Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 49

Chương 49:

 

Lê Hương muốn đứng dậy, nhưng Tô Hi lại đè hai cổ tay đang làm loạn của cô lên trên đầu, rồi vươn tay cởi từng cúc áo của cô.

 

Lê Hương nhắm mắt lại, cố gắng nhẫn nhịn không phát ra tiếng động cũng không cự tuyệt: “Tô Hi, tôi trốn không thoát được, anh buông tôi ra trước đi, anh làm tôi đau.”

 

Cô gái cố ý yếu đuối cầu xin, giọng nói trong trẻo xinh đẹp trở nên mềm mại, Tô Hi buông cô ra, tự động tay cởi áo khoác ngoài trên người mình: “Quán Quán, đừng giở trò với anh, anh thực sự không muốn làm em bị thương.”

 

Lê Hương vươn bàn tay nhỏ bé của mình lên chủ động giúp anh ta cởi quần áo.

 

Khóe mắt Tô Hi hơi đỏ lên, trong nhận thức của anh ta, cô gái này vốn là cô dâu của anh ta, thuộc về anh ta.

 

Trong vài năm qua, anh ta đã đi lại với nhiều bạn gái, trong đó có Lê Điệp, nhưng tất cả những gì anh ta nghĩ đến trong lúc tình mê ý loạn là cô.

 

Tô Hi đưa tay vén tắm màn che trên mặt cô.

 

Lúc bàn tay anh sắp chạm vào mạng che mặt, ánh mắt Lê Hương trở nên lạnh lẽo, ngân châm trong tay cô xuyên qua gáy Tô Hi.

 

Nhưng Tô Hi nắm lấy tay cô nói: “Quán Quán, anh quá hiểu em, hành động nhỏ của em có thể giấu được anh sao?”

 

Lê Hương cười lạnh: “Ò, vậy sao?”

 

Giây tiếp theo, cô lên gối hung hăng húc vào đũng quần Tô Hi.

 

Xuyt.

 

Tô Hi đau đớn hét lên, đổ mồ hôi lạnh trên đầu.

 

Lê Hương đẩy mạnh anh ta ra co chân bỏ chạy.

 

Khuôn mặt điển trai của Tô Hi trở nên hung dữ và hiểm độc. Anh ta ghét nhát cô lừa dối và phản bội anh ta. Anh ta sải bước xuống, kéo Lê Hương đang chạy trốn vào lòng mình, cúi đầu hôn lên mặt cô: “Quán Quán, em không nên chọc tức anh! Anh đã nói em là của anh, trái tim và cơ thể em đều thuộc về anh!”

 

Lê Hương dùng sức vùng vẫy xô đầy, tránh không cho anh ta hôn. Người đàn ông này không còn là anh Tô Hi của cô nữa. Vừa bước xuống giường của Lê Điệp lại muốn bò đến chỗ cô, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng kinh tởm.

 

“Tô Hi, cút ra, đừng chạm vào tôi!”

 

Bên ngoài đột nhiên có âm thanh lạ, rồi “rầm” một tiếng, cánh cửa nhà dân bị đạp tung.

 

Âm thanh to lớn ly kỳ một cách kinh tâm động phách truyền tới, gió lạnh từ bên ngoài lập tức xâm nhập, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính: “Bỏ bàn tay bản thỉu của anh ra, buông cô ấy ra.”

 

Lê Hương nhanh chóng ngước mắt lên, cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn anh hùng ở cửa, Mạc Tuân tới rồi.

 

Mạc Tuân vừa trở về, toàn thân chỉnh tề với áo sơ mi trắng và cà vạt, anh mặc một bộ vest đen vừa vặn, bên ngoài khoác áo khoác ngoài màu đen.Từng cử chỉ của anh đầy ưu nhã quý phái, còn có khí chất của kẻ đứng trên cao đầy mạnh mẽ.

 

Tô Hi cũng nhìn thấy Mạc Tuân, anh ta chưa từng gặp Mạc Tuân, đương nhiên là không quen biết.

 

Nhưng đôi mắt hẹp dài của Mạc Tuân lại rơi vào bàn tay to lớn vẫn đang ôm chặt eo Lê Hương của Tô Hi khiến anh ta cảm thấy da đầu tê dại, vô thức buông tay ra.

 

Lúc này, Hoặc Tây Trạch vỗ tay chạy tới: “Nhị ca, em đã giải quyết xong những người đó.”

 

Lần này có người thân quen đi tới, Tô Hi kinh ngạc khi nhìn thấy Hoắc Tây Trạch, Hoắc Tây Trạch chính là tiểu bá vương của Hải Thành, ai mà không biết chứ?

 

Lúc này Cố Dạ Cần lịch sự bước tới, rõ ràng là vừa rồi anh không ra tay, đợi đến khi Hoắc Tây Trạch giải quyết xong đám người đó mới đi vào. Đôi mắt đen lạnh lùng của anh mang theo chút nghiền ngẫm nhìn Tô Hi: “Tô thiếu, đêm nay chúng tôi đều tới cướp người, anh nên thả người đi. “

 

Tô Hi là kinh ngạc khi nhìn thấy Hoắc Tây Trạch, còn khi nhìn thấy vị thiếu chủ của thế gia trâm anh Có gia là Có Dạ Cần này thì trong lòng anh ta nổi lên một cơn sóng lớn.