Nghịch Thiên Thần Thú: Tuyệt Thế Thiên Tài

Chương 4: Trứng thú chuyển động

Sau một khắc, Bạch Lộ và Phong Tuần biến mất trước mặt Ân Niệm.

Khí tức đáng sợ sắp nuốt chửng Ân Niệm trong nháy mắt, nhưng ngay sau đó Ân Niệm đã trực tiếp cắt linh đang trên cổ chân đi.

Vòng xoáy màu đen trong nháy mắt đã kéo Ân Niệm vào trong đó.

Sự rung chuyển khủng khiếp ở núi Bạch Đầu cứ nối tiếp nhau.

Trong hoàng cung của Vạn Thú Quốc, Đế Hậu nhìn về phía núi Bạch Đầu từ xa, sắc mặt tái nhợt và lẩm bẩm: "Sao có thể… chẳng lẽ người đó còn sống?"

"Mẫu hậu! Cỏ Long Lân của con phải làm sao bây giờ?" Vẻ mặt Tô Lâm Yến cáu kỉnh, chỉ nghĩ đến bản thân nàng ta.

Nhưng Đế Hậu lại nghĩ tới Phong Tuần.

Xong rồi!

Nếu Phong Tuần chết, bà ta phải giải thích thế nào với Phong gia?

Nhưng ngay sau đó, một cơn gió lớn nổi lên trong phòng, Phong Tuần và Bạch Lộc chật vật chạy ra.

"Phong Tuần? Ngươi không sao chứ?" Vẻ mặt Đế Hậu vui mừng!

Quá tốt rồi! Quả nhiên trên người Phong Tuần có thứ gì đó để giữ mạng.

"Cỏ Long Lân của ta đâu?" Tô Lâm Yến nhìn thấy bọn họ đi tay không, nàng ta không thèm quan tâm đ ến bất cứ gì khác mà lao tới bắt lấy Phong Tuần và hỏi: "Không phải các ngươi nói sẽ lấy cỏ Long Lân về cho ta sao?"

Phong Tuần vẫn đang suy nghĩ về Ân Niệm, kết quả lại thấy vị hôn thê của gã trong tình huống này lại không hỏi về an nguy của gã, mà lại hỏi về cỏ Long Lân trước tiên.

Ánh mắt lạnh lẽo của Phong Tuần nhìn Tô Lâm Yến, doạ cho Tô Lâm Yến giật mình đứng yên tại chỗ.

Đế Hậu hoảng hốt, lập tức giơ tay tóm lấy Tô Lâm Yến, hạ giọng cảnh cáo: "Con thật quá đáng!"

"Phong Tuần ngươi mau đi nghỉ ngơi đi, chỉ là Yến nhi bị sự chấn động của núi Bạch Đầu dọa sợ thôi."

Đế Hậu mỉm cười nói.

Phong Tuần cười khẩy, đây là lần đầu tiên gã nghiêm túc nhìn kỹ người được xưng là Đế Cơ ngàn năm khó gặp này một lần.

Nếu không phải nàng ta là Phượng Nguyên trời sinh... Hừ!

"Đế Cơ có thiên phú xuất chúng, cộng thêm cơ thể Phượng Nguyên, nhất định có thể ấp được trứng thần thú mà không cần cỏ Long Lân." Phong Tuần nheo mắt lại: "Hay là Đế Cơ có chuyện gì không thể nói được?"

Trái tim Tô Lâm Yến đập thình thịch, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

"Sao lại thế được, Tuần ca ca." Vừa rồi nàng ta suýt nữa đã phá vỡ hình tượng dịu dàng như tiên của mình, nàng ta cười một cách miễn cưỡng: "Thật xin lỗi, vừa rồi ta quá vội vàng."

Còn Bạch Lộ đang nằm sấp trên mặt đất ở một bên, trùng độc bắt đầu tàn phá trên người nàng ta, nàng ta vừa đau đớn vừa sợ hãi, tiện chủng đó vẫn còn sống sao?

Còn hạ độc ngược lại nàng ta?

Bạch Lộ tức giận nhìn tất cả mọi người xung quanh, bọn họ chỉ quan tâm đ ến cỏ Long Lân, chỉ quan tâm đ ến Phong Tuần, không ai quan tâm đ ến sự sống chết của nàng ta.

Bạch Lộ loạng choạng đứng dậy đi ra ngoài, nàng ta không muốn chết.

Trước tiên nàng ta cần phải tìm linh y để giải độc!

......

Trong Ma Giản, một nhóm Ma vật có hình thù kỳ lạ tụ tập lại với nhau, vẻ mặt bọn họ nghiêm túc nhìn núi Bạch Đầu cách đó không xa.

"Làm sao bây giờ? Niệm Niệm của chúng ta vẫn chưa trở về."

"Ân Nữ đâu? Niệm Niệm không phải là nữ nhi bà ta nhận nuôi sao?"

"Yêu nữ đó ngày ngày hành hạ Niệm Niệm của chúng ta, bây giờ bà ta thậm chí còn không quan tâm đ ến sự sống chết của Niệm Niệm?"

Bọn chúng kêu gào rất to, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, vô số con quạ thú màu đen bay lên trời, phát ra vô số tiếng kêu thê lương.

Thật khoa trương! Mọi người im lặng ngay lập tức.

Một nữ nhân kiều diễm mặc áo choàng đen bước ra, bà nhìn về phía núi Bạch Đầu, vẻ mặt căng thẳng hỏi: "Tiểu quỷ đáng ghét kia vẫn chưa về à?"

"Vẫn chưa." Một tiểu ma vật gãi đầu, lo lắng nói: "Nhưng chúng ta cũng không thể ra ngoài được."

"Phong ấn Ma Giản chết tiệt!"

Ầm!

Núi Bạch Đầu lại rung chuyển.

Doạ cho trái tim của đám ma vật đều run rẩy.

"Người đó… sắp tỉnh lại à?" Có người hỏi với giọng run run.

"Quan tâm hắn có tỉnh lại hay không làm gì, hắn và Ma tộc chúng ta không oán không thù, ta chỉ lo lắng cho Niệm Niệm của chúng ta!"

Mặc dù thời gian ở chung không dài, nhưng một tiểu cô nương mười tám tuổi như Ân Niệm trước mặt đám ma vật hơn ngàn tuổi chỉ là một đứa bé, ban đầu bọn chúng chỉ tò mò nuôi một Nhân tộc sẽ như thế nào.

Kết quả là cứ nuôi như vậy, bây giờ tất cả yêu thú mở miệng đều kêu 'Niệm Niệm'.

Có ma vật tức giận, khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Ân Nữ, không nhịn được nói: "Có phải ngươi không lo lắng cho Niệm Niệm đúng không?"

"Ngươi chỉ xem nàng như tiểu nha đầu thử thuốc thất bại đúng không?"

"Sớm biết như vậy ta đã nhận nuôi Niệm Niệm rồi!"

Ngay sau đó, ma vật bị Ân Nữ đẩy mạnh ra bằng một ngón tay, đôi cánh màu đen sau lưng Ân Nữ đột ngột mở ra, phát ra ma khí mạnh mẽ áp đảo tuyệt đối.

"Muốn chết sao?" Đôi mắt Ân Nữ dần dần đỏ ngầu.

Sao đó, ma vụ bùng nổ từ cơ thể bà, bà lao thẳng về phía kết giới của phong ấn.

"Ân Nữ!" Một lão nhân tóc bạc cụt một chân chạy tới: "Đừng chạm vào kết giới!"

Lúc này, trên đỉnh đầu có một người nặng nề rơi xuống.

'Ầm' một tiếng đè lên người Ân Nữ.

Đúng lúc ngăn chặn hành động muốn đụng vào kết giới của Ân Nữ.

"Úi!" Ân Niệm xoa xoa eo: "Ngã hay thật...hả? Không đau?"

"Niệm, Niệm Niệm..." Giọng nói của đám tiểu ma vật run rẩy chỉ vào phía dưới mông của Ân Niệm.

Ân Niệm cúi đầu xuống nhìn: "!!!"

Vậy mà nàng đang ngồi lên cổ của Lão yêu bà!

"Đừng kích động!" Khóe miệng Ân Niệm giật giật: "Ta có thể giải thích!"

Nhưng ngay sau đó, cả người lẫn vũ khí của Ân Niệm đều bị đá ra xa, đập mạnh xuống đất tạo ra một cái hố sâu.

"Ha ha ha ha ha!" Đám tiểu ma vật bật cười lớn.

"Một ngày mà Niệm Niệm không bị đánh thì không chịu nổi!"

Bọn chúng tụ tập xung quanh Ân Niệm, mặc dù trên mặt thì đang trêu chọc nhưng vẫn nhanh chóng kéo nàng lên và kiểm tra xem trên người nàng có vết thương nào không.

Ân Niệm vỗ nhẹ vết bẩn trên người, nhìn về phía núi Bạch Đầu: "Rốt cuộc đó là cái gì?"

Mặc dù bị đánh, nhưng nàng vẫn bước đến bên cạnh lão yêu bà hỏi.

Hết cách rồi, lão yêu bà là người biết nhiều nhất ở đây.

Ân Nữ thờ ơ nhìn núi Bạch Đầu: "Dưới núi Bạch Đầu, có một người không được phép tồn tại trên thế giới này."

Ân Niệm nhíu mày nói: "Vậy là hắn sắp ra rồi."

Mọi người lo lắng nhìn ngọn núi Bạch Đầu vẫn đang rung chuyển.

Dưới dòng nham thạch cháy đỏ, lông mi của nam nhân nằm trong quan tài khẽ động.

Những sợi mi dày đen phủ xuống giống như một con bướm tuyệt đẹp đang nằm ẩn dưới đôi mắt của hắn, lại giống như lông một con quạ ngoan hiền.

Đó là một khuôn mặt có thể làm người ta nín thở, nhưng lại có đuôi mắt nhếch lên, tạo ra một dáng vẻ đầy sát khí và tàn bạo trên khuôn mặt yêu diễm vô song này.

Lông mi của hắn càng run rẩy thì núi Bạch Đầu càng sụp đổ dữ dội.

Dòng nham thạch bắn tung tóe xung quanh dần dần yên tĩnh lại.

Có vẻ như hắn sắp tỉnh dậy.

Nhưng nửa phút sau, lông mi run rẩy của hắn lại bình tĩnh lại, hắn lại ngủ say!

Núi Bạch Đầu cũng trở nên yên tĩnh trở lại.

Ân Nữ thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra vẫn chưa tỉnh."

May mắn thay, vẫn chưa tỉnh lại.

Ân Niệm kinh ngạc nhướng mày: "Chẳng lẽ sự rung chuyển vừa rồi chỉ vì người đó sắp thức dậy sao?"

Ân Nữ quay lại nhìn chằm chằm nhìn nàng, không vui nói: "Ta còn chưa hỏi ngươi, có phải ngươi đã đụng vào thứ không nên đụng không?"

"Không phải con, con gặp phải kẻ thù cũ, còn có một nam nhân ngu ngốc tên là Phong Tuần." Ân Niệm nở một nụ cười nham hiểm: "Những ngày tiếp theo chắc chắn sẽ rất thú vị."

Nàng thản nhiên quay đầu lại, lại phát hiện ra khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của Ân Nữ bây giờ lại âm trầm hơn.

Bà tóm lấy Ân Niệm, lạnh lùng hỏi: "Ngươi nói... tên ngu ngốc đó họ Phong?"

"Đúng vậy." Ân Niệm sửng sốt: "Sao vậy?"

Ân Nữ nắm chặt tay Ân Niệm hơn.

Nàng định hỏi thêm thì bỗng có người kích động gọi nàng: "Niệm Niệm, đến đây xem đi! Trứng thú của ngươi đang động đậy!"