó hắn quay sang chào Diệp Khôn và đám người Lục Thiên Hào rồi trở vào trong thôn trước.

Sự việc diễn ra ở đây quá bất ngờ, huynh muội Lục Thiên Hào và Ngọc Như liên tục bị Diệp Khôn làm cho đầu óc u mê, choáng váng. Ba người không ngờ được vừa mới tới Tịnh Châu lại phát sinh sự việc như thế này, trong lòng mỗi người đều có tâm từ và có rất nhiều điều muốn nói, nhiều điều muốn hỏi, nhưng thực sự không biết nên nói như nào.

Dương Minh vừa rời khỏi, bên này ba người Lục Thiên Hào cũng tiến lên đi lại đứng bên cạnh Diệp Khôn.

Cả ba người gặp lão giả đều hành lễ chào lão một tiếng.