Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 1 - Chương 16: Kinh Sợ

“Chém”

Quát lên một tiếng, thanh kiếm trên tay Diệp Khôn chém về phía Thiết Bá Sơn, đồng thời hư ảnh thanh kiếm tiên phía trên cũng theo sau mà đến trước nhanh như điện bổ thẳng vào người hắn.

Thiết Bá Sơn hét lên một tiếng toàn lực phóng cây Phá Thiên Kích về phía trước, sau đó cả người hắn rất nhanh lách về bên trái hòng ngăn cản và tránh một chiêu này của Diệp Khôn.

Hắn là người từng trải đi lại trên giang hồ đã nhiều năm, đối với chiêu Vạn Kiếm Quy Tông của Diệp Khôn làm sao hắn có thể không nhận ra chứ.

Vạn Kiếm Sơn Trang cách nơi này không xa lắm, đi bộ cũng chỉ mất hai ngày đường mà thôi. Hắn đã có lần được tận mắt thấy Vạn Đình Thiên trang chủ Vạn Kiếm Sơn Trang thi triển chiêu này để đối địch nên biết được uy lực của nó mạnh đến mức độ nào, cỡ hắn làm sao dám đón đỡ.

Mà thiếu niên trước mắt tuy không phải Vạn Đình Thiên nhưng chiêu này của hắn tuyệt đối chỉ có hơn chứ không có kém, hắn thực sự không dám đương đầu, chỉ còn cánh là tránh né mà thôi.

Nghĩ thì như vậy, nhưng phản ứng của hắn đã chậm một bước, cả người hắn đã bị linh lực của kiếm khí khóa chặt lại khiến cho động tác không thể thực hiện được.

Trong lòng Thiết Bá Sơn nổi lên một lỗi sợ hãi từ trước tới nay hắn chưa từng trải qua, hắn chỉ còn biết trơ mắt lên nhìn hư ảnh tiên kiếm bổ lên người mình.

“Choang”

Cả cây Phá Thiên Kích nặng trăm cân bị đánh bật về phía sau hơn hai mươi trượng, nó xẹt qua trên đỉnh đầu đám người Hắc Phong Trại bay ra ngoài cắm lên vách núi.

Cùng lúc đó, hư ảnh kiếm tiên từ trên cao bổ xuống đã bao chùm lấy cả người Thiết Bá Sơn vào trong.

“Ầm Ầm …”

Vài tiếng nổ lớn vang lên, bụi đất bay mù mịt, cả một khoảng đất trống với bán kính hơn mười trượng bị kiếm khí oanh tạc cầy xới lên từng mảnh nhỏ.

Đám người Hắc Phong Trại kinh hoàng la hét, những kẻ ở gần bị ảnh hưởng của kiếm khí khiến cho chúng đa phần đều bị thương, nhưng cũng may không nguy hiểm đến tính mạng, bọn chúng nhao nhao lui về phía sau nhìn rất lộn xộn.

May mắn hơn, những kẻ đứng ở phía sau xa hơn một chút không bị ảnh hưởng của kiếm khí, chúng trố mắt lên nhìn, hơi thở có chút dồn dập.

Lúc này kiếm khí và bụi đất hòa quyện với nhau khiến cho tầm mắt bị hạn chế không thể nhìn rõ được, nhìn thế nào cũng không thể phát hiện ra được tung tích của Diệp Khôn, Ngọc Như và Thiết Bá Sơn đâu cả.

Bầu không khí chợt trở lên căng thẳng.

Thật lâu sau, theo thời gian thì thụi đất và kiếm khí đều dần tiêu tán hết, đập vào mắt những người có mặt ở đây là một quang cảnh hoang tàn đổ nát.

Ở giữa là ba người hai đứng một quỳ, hai người đứng đó chính là Diệp Khôn và Ngọc Như, còn người quỳ dưới mặt đất tất nhiên là Thiết Bá Sơn.

Nhìn lại thì thấy thanh kiếm trong tay Diệp Khôn đang kề sát lên cổ Thiết Bá Sơn, cả người hắn tóc tai bù xù y phục rách tả tơi, để hở ra khá nhiều viết thương vẫn còn đang rỉ máu, hai mắt hắn đờ đẫn như vô thần, trên mặt biểu thị dáng vẻ cực kỳ sợ hãi.

Thật không ngờ một chiêu Vạn Kiếm Quy Tông đầy uy lực của Diệp Khôn vừa rồi đánh ra lại không giết được Thiết Bá Sơn, mà chỉ khiến hắn chỉ bị thương ngoài da mà thôi.

Điều này thật kỳ lạ, khiến cho đám người Hắc Phong Trại như rơi vào trong u mê không hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra ở đây nữa, những tưởng trại chủ đã bị giết bởi chiêu vừa rồi, thật không ngờ hắn vẫn còn sống.

Mặc dù một chiêu vừa rồi không lấy mạng của Thiết Bá Sơn, nhưng nhìn vào bộ dạng cùng nét mặt của hắn thì đám người Hắc Phong Trại cũng phần nào hiểu được tậm trạng của hắn lúc này.

Bọn họ là người từng trải, đã xông pha giang hồ nhiều năm cho nên đã nhìn ra được tâm tình của Thiết Bá Sơn, bọn họ hiểu Diệp Khôn đã để lại trong lòng trại chủ một lỗi khiếp sợ đến tận trong tâm.

Một kiếm vừa rồi tuy không lấy mạng của hắn, nhưng cũng đã khiến hắn phải khắc sâu vào tới tận chân tâm, nói đơn gian là khắc cốt ghi tâm.

“Ngươi... ta..” Thời gian chậm rãi trôi qua, Thiết Bá Sơn đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn Diệp Khôn và Ngọc Như mở miệng lắp bắp nói.

“Không cần nhiều lời, mục đích của ta tới đây chỉ là cứu người chứ không muốn giết người. Hôm nay tat ha mạng cho ngươi, hy vọng từ nay về sau ngươi hãy thay đổi đừng bao giờ cướp của giết người nữa.” Nhìn bộ dạng đáng thương của Thiết Bá Sơn, Diệp Khôn thu kiếm lại, hơi suy tư một chút nói.

Lời của Diệp Khôn vừa ra, không những đám người Hắc Phong Trại mà ngay cả Ngọc Như đứng ở bên cạnh hắn cũng tỏ ra kinh ngạc, bọn họ không nghĩ tới kết quả lại thành ra thế này.

Nói xong, Diệp Khôn không hề nhiều lời nữa, tinh quang trong mắt hắn chợt lóa lên, đem ánh mắt sắc bén liếc nhìn đám người Hắc Phong Trại một lượt.

Thực ra Diệp Khôn đâu phải muốn tha mạng cho Thiết Bá Sơn, một chiêu Vạn Kiếm Quy Tông vừa rồi hắn đã vật dụng toàn bộ linh lực có trong người vào nó, một kiếm chém ra như trường giang đại hải, uy lực của nó đâu chỉ có như vậy.

Chẳng qua đúng và lúc mấu chốt thì trong người hắn đột nhiên xảy ra biến cố, không hiểu tại sao toàn bộ linh lực tán loạn ngay cả một chút pháp lực cũng tiêu tan không còn, đồng thời một cơn đau mãnh liệt ở đan điền bộc phát, khiến cho động tác của hắn phải dừng lại đột ngột.

Do linh lực bị tán loạn một các đột ngột, cho nên uy lực của Vạn Kiếm Quy Tông cũng biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại chút dư kình và kiếm khí tàn phá xung quanh mà thôi.

Chuyện xảy ra với Diệp Khôn chỉ có mình hắn biết, tất cả những người có mặt ở đây đều không ai hay biết, bọn họ đã hiểu lầm hắn đã tha chết cho Thiết Bá Sơn. Trên thực tế, hiện tại cơ thể hắn đã không còn chút sức lực nào để ra tay nữa, hắn chỉ đang cố gắng gượng đóng kịch để lừa gạt mà thôi.

“Mọi chuyện đến đây coi như xong, Ngọc Như chúng ta đi.” Diệp Khôn thu lại ánh mắt sắc bén của mình liếc nhìn Thiết Bá Sơn một cái rồi chụp lấy tay của Ngọc Như kéo nàng đi về phía cổng ra Sơn Trại.

“Các ngươi còn không mau tránh đường cho thiếu hiệp đi.” Thiết Bá Sơn ngồi phệt xuống đất quay đầu lại nhìn đám thuộc hạ đang đứng chắn trước cổng ra Sơn Trại thều thào nói.

Đám người Hắc Phong Trại dường như vẫn chưa còn bừng tỉnh hẳn, bọn họ vừa nghe thấy tiếng của Thiết Bá Sơn thì mặt mày ai lấy đều ngơ ngác nhìn nhau một hồi.

Đợi đến khi Diệp Khôn và Ngọc Như đi đến bên cạnh cổng ra Sơn Trại, dường như có một ma lực nào đó khiến cho đám người đang đứng trước cổng tỉnh táo lại, bọn họ liền dạt ra một bên liếc nhìn hắn với ánh mắt đầy kinh sợ.

“Chuẩn bị cho ta thêm một con ngựa.” Diệp Khôn vừa bước ra đến cửa trại chợt quay lại nhìn đám người Hắc Phong Trại lạnh lùng nói.

Sức lực trong không còn là bao, tình trạng của Diệp Khôn bây giờ rất nguy hiểm, nếu còn xảy ra xung đột thì hắn không còn sức phản kháng nữa.

Vừa rồi đã dọa cho đám người Hắc Phong Trại phải kinh sợ, trước mắt có lẽ bọn chúng sẽ không dám ra tay với hắn nữa. Nhưng nếu cứ dây dưa thì sẽ không ổn, cho nên hắn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Bọn này ngoài Thiết Bá Sơn đang bị trọng thương ra, thì trong Hắc Phong Trại vẫn còn rất nhiều cao thủ khác, rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.

Thấy Diệp Khôn yêu cầu một con ngựa, một tên đứng gần đó vội chạy vào trong đi lấy ngựa cho hắn không dám chậm chễ.



Sau khi Diệp Khôn rời đi, đám người Hắc Phong Trại mới thở phào nhẹ nhõm, dường như đã được huấn luyện từ trước, bọn chúng không ai bảo ai liền bắt tay vào thu dọn tài cuộc.

Hôm nay đúng là một ngày đáng sợ nhất trong đời bọn chúng, trong long ai lấy đều thầm nghĩ là may mắn. Cũng may thiếu niên kia không phải kẻ hiếu sát, nếu không với võ công kinh người như vậy nếu muốn giết bọn chúng thì quá dễ dàng rồi.


Sau việc này, Thiết Bá Sơn bị thương rất nặng, đợi cho tinh thần ổn định lại hắn đã tuyên bố bế quan dưỡng thương.

Kể từ đó trở đi cũng không thấy hắn xuất hiện nữa, dường như hắn đã biến mất trên thế gian này vậy.

Không có Thiết Bá Sơn ra mặt, dần dần Hắc Phong Trại cũng ít hoạt động hơn, cũng không thấy có vụ cướp nào xảy ra ở bán kính trăm dặm nơi đây nữa.

Hơn một năm trôi qua, dường như Hắc Phong Trại đã biến mất khỏi giang hồ vậy, đã có tin đồn là chúng đã giải tán không còn cướp bóc nữa.

Điều này khiến cho những thương lái và bảo tiêu đi qua nơi đây rất vui mừng, bọn họ không còn phải khổ sở như trước kia nữa, đã có thể dễ dàng vượt qua dãy Thanh Phong mà không phải sợ xảy ra điều bất trắc gì nữa.



Nửa ngày sau.

Bên bờ một con suối nhỏ cách Hắc Phong Trại cỡ một trăm dặm về phí Đông, Diệp Khôn ngồi khoanh chân đả tọa trên một hòn đá nhỏ. Vừa rồi hắn đã lấy ra một viên Tẩy Linh Đan nuốt vào rồi ngồi xuống đả tọa.

Bên cạnh hắn là Ngọc Như, nàng ngồi im không nói gì, đem ánh mắt đầy đăm chiêu nhìn vào mặt hắn.

Trên đường đi Diệp Khôn đã cho Ngọc Như biết rõ sự tình của hắn, nàng rất ân hận vì đã tự ý bỏ đi nên mới bị đám người Hắc Phong Trại bắt và gây ra sự việc ngày hôm nay, suýt chút nữa thì kiến cho Diệp Khôn gặp nguy hiểm rồi.

Cũng may bây giờ mọi truyện đã qua nhưng nàng vẫn thấy áy láy trong lòng.

Diệp Khôn ngồi nhập định đúng một ngày một đêm, nhờ vào Tẩy Linh Đan cho nên pháp lực của hắn đã bổ xung đáng kể, sắc mặt cũng đã hồng hào trở lại.

Trưa ngày hôm sau.

Diệp Khôn từ từ mở hai mắt ra đồng thời thở phào một tiếng, sau đó hắn đưa mắt nhìn ngó cảnh vật xung quanh đánh giá qua một lượt.

“Huynh đã tỉnh rồi!” Ngọc Như ngồi bên cạnh thấy hắn tỉnh dậy vui mừng khẽ hỏi.


“Ân ! Ồ muội cả đêm qua không ngủ sao?” Diệp Khôn gật đầu một cái, nhưn lập tức đôi lông mày nhíu lại, hắn phát hiện hai mắt Ngọc Như quầng thâm đen vội hỏi.

“Không sao! Muội lo cho huynh nên cả đêm qua ngồi túc trực.” Ngọc Như cúi đầu nhẹ giọng nói.

“Ài ! muội cần gì phải như vậy chứ?” Diệp Khôn lắc đầu nói.

“Muội lo chứ! Dù sao chuyện này cũng là do muội gây lên.” Ngọc Như có chút hối hận nói.

“Thôi mọi chuyện cũng qua rồi không cần nhắc lại nữa, chúng ta rời khỏi đây thôi.” Diệp Khôn đứng dậy khoát tay nói.

Ngọc Như gật đầu đứng dậy, hai người liền leo lên ngựa tiếp tục lên đường, Ngọc Như ngồi ở phía trước còn Diệp Khôn ôm nàng ngồi ở phía sau.

Hôm qua là lúc nguy hiểm nên Ngọc Như không để ý, nhưng hôm nay đã khác, ngồi trên ngựa bị Diệp Khôn ôm vào trong lòng khiến nàng có chút thẹn thùng, hai má chọt ửng hồng.

Diệp Khôn thấy vậy cũng hơi ái ngại, nhưng hắn không biết nói gì cả chỉ im lặng cười khổ không thôi.