Là một chuyên gia khoa não, gần đây Thiệu Duật Thần suy nghĩ về một vấn
đề chưa từng gặp trong giới y học, chính là tổn thương não có thể khiến
phụ nữ trở nên cố tình gây sự, càn quấy cộng thêm lề mề.
Bắt đầu vào một ngày một đêm dây dưa với nhau, có một vấn đề giữa bọn họ chính
là rốt cuộc trước đây xảy ra chuyện gì. Tuy rằng Thiệu Duật Thần biết
Chu cảnh ti không nói gì với người phụ nữ đã đổi tên là Lam Hinh đang
nằm vặn vẹo trên giường, nhưng anh vẫn tán thành không cho cô biết nhiều về chuyện của quá khứ. Tuy nhiên Lam Hinh vẫn nửa tin nửa ngờ với câu
chuyện thêu dệt của anh, như là anh nói với cô, anh chính là ba của Lâm
Lâm, vì thế cô nhất định phải tiêu tiền đến bệnh viện làm giám định cha
con DNA, hơn nữa là do anh chi trả, nguyên nhân là ai chủ trương thì
người đó đưa ra chứng cứ. Lúc đó anh tin tưởng thỉnh thoảng cho dù con
người mất trí nhớ, nhưng đầu óc cũng có một số phản ứng theo bản năng.
“Lam Hinh, chúng ta kết hôn đi!” Trong lúc đầu óc nhất thời nóng lên, sau
khi dây dưa anh bỗng nhiên thốt ra một câu như vậy, gần đây anh luôn cảm thấy luyến tiếc, trong tay anh vốn là hình dáng hư ảo của Uông Ninh Hi, cho dù là Đới Mạt Nhan cũng được, ít nhất là người mà anh hằng mong
nhớ, nhưng bây giờ coi như là thế nào? Anh luôn có cảm giác là người
chồng sống chung phi pháp.
Hơi thở của Lam Hinh còn chưa hoàn
toàn trở lại bình thường thì đột nhiên xoay người nhìn anh, ánh mắt đặc
biệt sắc bén. Thiệu Duật Thần âm thầm than khổ, cho đến khi anh bị rơi
vào hố do chính mình đào ra.
“Thiệu Duật Thần, không phải anh đã nói chúng ta là vợ chồng hợp pháp à, vì sao phải kết hôn? Em chỉ biết
là chuyện trước kia, anh vốn chưa nói rõ với em, anh có phải một chân
đạp hai thuyền không? Sau đó em mang thai, rồi người phụ nữ kia liền
mướn người giết em? Anh nói, anh nói mau.”
Thiệu Duật Thần cảm
thấy đầu mình sắp nổ tung, đây là một mớ hỗn độn gì đây a, “Lam Hinh, em bán hoa thật là uổng tài năng, em nên viết tiểu thuyết đi. Anh muốn
cùng người phụ nữ tên là Lam Hinh đi lãnh giấy chứng nhận, dù sao chúng
ta cũng có con rồi.”
“Vậy anh mau nói rõ ràng cho em biết! Bây
giờ em coi như là gì, quan hệ bất chính sao, Lâm Lâm xem là con hoang à? Anh mau nói trước kia chúng ta đã xảy ra chuyện gì, em làm sao bị
thương.” Cô nửa nằm sấp, cả cảnh xuân hiện lên trước mắt một người.
Cổ họng của bác sĩ Thiệu kéo căng một chút, chậm rãi nhắm mắt lại, “Mau
ngủ đi, đừng náo loạn, không phải đã nói với em rồi sao, lúc anh đi công tác, em ở nhà đi dạo phố gặp phải cảnh sát kẻ cướp đấu súng với nhau,
kết quả đã bị lạc đạn bắn trúng.”
“Quỷ mới tin anh, em nào có xui xẻo như vậy, anh chắc chắn chưa nói thật.”
Thiệu Duật Thần không trả lời cô, trong lòng lại suy nghĩ, kỳ thật chuyện kia còn xui xẻo hơn thế này, “Đừng lèo nhèo, mau đi ngủ thôi, sáng mai anh
còn có ca phẫu thuật.”
“Không được, hôm nay em phải bức anh nói thật.” Cô xô đẩy liên tục, “Anh mau nói với em, nói thật, nói, nói.”
Thiệu Duật Thần bị trêu chọc mà nổi lửa, xoay người đè cô xuống, sau đó anh khoá ngang người cô, “Đây chính là em bức anh.”
Chuyện hôm nay lại giải quyết thế này, Thiệu Duật Thần đột nhiện giận bản thân mình, anh vốn là người đa mưu túc trí, hiện tại ngoài hy sinh thân thể
ra thì không có cách nào khác, sao lại trở thành thế này chứ.
Mấy ngày nay anh đi làm đều buồn bã ỉu xìu, lần trước họp lại có thể ngủ
quên trong phòng hội nghị, kết quả bị lãnh đạo chụp mũ, ngược lại anh
không thèm để ý, dù sao không ai yêu cầu đại ca xã hội đen phải giỏi về
mọi mặt. Nhưng gần đây anh phát hiện một đầu mối không tốt, chính là
lưng đau nhức, đôi mắt thâm quầng, xuất hiện túi mắt, tay cầm dao giải
phẫu lại run.
Sự thật tàn nhẫn nói với anh về sau không thể như
vậy. Anh cũng sắp bốn mươi rồi, tuy rằng nói bảy năm trước anh tu thân
dưỡng tính, công cụ nuôi dưỡng tốt, nhưng cũng không chịu được giày vò
không ngủ không nghỉ. Hôm nay anh cẩn thận suy nghĩ, tính toán nói thật
với cô nhưng chỉ nói vấn đề thứ yếu, tuy rằng sẽ có một chút đau khổ,
nhưng ít nhất về sau anh khỏi phải vất vả như vậy.
Đến tối, anh
vẫn không yên lòng. Mỗi ngày Lam Hinh cứ khảo tra bắt buộc anh phải nói
về vấn đề này, nhưng hôm nay lại khác, cô quấn chặt người, hạ quyết tâm
không thể lại bị thua.
“Anh sẽ nói thật, nhưng em nhất định
không được tức giận, đừng đau khổ.” Thiệu Duật Thần không có biểu cảm
gì, “Kỳ thật trước kia em là cảnh sát, anh là đại ca xã hội đen lớn nhất vùng này, anh quyết tâm tẩy sạch ngọn nguồn đi đường ngay thẳng, cảnh
sát không tin anh, nên phái em đến nằm vùng bên cạnh anh, chủ yếu là vì
bảo vệ an toàn của anh, sau đó chúng ta bị người xấu lợi dụng, em bị
bắt, vì bảo vệ anh, em thay anh đỡ một phát súng. Bởi vì anh cũng bị
thương, cho nên không thể tự mình cứu em, khi anh tỉnh lại thì bọn họ
nói em đã chết.” Thiệu Duật Thần nói rất nhỏ, anh sợ cô quá đau lòng,
nhưng lại thấy Lam Hinh chậm rãi ngồi trên đùi anh, hai mắt sáng lên,
dường như rất hứng thú.
“Anh vì bịa ra câu chuyện này mà xem
không ít phim hắc bang nhỉ, hiện tại lời anh nói càng không đáng tin
cậy.” Cô đứng dậy, vỗ mạnh vào đầu anh, “Quên đi, không nói với anh nữa, tóm lại anh nhất định có bồ nhí, sau đó hai người thông đồng mưu hại
em, sau này nếu anh dám đối xử tệ với em, em sẽ đến cục cảnh sát tố giác anh.” Nói xong cô quay đầu bỏ đi.
Thiệu Duật Thần sửng sốt một
lúc, anh nhịn không được mà cười thành tiếng, anh lo lắng lâu như vậy,
hoá ra người ta cũng chỉ coi là chuyện bịa đặt, nhưng tự mình ngẫm nghĩ
quả thật có phần không đúng sự thật.
Cuộc sống con người chính
là như vậy, rất khó có lúc không có phiền toái mà được như ý nguyện.
Tình trạng sức khoẻ của Lâm Lâm vẫn là tâm bệnh của hai vợ chồng. Ngay
cả bàn tay kỳ diệu cứu người của Thiệu Duật Thần cũng không thể chữa
được. Hứa Tấn Dật là loại người lúc nào cũng ung dung thoải mái nói,
“Phẫu thuật đổi van tim là được rồi, cậu không phải bác sĩ sao, lại khẩn trương đến thế này ư?”
Thế nhưng khi thật sự đứng ở vị trí
người cha thì thường không thể nhìn vấn đề một cách khả quan, cho nên
bác sĩ bình thường không được phẫu thuật cho người thân, có lẽ cũng từ
đạo lý này.
Buổi tối, Thiệu Duật Thần lại nhất thời thốt ra, “Lam Hinh, chúng ta sinh thêm một đứa con nữa đi.”
Lam Hinh vô cùng mệt mỏi, cô đã buồn ngủ, “Anh có rất nhiều tiền sao, sinh con là phải nộp phí nuôi dưỡng cho xã hội đấy.”
Những việc này không nằm trong phạm vi lo lắng của anh, dù sao lúc trước là
một phần tử xã hội đen, tuân thủ pháp luật đối với anh không có năng lực ràng buộc nhiều lắm, hơn nữa bọn họ có thể ra nước ngoài sinh con, cho
dù nộp tiền phạt anh cũng không để ý. Anh ngửa đầu suy nghĩ, vì thể hiện mình thông thạo chính sách quốc gia và luật pháp, anh rất trịnh trọng
nói, “Chúng ta có thể làm đơn xin, bởi vì Lâm Lâm có bệnh tim bẩm sinh,
dựa theo chính sách chúng ta có thể sinh một đứa nữa.”
Thân thể
Lam Hinh căng cứng một chút, Thiệu Duật Thần đắc ý, nói lầm bầm, xem em
còn có lý do gì để thoái thác. Nhưng người phụ nữ ở trong lòng lập tức
nức nở, khiến anh hơi hồ đồ.
“Duật Thần, anh đừng gạt em, có
phải bệnh của Lâm Lâm không thể điều trị không, anh và anh rể nhất định
thông đồng lừa gạt em, em biết mà.” Nói xong cô liền khóc hu hu, Thiệu
Duật Thần nằm ngửa thở dài một hơi, anh chính là tự đánh mình, nói lung
tung làm gì, giờ phải tự chuốc lấy phiền toái.
Những ngày tiếp
theo, anh bị người phụ nữ này hành hạ hai vấn đề khiến anh càng không
biết làm sao, anh từ từ phát hiện đòn sát thủ cuối cùng đã không còn
dùng được, người phụ nữ này dùng bản lĩnh theo bản năng mà chế trụ anh.
Tối nay, Thiệu Duật Thần không thể chịu giày vò nữa, anh buộc phải bắt
đầu động tay động chân, Lam Hinh sớm đã nhìn thấu gian kế của anh, cô
thừa dịp anh chưa chuẩn bị mà bẻ hai tay anh ra sau lưng, đứng dậy dùng
đầu gối chặn phía sau lưng anh, “Em nói cho anh biết, anh còn giở trò
thì em không khách sáo đâu.” Nói xong, cô hình như nhớ tới gì đó, liền
buông tha người đang cầu xin tha thứ, cô ngồi ở bên cạnh, nửa thân trên
trần truồng, cô nhìn tay mình, “Anh nói xem, trước kia em có phải là
người lao động tay chân không, anh xem tay em lại to mà khoẻ thế này.
Còn nữa hồi trước lúc em nấu cơm, phát hiện ra em dùng dao rất nhanh
nhẹn, còn nữa anh thấy em nấu ăn có ngon không?”
Thiệu Duật Thần cảm thấy một cú vừa rồi như muốn chặt đứt thắt lưng anh, anh rên rỉ rồi lên tiếng có lệ, “Ừ, ăn ngon.”
“Vậy anh nói xem, lúc trước em có phải là đầu bếp không nhỉ, ước lượng
nguyên liệu, dùng dao nhanh nhẹn, nấu ăn ngon.” Dáng vẻ cô như bừng tỉnh hiểu ra, lập tức nổi giận nhìn anh, “Có phải anh chê em thô tục, công
việc lại không tốt nên ra ngoài tìm bồ nhí hay không?”
Thiệu
Duật Thần vừa nghe liền tức khắc biến sắc, anh chôn khuôn mặt trong cái
gối, hét to lên, “Uông Ninh Hi, em đang trả thù anh đúng không, em là
cảnh sát, anh đã nói với em một vạn lần, em là cảnh sát, em dùng dao để
giết người chứ không phải nấu ăn.”
Lam Hinh trợn mắt, véo một
miếng thịt trên lưng anh, nhéo một vòng thật mạnh, Thiệu Duật Thần đau
đến chảy nước mắt, “Buông tay, buông tay, đau…”
“Ai bảo anh nói
mê sảng với em, nếu em có thể giết người thì không tới phiên em mất trí, trước kia đã sớm giết anh rồi.” Nói xong cô kéo chăn, xoay người đưa
lưng về phía anh rồi nằm xuống, thực ra trước đây thế nào thì có quan hệ gì chứ, dù sao hiện tại cô rất hạnh phúc. Cô từ từ cảm thấy người kia ở phía sau dần dần kề sát người mình, anh đưa tay ôm cô, hôn lên đầu vai
cô, cô cũng xê dịch về phía sau, kéo tay anh đặt bên hông mình, rồi nắm
thật chặt, cô co lại nép mình trong lòng anh, vòng tay này khiến cô có
thể yên tâm đi vào giấc ngủ.