Đại Trưởng Lão Tiêu Ly tức khắc gầm lên: "Ngươi chẳng lẽ đang nghi ngờ Thông Huyền Tán là Môn chủ lấy trộm, sau đó giá họa cho Tiêu Linh Tịch! Tiêu Linh Tịch trộm Thông Huyền Tán cũng bởi vì ngươi, ngươi laị ăn nói hàm hồ như vậy, cẩn thận ngay cả ngươi cũng bị trừng phạt, còn không mau lui xuống!
- Ta nào có lá gan dám nghi ngờ Môn chủ, ta chỉ là hỏi chuyện thắc mắc trong lòng mà thôi, mà ta tin tưởng, ở đây rất nhiều người nghi hoặc, bởi vì người hiểu rõ tính tình Môn chủ không phải ít, nhất định đều thấy rất kì quái cách làm lần này của Môn chủ. Môn chủ đương nhiên trong sạch, không thể làm ra chuyện không bằng chó lợn, thiên địa khinh thường như vậy, vì lẽ đó Môn chủ nhất định sẽ đưa ra giải thích tốt nhất, đúng không Môn chủ.
Người ở Tiêu Môn, cũng như các trưởng lão quyền lực ở Lưu Vân Thành phải giương mắt...... Bọn họ biết Tiêu Triệt vốn yếu đuối, cùng người ngoài tiếp xúc cũng rụt rè, hiện tại không chỉ dưới con mắt của mọi người, lại trong bầu không khí căng thẳng chậm rãi mà nói, đối mặt với Đại Trưởng Lão mặt không biến sắc...... Những gì bọn họ biết đến Tiêu Triệt căn bản như hai người khác nhau.
"Chó lợn không bằng, thiên địa khinh thường" vài lời này làm cho hai gò má Tiêu Vân Hải co quắp một trận, hắn ngẩng đầu nhìn sang Tiêu Triệt, cười nhạt nói:
- Đại Trưởng Lão không cần kích động, Tiêu Triệt có nghi vấn như vậy cũng rất bình thường, ta biết chuyện hắn muốn nói, ở đây rất nhiều bằng hữu cũng đều nghi hoặc chuyện này. Kỳ thực, hôm qua ở từ lúc tiếp nhận Thông Huyền Tán của Tiêu công tử, ta xác thực muốn đem nó mang theo bên người. Thế nhưng, Thông Huyền Tán dù gì cũng là thuốc quý Tiêu Tông mang đến, quý giá cực kỳ. Mà càng quý hiếm, dược lực càng là dễ dàng tiêu tán, vật chân bảo như vậy, dược lực coi như bị tản đi một chút đều gây tổn thất rất lớn. Nếu như mang theo bên người, lần tiếp xúc thứ không sạch sẽ, coi như có gỗ Hắc Huyền Ô bảo vệ vẫn rất dễ dàng tiêu tán. Vì lẽ đó, ta mới đặt nó ở dược phòng. Dù sao, trong đó nhiều năm lưu trữ các loại dược liệu, "Thuốc khí" rất sung túc, khí tức Linh Dược càng không dễ dàng tiêu tán...... Chính là nguyên nhân này. Một nguyên nhân khác, người Tiêu Môn chúng ta luôn luôn tuân thủ lễ tắc, ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xuất hiện "kẻ trộm", càng không nghĩ tới sẽ gan lớn đến ăn cắp đồ Tiêu Tông đưa tới...... Nhưng bất kể là nguyên nhân gì, Thông Huyền Tán bị ăn cắp nguyên nhân cuối cùng là gì cũng một phần do ta sơ sẩy. Chuyện này, ta khó tránh tội lỗi, Tiêu công tử muốn xử phạt, ta không một câu oán hận.
Tiêu Vân Hải nói xong, lại nặng nề thở dài một tiếng.
Tiêu Vân Hải giải thích, quả thực hoàn mỹ không tì vết. Đại Trưởng Lão lập tức nhắc lại: "Tiêu Triệt! Ngươi có thể nghe rõ ràng? Môn chủ đem Thông Huyền Tán đặt ở dược phòng, chính là bởi vì Môn chủ tâm tư kín đáo, vì muốn bảo vệ dược lực Thông Huyền Tán! Không ngờ tới sẽ xuất hiện ăn trộm! Ngươi còn có lời muốn nói?
- Nha nha! Thì ra là như vậy!
Tiêu Triệt gật gù, tựa hồ đối với lời giải thích của Tiêu Vân Hải rất thoả mãn:
- Môn chủ quả nhiên thông tuệ, biết có "thuốc khí" tồn tại. Như vậy, ta hỏi vấn đề thứ hai, vừa vặn cùng "thuốc khí" có quan hệ.
Tiêu Triệt híp mắt lại, cười nhạt nói:
- Nói đến "thuốc khí", chuyện dược phòng Tiêu Môn trữ các loại dược liệu mấy chục năm, xác thực vô cùng tốt. Hơn nữa, bởi trong đó có "sơ lạc thảo" nhiều nhất, vì lẽ đó mùi vị "thuốc khí", cũng là lấy mùi vị sơ lạc thảo là chính
- Môn chủ cũng biết hộp đựng Thông Huyền Tán chỉ dùng gỗ Huyền Ô làm ra, gỗ Huyền Ô có thể bảo vệ đan dược rất tốt, dược lực không tiết ra ngoài, môn chủ biết gỗ Huyền Ô có thể bảo vệ đan dược dược lực nguyên nhân là cái gì không...... Ừ, kỳ thực nguyên lý rất đơn giản, Hắc Huyền Ô có khả năng hấp thu rất mạnh, dược lực khuếch tán đụng phải gỗ Hắc Huyền Ô sẽ bị Huyền Ô hấp thụ, mà rất khó khuếch tán ra ngoài, sau khi đã dung hòa, dược lực dù có muốn tán ra đều không được. Nguyên lý này, ta tin tưởng ở đây người biết chút y lý đều sẽ biết.
Có không ít người đều yên lặng gật đầu.
- Như vậy, nếu như dùng Hắc Huyền Ô chứa đựng Thông Huyền Tán ở phòng thuốc một thời gian, mặt ngoài tất nhiên sẽ hút vào lượng lớn "thuốc khí" ở dược phòng. Lấy đặc tính Hắc Huyền Ô, nó hấp thu cực nhanh, khuếch tán lại chậm, đưa nó từ phòng thuốc lấy ra sau, coi như để bên ngoài hai ba ngày, tới gần vẫn có thể ngửi được mùi "thuốc khí" mới đúng...... Cũng chính là mùi của sơ lạc thảo......
Những câu này vừa nói ra, sắc mặt Tiêu Vân Hải đại biến.
Tiêu Triệt đoán chắc Tiêu Vân Hải không thật sự đem Thông Huyền Tán đặt ở dược phòng, bởi vì vạn nhất Thông Huyền Tán thật sự bị trộm, hắn sẽ khóc mù mất...... Mà Tiêu Vân Hải cũng xác thực chưa hề đem Thông Huyền Tán đặt ở đó. Cho dù Tiêu Cổ bên được đánh tiếng trước đó, nhưng Tiêu Tông uy hiếp, Tiêu Cổ nào dám nói nửa chữ "Không".
- Không biết Môn chủ có dám đem cái kia hộp kia lấy tới, để chúng ta ngửi mặt trên có hay không mùi vị gì?
Tiêu Triệt cười ha hả nói
- Tiêu Triệt! Ngươi quả nhiên là đang nghi ngờ Môn chủ, làm gì có lí đó!
Tiêu Vân Hải còn chưa nói chuyện, Tiêu Ly đã là lần thứ hai giận tím mặt:
- Vì che chở tiểu cô ngươi, ngươi lại muốn mang tội đổ lên đầu Môn chủ, quả thực hoang đường! Không thể nói lý!Tiêu Môn ta thực sự nuôi ngươi nhiều năm như vậy, còn không mau cút xuống!!"
- Ha ha, Đại Trưởng Lão không cần kích động. Bọn họ cảm tình luôn luôn tốt, muốn cực lực tìm lý do giải vây cũng có thể thông cảm được. Hơn nữa hắn nói cũng rất hợp tình hợp lý, nếu hắn muốn biết cái hộp đó có vấn đề hay không, vậy chứng minh cho hắn xem. Có điều, Thông Huyền Tán này, cả Hắc Huyền Ô đều là bảo vật, há có thể khiến người ta tùy ý đụng chạm.
Nói xong, Tiêu Vân Hải chuyển hướng sang Tiêu Cuồng Vân, cung kính nói:
- Vậy liền phiền phức Tiêu công tử làm chứng, ta nghĩ để Tiêu công tử làm chứng, so với bất luận người nào đến đều phải nể phục.
Tiêu triệt lén cười, sắc mặt không hề thay đổi, khẽ gật đầu:
- Đó là đương nhiên, nếu như là Tiêu công tử, đương nhiên đáng tin cậy nhất. Kính xin Tiêu công tử nể nang mặt mũi ngửi mùi vị trên cái hộp, để hóa giải nghi ngờ trong lòng ta.
Tiêu Cuồng Vân cùng Tiêu Vân Hải ánh mắt chạm nhau, trong lòng đồng thời nghĩ Tiêu Triệt cái tên ngốc này không biết chuyện do chính bọn họ bày ra. Tiêu Cuồng Vân cầm hộp trong tay, xem thường nở nụ cười, lạnh nhạt nói:
- Nghi vấn này đúng là thú vị. Đã như vậy, ta sẽ thay ngươi ngửi.
Nói xong, Tiêu Cuồng Vân đưa hộp lên, giả bộ Thông Huyền Tán, tới gần chóp mũi, ngửi cẩn thận, sau đó khẽ cau mày, nói:
- Tuy rằng không phải rất nặng, nhưng xác thực có vị cam tinh.
Ánh mắt hắn chuyển hướng, lạnh nhạt nói:
- Đại Trưởng Lão, ngươi cũng lại đây ngửi đi, đỡ phải nghi ngờ ta cùng Tiêu môn chủ thông đồng."
- Tiêu công tử thân phận cỡ nào, làm sao có khả năng buông lời nói dối.
Đại Trưởng Lão Tiêu Ly vội vã nịnh hót, nghe thấy vậy, không còn nghi ngờ, sau đó gật gù:
- Không sai, xác thực có mùi vị cam tinh.
- Hắn trợn mắt lườm Tiêu Triệt, lạnh lùng nói:
- Tiêu Triệt, ngươi còn lời muốn nói? Tiêu công tử cùng Môn chủ đã cho ngươi mặt mũi, ngươi lại càn quấy, ta lập tức tự tay đem ngươi đuổi đi.
- Nha nha! Đại Trưởng Lão bớt giận.
Tiêu triệt khoát tay áo một cái, sau đó sắc mặt trở nên quái dị:
- Tiêu công tử cùng Đại Trưởng Lão lại đều ngửi thấy được mùi vị cam tinh, chuyện này...... "Ho khan một cái", kỳ thực, vừa nãy tại hạ nhất thời không cẩn thận, nói sai rồi...... Tiêu công tử thân phận cao quý, tiếp xúc nhất định đều là đan dược quý hiếm, sơ lạc thảo là tục vật, nhất định không vào mắt ngài. Môn chủ cùng Đại Trưởng Lão một lòng tu huyền, không dính y lý, bình thường không tới dược phòng, vì lẽ đó khả năng không biết, sơ lạc thảo mùi vị không phải cam tinh, mà là cam khổ, bất cứ người nào đi đến dược phòng vừa ngửi là có thể biết...... Ồ? Tiêu công tử cùng Đại Trưởng Lão thế nhưng đều ngửi thấy được mùi cam tinh, điều này làm cho tại hạ thật sự là không thể lý giải a. Không biết ở đây các vị ai có thể hỗ trợ giải thích một chút?
Vừa nói xong lời này, tất cả mọi người sắc mặt biến hóa lớn, trở nên cực kỳ đặc sắc, mà trái lại Tiêu Cuồng Vân, Tiêu Vân Hải, Đại Trưởng Lão Tiêu Ly, đều trong nháy mắt sắc mặt cứng ngắc...... Tuy rằng chỉ có trong nháy mắt, nhưng đã đủ để rất nhiều người nhìn rõ. Mà một ít người biết rõ mùi sơ lạc thảo, cùng người thường xuyên phải đi dược phòng Tiêu Môn đều trợn tròn mắt......
Rất nhiều người trong tâm bắt đầu kinh hoàng lên......
Bọn họ bắt đầu ngửi được một loại mùi hương khác......
- Tiêu triệt! Ngươi thằng nhóc này còn không câm miệng...... Ngươi không chỉ mưu toan bao che Tiêu Linh Tịch, lại dám nghi vấn Môn chủ, nghi vấn Tiêu công tử! Vẫn còn ở nơi này ăn nói linh tinh, ta xem ngươi cố ý trêu chọc chúng ta!
Tiêu Ly sắc mặt tái xanh, mắt lộ ra hung quang:
- Tiêu công tử, Môn chủ, đừng nghe hắn nói bậy! Thông Huyền Tán bị ăn cắp việc này cháy nhà ra mặt chuột, không cần phải lãng phí thời gian. Tiêu Triệt tiểu tử này chẳng những là nguyên nhân, còn bao che tội phạm, đồng thời xúc phạm Môn chủ cùng Tiêu công tử, lẽ ra nên cùng phạt!
Chỉ cần không phải tai điếc, đều nghe ra trong lời nói Tiêu Ly có một loại thẹn quá hóa giận. Đối với chuyện vừa nãy "Ngửi sai", càng không giải thích được.
- Nếu Tiêu trưởng lão không muốn phí lời, vậy ta liền không nói nhảm nữa. Một vấn đề cuối cùng, ta hỏi vị bằng hữu Tiêu Cửu của Tiêu Tông. Đối với ngươi mà nói, đây là một vấn đề cực kỳ đơn giản, ta nghĩ ngươi nhất định trả lời được. Mà nếu như ngươi giải thích được, như vậy, ta liền thừa nhận Thông Huyền Tán là do tiểu cô ta trộm, các ngươi muốn xử phạt tiểu cô, hoặc là ngay cả đồng thời xử phạt ta, ta tuyệt đối một lời oán hận!
Nói xong, không chờ Tiêu Vân Hải bọn họ phản ứng, ánh mắt Tiêu Triệt đã chuyển sang Tiêu Cửu, vẻ mặt vẫn không mặn không nhạt, nhưng ánh mắt cũng đã trở nên cực kỳ sắc bén hỏi:
- Tiêu Cửu, ngươi nói Thông Huyền Tán tìm được dưới gối của tiểu cô. Như vậy, ngươi có thể nói cho ta biết, giường của tiểu cô ở phía đông hay phía tây? Gối màu sắc gì? Đặt ở giường phía nam hay phía bắc?
Sắc mặt Tiêu Cửu trở nên cứng ngắc, đám người Tiêu Cuồng Vân, Tiêu Vân Hải sắc mặt cũng lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
- Nếu như ngươi đến gian phòng tiểu cô, đồng thời dưới gối nàng tìm được Thông Huyền Tán, vậy những vấn đề này đối với ngươi mà nói nhất định đơn giản...... Đến, nói cho ta biết đáp án của ngươi, chỉ cần ngươi nói ra được, ta cùng tiểu cô liền lập tức nhận tội, tuyệt không hai lời. Ồ, ta nghĩ ngươi, Tiêu công tử, Môn chủ, còn có các vị trưởng lão đều nhất định muốn chuyện này lập tức giải quyết, sau đó bắt đầu chính sự hôm nay chứ? Vậy ngươi mau mau nói a, làm lỡ việc chủ nhân ngươi, còn lỡ thời gian tất cả mọi người nhiều không tốt...... Nói a? Nói a...... Hả? Ngươi tại sao không nói? Ngươi không phải rõ ràng vào gian phòng tiểu cô ta rồi sao? Vậy này sao đơn giản như vậy, ngươi làm sao trả lời không được đây? Ngươi sẽ không phải...... Căn bản không đi vào phòng tiểu cô ta chứ? Vậy ngươi nói Thông Huyền Tán là ở dưới gối tìm được...... Chuyện này vì sao? Chẳng lẽ ngươi là thần thánh? không cần nhìn cũng biết!