Nghịch Thế: Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất

Chương 11: 11 Tuyết Rơi Dày Khắp Mọi Nơi


Tề Thi Vận nghe vậy lập tức rơi nước mắt như mưa, cô ôm chặt Tuyết Hi, đau lòng tưởng như không thở nổi nữa.

Các bệnh nhân và người nhà bệnh nhân ở giường bệnh xung quanh nghe Tuyết Hi bảo vậy đều lộ vẻ buồn bã, trong lòng càng thêm ghét Lăng Nghị hơn.

“Cô nhóc hiểu chuyện quá, cha cô bé thật không phải là con người!”
“Đúng vậy, đâu phải tự trẻ con muốn bị ốm đâu chứ? Ngay cả chuyện này mà cũng lôi ra mắng được, đúng là không bằng lũ súc sinh!”
“Mẹ kiếp, tức chết đi được, tại ông đây không có tiền chứ không ông phải đánh chết thằng khốn đó!”
Người nhà bệnh nhân trong phòng bệnh mỗi người nói một câu, Tuyết Hi không hiểu mọi người nói gì, còn tưởng là mình lại làm gì sai nên ôm mẹ, hỏi: “Mẹ đừng khóc nữa, có phải Tuyết Hi lại nói gì sai làm mẹ không vui không?”
“Tuyết Hi không sai gì cả, các cô các chú đều đang khen Tuyết Hi hiểu chuyện đấy.

Hơn nữa, Tuyết Hi cũng đừng sợ, có cô chú ở đây, cha cháu không dám đánh cháu, mắng cháu đâu, cháu cứ yên tâm chữa bệnh đi.”
“Thật sao ạ?” Tuyết Hi không dám tin là thật, tới khi thấy mẹ mình gật đầu, cô bé mở nhoẻn cười vui vẻ.

Thế nhưng nụ cười này của cô bé lại tựa như một cây kim đâm vào tim mọi người trong phòng bệnh…
Tuyết Hi cười xong, mở miệng hỏi: “Mẹ ơi, cha đâu rồi ạ? Không phải tối qua cha đi cứu mẹ hay sao?”
Tề Thi Vận nghe vậy giật mình, nghĩ thầm: “Người cứu mình hôm qua chính là anh ta ư?”
Thế nhưng, nghĩ tới tình trạng thê thảm của Tần Minh Dương, Tề Thi Vận lập tức phủ định suy nghĩ này.

Tên nát rượu Lăng Nghị đó chỉ đánh được vợ con thôi chứ có mười anh ta cũng chẳng cứu nổi cô khỏi tay Tần Minh Dương, nói gì tới chuyện ép bọn họ uống “Lộ Thủy Uyên Ương”.

“Hơn nữa, anh ta hoàn toàn không có khả năng điều tra ra mình bị nhốt ở đâu, làm sao mà cứu được?”
Thực ra, Tề Thi Vận từng âm thầm phỏng đoán xem ai là người cứu mình, rất có khả năng đối phương là người mà Tần Minh Dương từng đắc tội.

Tối qua, tình cờ người này tới báo thù Tần Minh Dương nên mới biến bọn họ thành ra như vậy.

Còn về chuyện cứu cô thì chỉ là tiện thể mà thôi.

“Nghe nói gần đây nhà họ Hàn và nhà họ Tần đang mâu thuẫn với nhau rất gay gắt, có lẽ là người nhà họ Hàn đã cứu mình.” Tề Thi Vận nghĩ thầm.


Thế là cô nâng mặt Tuyết Hi lên, dịu dàng nói: “Cha không có ở đây, tối qua cha con cũng không đi cứu mẹ.”
“Nhưng tối qua khi cha tới gặp con, con đã nói cha đi cứu mẹ rồi mà.” Tuyết Hi nghiêng đầu, thắc mắc ra mặt.

Tề Thi Vận nghe vậy vừa cảm động lại vừa tuyệt vọng.

Cảm động là vì Tuyết Hi đã bị gãy chân rồi nhưng vẫn lo lắng cho an nguy của cô.

Còn tuyệt vọng là vì tên khốn Lăng Nghị biết con gái mình bị gãy chân mà không đưa cô bé tới bệnh viện, biết cô bị người ta bắt đi cũng không hề lo lắng, đã vậy còn ăn trộm tiền đi đánh bạc.

“Lăng Nghị khốn nạn, anh quả là độc ác!” Tề Thi Vận cực kỳ thất vọng, nước mắt yếu đuối rưng rưng ở khóe mi.

Tuyết Hi thấy mẹ buồn khổ thì biết là cha không đi cứu mẹ.

“Mẹ, có phải là tại Tuyết Hi nói không rõ nên cha mới không đi tìm mẹ không? Tất cả là tại Tuyết Hi nhưng hôm qua Tuyết Hi đau quá…”
Nghe cô bé nói như vậy, Tề Thi Vận rơi lệ, ôm Tuyết Hi khóc nức nở: “Chuyện này không liên quan gì tới Tuyết Hi cả, đây không phải lỗi của con, là do Lăng Nghị giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ăn trộm tiền mua thuốc cho con đi đánh bạc.

Chuyện này không liên quan gì tới Tuyết Hi cả, Tuyết Hi đã làm tốt lắm rồi…”
“Ồ.” Tuyết Hi nghe câu hiểu câu không, cô bé vỗ lưng an ủi mẹ.

Cảm nhận được bàn tay nhỏ của con gái đang vỗ lưng mình, Tề Thi Vận tự nhủ với bản thân, nhất định phải đưa con gái thoát khỏi móng vuốt của Lăng Nghị, cho dù có phải trả giá thê thảm, đau đớn thế nào cô cũng không hối tiếc!

Tuyết rơi dày khắp mọi nơi, ánh nắng mặt trời chói lóa.

Mặc dù không mang tới hơi ấm nhưng được cái đẹp mắt.

Lăng Nghị mang theo dược liệu, vừa gặm chiếc bánh kẹp trứng mua ở lề đường vừa đi về phía rừng cây mà tối qua anh tu luyện.


Nơi vắng dấu chân người thế này rất thích hợp để làm một số việc không thể lộ ra ngoài, chẳng hạn như… Luyện đan.

Mặc dù còn phải đợi thêm ba vị thuốc kia nữa nhưng hiện tại anh đã có cỏ Râu Rồng, có thể luyện chế Thánh Dương đan phụ trợ cho quá trình tu luyện.

Anh đi thẳng ra vùng ngoại ô, sau khi xác định không có ai xung quanh, anh bèn thi triển thân pháp, hóa thành một làn gió biến mất trong gió tuyết.

Sau khi tới được rừng cây, chuyện đầu tiên Lăng Nghị làm là giăng một vài cái bẫy thật khéo léo ở xung quanh để đề phòng thú rừng đi lạc vào đây, sau đó anh mới dọn sạch tuyết dưới đất, ngồi khoanh chân luyện đan.

Về lý mà nói, hiện tại cảnh giới của anh đang là tầng ba Luyện Khí, không thích hợp luyện đan, bởi chuyện khó nhất khi luyện đan chính là kiểm soát lửa, mạnh hơn một chút hay ít hơn một chút đều sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới chất lượng của đan dược.

Tầng ba Luyện Khí chỉ mới chập chững chạm tới ngưỡng cửa của tu tiên mà đã đòi luyện đan thì chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.

Ngay cả ở tu tiên giới có vô số nhân tài thì cũng chưa bao giờ nghe nói có người nào mới tầng ba Luyện Khí mà đã luyện ra được đan dược.

Huống hồ, đến ngay cả lò luyện đan Lăng Nghị cũng còn không có, quả là vô cùng thách thức.

Nhưng Lăng Nghị không hề suy nghĩ tiêu cực, anh tin bản thân có kinh nghiệm tu tiên một trăm ngàn năm, còn từng đạt tới Tiên Đế Cảnh mà người khác chưa bao giờ đạt được, luyện một viên Thánh Dương đan không phải chuyện gì khó.

Lăng Nghị xòe lòng bàn tay ra, khởi động pháp quyết luyện đan, linh khí trong trời đất lập tức hội tụ về đây.

Sau một cái búng tay, lòng bàn tay Lăng Nghị bừng lên một ngọn lửa màu trắng, không cần nhiên liệu cũng vẫn cháy được, thật là kỳ lạ.

Lăng Nghị tập trung tinh thần, ném mấy vị thuốc vào trong lửa.

Dược liệu gặp lửa lập tức tan chảy, hóa thành nước thuốc, sôi lên trong lửa.


Cùng với những luồng linh khí được hội tụ về đây, màu của thứ nước thuốc này liên tục thay đổi, rực rỡ chẳng khác nào bảy sắc cầu vồng.

Lăng Nghị nhíu mày, tập trung quan sát sự đổi màu của nước thuốc, nhắm đúng thời điểm thích hợp để cho thêm những dược liệu khác vào, làm tuần tự đi bước nào chắc bước đó.

Thời gian trôi đi từng giây từng phút.

Mặt Lăng Nghị đã lấm tấm mồ hôi nhưng anh vẫn ngồi yên không nhúc nhích, nhìn dán mắt vào số nước thuốc ở trong lửa.

“Đoàng!”
Đột nhiên, một tiếng động rất lớn vang lên, quá trình dung hợp của các loại nước thuốc trong lửa thất bại, nổ tung.

Lăng Nghị lắc cổ tay bị run lên vì sóng chấn động, không hề nhụt chí hay phàn nàn mà chống cằm, từ từ nhắm mắt hồi tưởng lại mọi chi tiết vừa làm ban nãy.

Mười phút sau, Lăng Nghị mở mắt ra: “Thử lại!”
Thế là anh lại xòe lòng bàn tay ra, búng tay một cái.

Một tiếng sau, “ầm” một tiếng, lần này không phải là nổ mà là lửa quá lớn nên nước thuốc bị bốc hơi hết, không còn lại chút tro tàn nào.

Lăng Nghị nhìn lòng bàn tay, nghiêng đầu trầm tư suy nghĩ, sau khi tìm ra được nguyên nhân, anh tuyên bố “thử lại” rồi lại xòe lòng bàn tay ra, búng tay một cái…
Độ mạnh yếu của lửa như vậy là đủ rồi nhưng dược liệu lại không đủ tinh khiết, làm lại!
Độ tinh khiết đạt rồi nhưng hướng gió xung quanh lại sai, làm lại!
Hướng gió đã đúng nhưng linh khí trong trời đất lại không đủ, làm lại!
...!Lại!
...!Lại!
...!Lại!
Tới gần trưa, Lăng Nghị thấm mệt, ngẩng mặt lên nhìn mặt trời, hít sâu một hơi, lẩm bẩm bảo: “Tạm được rồi.”
Anh xòe lòng bàn tay ra, búng tay một cái, ngọn lửa màu trắng bùng lên… Dược liệu, độ lửa, độ tinh khiết, linh khí, hướng gió...!Lăng Nghị nắm chắc chính xác từng chi tiết, không dám sơ ý mảy may.

Tới khi nước thuốc đã hoàn toàn dung hợp với nhau, Lăng Nghị mới lấy cỏ Râu Rồng ra, thả nguyên cả cây vào trong ngọn lửa trên lòng bàn tay.

Sau khi cho cỏ Râu Rồng vào, Lăng Nghị hết sức tập trung, ngay cả hít thở cũng giảm tới mức tối thiểu.

Khi mặt trời lên cao tới đỉnh đầu, Lăng Nghị đột ngột nắm bàn tay lại, những luồng sáng lóe ra qua khe hỡ giữa các kẽ tay, độ sáng thậm chí còn át cả ánh sáng mặt trời chói lóa trên đầu.


Cùng lúc đó, mùi thuốc thoang thoảng tỏa ra, quanh quẩn trong rừng cây, thu hút một vài con thú rừng chạy tới.

Khi Lăng Nghị mở bàn tay ra, một viên đan dược vàng óng ánh hiện ra trước mắt.

Luyện đan thành công rồi!
Lăng Nghị dùng ngón tay nhón nó lên, ngắm nhìn một lúc, phát hiện ra chất lượng của viên đan này tốt ngoài mong đợi của anh.

Anh không quá vui mừng vì chuyện này, suy cho cùng trăm ngàn năm tu luyện đã khiến anh không còn thấy rung động nổi nữa.

Ăn viên đan này vào xong, Lăng Nghị sử dụng Thôn Thiên Lực, phát huy công dụng của Thánh Dương đan tới mức tối đa.

Chỉ một lát sau, gió thổi rít lên quanh người Lăng Nghị, tuyết trắng bị cuốn bay lên trời hóa thành một chiếc vòi rồng, đám thú rừng bị mùi thuốc thu hút mò tới đây hoảng loạn bỏ chạy tứ tán, ré lên những tiếng kêu r3n.

Lúc này, Lăng Nghị giống như một vực sâu không đáy, linh khí trong trời đất đều hội tụ cả về đây.

Thậm chí ngay cả ánh nắng chói mắt chiếu từ trên trời xuống cũng bị Lăng Nghị hút lại.

Chuyện này kéo dài khoảng mười lăm phút, gió rít mới lặng xuống, tuyết trắng vẫn rơi, xung quanh trông đầy bừa bộn.

Lăng Nghị dường như không hề hay biết, anh vẫn tiếp tục hấp thụ những chất còn lại của viên đan dược.

Một tiếng sau, Lăng Nghị mới dừng công pháp, chậm rãi mở hai mắt ra.

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Lăng Nghị như thể là vật thật, ngưng tụ thành hai luồng sáng vàng rọi về phương xa, oai nghiêm không gì sánh bằng!
“Phù!”
Lăng Nghị thở hắt hơi thở bẩn thỉu trong người ra, không ngờ thở quá mạnh, hơi thở bẩn thỉu đó tựa như một mống cầu vồng màu trắng đập thẳng vào thân cây to nửa mét ở trước mặt.

“Rầm” một tiếng, cây lập tức gãy ngang, đổ rầm xuống!
Mắt lóe lên ánh sáng vàng, thở ra một hơi thôi cũng đủ giết người!
Đây chính là tầng bốn Luyện Khí!.