Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 20: 20 Nguyên Giả Lần Nữa!



"Thanh Nguyên Trảm.

.

"
Mộ Thanh Lan nhìn vào quyển thẻ tre này, mặc dù nhìn nó không khác gì những quyển khác, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy, thứ này hoàn toàn không đơn giản.

Sự ngừng lại của Nguyên lực vào lúc đó, chắc chắn không phải là ảo giác của nàng.

Nàng dồn tất cả Nguyên lực vào trong những thẻ tre.

"Huyền giai trung cấp pháp quyết.

"
Một luồng thông tin, nhanh chóng lọt vào trong đầu của Mộ Thanh Lan.

Huyền giai trung đẳng.

.

Cấp bậc như vậy, nếu là đặt ở trước đây, nàng đương nhiên sẽ xem thường, nhưng mà khi nàng cầm trên tay quyển thẻ tre này, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy còn thiếu cái gì đó.

"Ồ, hóa ra đây lại là một quyển pháp quyết không hoàn chỉnh sao?"
Tuyết U hơi kinh ngạc lên tiếng.

Mộ Thanh Lan gật đầu, nàng cũng nhận ra điều này.

Mặc dù những thẻ tre màu xanh trông còn nguyên vẹn không hư hỏng gì, nhưng khi Nguyên lực dũng mãnh rót vào, lại có thể cảm nhận được sự không hoàn thiện mờ nhạt.

Nếu không phải là nàng đã từng nhìn thấy hàng ngàn vạn kiến thức pháp quyết của Mộ gia chủ tộc, tự nhiên cũng sẽ không thể phát hiện ra sự chênh lệch rất nhỏ này.

"Chính là nó.


"
Chỉ là một quyển pháp quyết không hoàn chỉnh, mà đã là là Huyền giai trung đẳng, vậy nếu như có cơ hội thu thập hết thảy, có thể sẽ thu hoạch ngoài ý muốn cũng nên.

"Nha đầu ngươi quả thật có nhãn lực rất độc đáo.

"
Tuyết U cũng nở nụ cười, hiếm khi nói được những lời hay, không đợi Mộ Thanh Lan mở miệng dò hỏi, liền nói tiếp: "Yên tâm đi, nếu những thứ này gom đủ, nói không chừng có thể sẽ bước lên Địa giai.

"
Trong Lạc Tây thành nho nhỏ này, có thể có được vật có cấp bậc như vậy, cũng thật sự không dễ dàng.

Tuy nhiên, cũng chính vì không ai có thể nhận ra được nó vốn không hoàn chỉnh, lúc bình thường nó không dễ thấy, cho nên ngay cả Mộ Nghiêm và những người khác cũng chưa bao giờ để ý đến nó.

Mộ Thanh Lan câu môi cười, xoay người rời đi.

Mộ Nghiêm đang đợi ở ngoài cửa, không ngờ rằng Mộ Thanh Lan sẽ đi ra sớm như vậy, sửng sốt: "Đã chọn được?"
Tuy nhiên, đôi mắt lại vô ý rơi vào tay phải của Mộ Thanh Lan.

Mộ Thanh Lan cũng không giấu giếm, thoải mái công khai lắc lắc quyển thẻ tre màu xanh trong tay.

"Đã chọn được.

Thanh Nguyên Trảm.

"
Trong mắt Mộ Nghiêm hiện lên một thoáng kinh ngạc.

Ông không bao giờ nghĩ đến, Mộ Thanh Lan sẽ chọn cái này.

"Thanh Nguyên Trảm này trước đó rất lâu, do một vị trưởng lão của Mộ gia chúng ta tìm được, tuy rằng cũng là một pháp quyết Huyền giai trung đẳng, nhưng trong Tàng Thư Các, vẫn còn một số khác xuất sắc hơn, không bằng.

.


"
Mộ Thanh Lan mỉm cười từ chối ý tốt của Mộ Nghiêm: "Đa tạ Gia chủ, nhưng ta cảm thấy Thanh Nguyên Trảm này rất thích hợp với ta.

"
Mộ Nghiêm cũng không còn nói thêm nhiều lời nữa.

"Nếu đã vậy, ta liền đi về trước.

"
Mộ Thanh Lan lập tức quay người chuẩn bị rời đi.

Mộ Nghiêm khẽ cau mày, do dự một chút, cuối cùng lên tiếng:
"Lăng Hàn, cuộc quyết đấu của ngươi với Mộ Diệp.

.

"
Cho dù là như thế nào, thân phận của Mộ Lăng Hàn vẫn ở đây, nếu thật sự xảy ra chuyện thì.

.

"Gia chủ có thể yên tâm, chuyện này ta sẽ tự mình xử lý, dù kết quả ra sao, một mình ta gánh chịu.

"
Mộ Thanh Lan khẽ nhếch môi, nhưng trong mắt lại không có ý cười, sau đó cũng không nói gì thêm, xoay người rời đi.

* * *
Trở về chỗ ở của mình, Mộ Thanh Lan ngồi xếp bằng, mở quyển thẻ tre màu xanh trên tay.

"Không có Giới Tử Trạt*, thật đúng là phiền phức.


"
*Giới Tử Trạt: Một vật trang sức như là vòng tay nhưng bên trong lại có một không gian rộng lớn để chứa đồ vật.

Mộ Thanh Lan lẩm bẩm, lúc trước nàng bị chủ tộc trục xuất, trên người cái gì cũng không có, bây giờ còn không có cả Giới Tử Trạt, quả thật là bất tiện.

Nhưng ở nơi hẻo lánh nhỏ bé này, toàn bộ Mộ phủ chỉ có Mộ Nghiêm và một vài trưởng lão là có, cho nên nàng cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng nếu có cơ hội, cũng vẫn phải tìm cách để có được một cái.

Mộ Thanh Lan lắc đầu, đè nén tất cả những suy nghĩ đó, chuyên tâm nghiên cứu Thanh Nguyên Trảm trước mặt.

Nguyên lực rót vào, trong đầu đột nhiên có một tia sáng lóe lên, Mộ Thanh Lan vội vàng ngưng thần nhìn chằm chằm vào đó.

"Thanh Nguyên Trảm, tập hợp Nguyên lực, biến thành đao, phá ngọc cắt vàng.

"
Mộ Thanh Lan nhìn đi nhìn lại, nhưng trước sau đều chỉ có một câu này.

Phá ngọc cắt vàng.

.

Cho dù là pháp quyết Huyền Giai cấp thấp đi nữa, nhưng khi thi triển ra, không lẽ chỉ có thể phát huy sức mạnh như thế này thôi sao.

.

Trong lòng Mộ Thanh Lan càng thêm nghi hoặc, nhưng dù có nghiên cứu thế nào, Thanh Nguyên Trảm cũng không hề động đậy.

Nàng mở mắt ra, thần sắc có phần ngưng trọng nhìn Thanh Nguyên Trảm.

Nàng luôn cảm thấy, uy lực của thứ này, chắc chắn còn hơn thế nữa.

Nhưng trong một thời gian ngắn, nàng đã thử nhiều phương pháp, nhưng không có gì khác xảy ra.

Thôi kệ, lo tu luyện trước cái đã.

Nhưng muốn tu luyện pháp quyết, trước tiên phải điều chỉnh trạng thái của mình sao cho phù hợp nhất.


Thực ra, nàng cũng rất tò mò, không biết cơ thể mình đã trở thành cái dạng gì, sau khi trải qua mọi thứ trong sơn động.

Ít nhất, nàng trước tiên phải trở thành Nguyên Giả một lần nữa.

Nếu không, bất kỳ bảo bối nào, đối với nàng cũng đều vô nghĩa.

MộThanh Lan phun ra một hơi, Nguyên thần tập trung lại lần nữa, nhắm mắt lại, bắt đầu cảm nhận Nguyên lực xung quanh mình--
Tâm trí bình lặng, xung quanh một mảnh yên tĩnh.

Chẳng mấy chốc, có một luồng Nguyên lực, tràn vào trong cơ thể Mộ Thanh Lan!
Tựa như thủy triều đang trào dâng, ào ạt kéo đến không ngừng!
Khi Nguyên lực xung quanh vọt tới, lập tức bị hút vào trong Nguyên mạch của Mộ Thanh Lan!
Lúc này, các Nguyên mạch của nàng đã sớm không còn như lúc trước bị tổn thương nhiều và hầu như không thể khơi thông được nữa, thay vào đó, chúng phát sáng với ánh bóng mờ nhạt, khi Nguyên lực chảy qua nó, không biết có phải là ảo giác không, Mộ Thanh Lan thực sự cảm thấy ánh sáng phát ra ngày càng rõ ràng.

Mà bên trong Khí hải trong cơ thể, ngọc giản màu đen bị tổn hại kia, mặc dù không có động tĩnh gì, nhưng chung quanh lại có rất nhiều sương mù màu đen nhàn nhạt, hấp thu toàn bộ Nguyên lực dũng mãnh tràn vào!
Nơi đó dường như là một cái động không đáy, yên lặng không tiếng động, nhưng chỉ trong nháy mắt, đã nuốt chửng vô số Nguyên lực!
Ngay cả Mộ Thanh Lan, cũng hơi lắp bắp kinh hãi.

Nàng mơ hồ có thể đoán được ngọc giản màu đen này vốn là áp chế và nuốt chửng năng lượng, nhưng không ngờ nó lại bá đạo như vậy! Chỉ trong chớp mắt đã cắn nuốt một lượng Nguyên lực nhiều đến như vậy.

Lúc này Nguyên Mạch trong cơ thể nàng, còn hoàn hảo hơn trước, không biết rộng lớn cứng rắn bao nhiêu lần, mà Nguyên lực nàng hút vào, cũng không biết là nhiều bao nhiêu lần so với mỗi ngày tu luyện trước đây, nhưng cũng căn bản là chưa bao giờ có thể lấp đầy ngọc giản màu đen này cả!
May mắn thay, thứ này bây giờ đã thuộc về nàng, nàng cũng có thể tùy ý khống chế nguồn Nguyên lực đã bị nuốt vào trong.

Vô số Nguyên lực hội tụ lại, động tĩnh càng ngày càng lớn, cuối cùng, Mộ Thanh Lan còn có thể nghe thấy tiếng chuyển động gấp gáp!
Trên đỉnh đầu nàng, cũng không biết lúc nào đã hình thành một vòng xoáy Nguyên lực!
Năng lượng xung quanh đã bị nuốt chửng một cách điên cuồng!
Mà Mộ Thanh Lan đang ở trong cỗ năng lượng cuồng bạo này, lại không hề nhúc nhích, cả người dường như đã rơi vào nhập định, ngay cả hơi thở cũng trở nên ẩn nấp rất nhiều.

Điều duy nhất còn lại là âm thanh dâng trào của dòng Nguyên lực, như thủy triều đang dâng cuồng cuộng và điên cuồng!
Mộ Thanh Lan lâm vào trạng thái như vậy, giằng co kéo dài suốt đêm!
Cho đến sáng hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu vào rơi vào trên mặt thanh tuấn kia, khiến cho nàng giống như một viên bạch ngọc trong trẻo, tinh xảo vô cùng.

Vào một khoảnh khắc nào đó, như có một giọng nói yếu ớt đột nhiên phát ra từ cơ thể nàng, rồi sau đó nàng đột nhiên mở mắt ra!
Đôi mắt vốn dĩ trong suốt sáng ngời, lúc này lại tối đen sâu thẳm như mực, không thể thấy đế!
Mà bên trong Khí hải, một viên Nguyên Đan màu đen đang chậm rãi xoay tròn!
Nàng vậy mà, chỉ trong một đêm, đã tu luyện ra Nguyên Đan! Trở thành Nguyên giả lần nữa!.