Chương 42:
Loại tình thế này mười phần bắt lợi với cô.
Còn có một chuyện rất kì quái, Tô Hi vì sao lại nói cô dơ bản, nói cô là đôi giày đã bị người khác đạp qua?
Lê Hương cùng Diệp Linh thảo luận về đề tài này, Diệp Linh: Biến thái Hi kia đang thả rắm à, Quán Quán nhà chúng ta vẫn ở đây này.
Lê Hương: Nhưng vì sao anh ta lại nói như vậy.
Diệp Linh: Đi hỏi anh ta.
Lê Hương cảm thấy cũng rất có lý, mình ở đây đoán già đoán non chẳng ra cái gì, cô muốn tìm cơ hội hỏi thẳng trước mặt.
Diệp Linh: Quán Quán, tớ nói thật, biến thái Hi kia không khó đối phó như vậy, anh ta thích cậu, với đàn ông ấy à, nếu cậu nguyện ý thì đều có thẻ.
Lê Hương không nói nữa, cô đương nhiên hiểu ý của Diệp Linh, đối với người đàn ông mình thích, kỳ thật có rất nhiều biện pháp từ bị động biến thành chủ động.
Buổi tối, Tô Hi dẫn Lê Điệp vào phòng tổng thống trong khách sạn.
Tô Hi tắm xong, khoác một áo choàng tắm màu trắng lên người, anh ta rót một ly rượu vang, ưu nhã nhấp một ngụm.
Lúc này Lê Điệp tắm xong, từ phía sau ôm lấy anh ta: “Anh Tô Hi, anh nói bố em có phải rất yêu mẹ của Lê Hương không, nhiều năm như Vậy còn nhớ mãi không quên?”
Tô Hi nhìn đèn neon treo bên ngoài cửa, môi mỏng cong lên: “Vì sao lại nói như vậy?”
“Em biết trong ví của bố em có một bức ảnh của mẹ Lê Hương, tắm hình này như bảo bối của ông ấy, trước giờ không cho ai đụng vào, mà nhiều năm như vậy, ông ấy không cho phép bất cứ ai nói xấu mẹ Lê Hương, hôm nay mẹ em có nói vài câu, một người sĩ diện như ông ấy tuyệt đối sẽ không để người khác chế giễu ở nơi công cộng, vậy mà lại tát mẹ em một cái ở bên ngoài nhà hàng.”
Trong đầu Tô Hi hiện lên dung nhan của Trương Tuyệt Lệ, thản nhiên nói một câu: “Mẹ của Lê Hương đúng là một người phụ nữ truyền thống.”
Lê Điệp chưa từng gặp mẹ Lê Hương, mười năm trước mẹ Lê Hương qua đời, người phụ nữ này liền như bốc hơi khỏi nhân gian, rất khó nghe được những tin tức khi còn sống của bà ấy.
Lê Điệp cũng từng nghĩ qua, ở Tứ Cửu Thành này muốn xóa đi toàn bộ tin tức của một người, cần phải dang tay lớn như nào, lực lượng mạnh cỡ nào chứ.
Mỗi khi nghĩ tới đây, Lê Điệp đều cảm thấy sợ hãi.
“Anh Tô Hi, mẹ em nói không sai, Lê Hương câu dẫn đàn ông thật lợi hại, cô ta gả đến U Lan Uyên để xung hỉ, còn bao nuôi một tên trai bao ở bên ngoài, hiện tại lại dính líu không rõ ràng với khách sạn Đé Hào, không biết là cô ta đã có bao nhiêu người đàn ông.
Nói đến đề tài này, ly rượu vang trong tay Tô Hi liền dừng lại, án đường tuấn mĩ hiện lên một tầng âu lo.
Là một trong tứ đại hào môn của Hải Thành, Tô Hi đương nhiên biết tới Mạc gia, nhưng đáng tiếc, anh ta cũng không rõ hơn người ngoài bao nhiêu.
Thiếu chủ Mạc gia Mạc Tuân quá mức thần bí, chưa từng xuất hiện trước công chúng, Tô Hi đã từng phái nhiều người đi tìm hiểu, mới biết Mạc Tuân mấy năm nay mới tới Hải Thành, còn chân chính là thuộc về… Đề Đô thành.
Đề Đô Thành là đô thị phồn hoa giàu có bậc nhát, đi trên đường tùy tiện bắt gặp một người cũng có thể là xuất thân phú nhị đại, hào môn bình thường căn bản không thể nào với vào trong trung tâm.
Đương nhiên, Đế Đô Thành cũng có đỉnh cấp hào môn, loại đỉnh cấp hào môn này mới chân chính là ôm trùm trong giới kinh doanh, nắm giữ mạch máu kinh tế cả Châu Á.
Tô Hi từng nghe qua, quý tộc đệ nhất giới kinh doanh Đề Đô Thành, cũng mang họ Mạc.
Đây hết thảy, đều rất trùng hợp, hay là?
Trên thực tế gia tộc có quyền thế thâm căn có đề ở Hải Thành này là Cố gia, mà thiếu chủ Cố gia Cố Dạ Cần, là bạn nối khố với Mạc Tuân.
Lê Điệp cảm nhận được cảm xúc của Tô Hi đã có thay đổi, cô ta tiếp tục nói: “Anh Tô Hi, chẳng lẽ anh đã quên Lê Hương ở dưới quê đã ở chung một chỗ với một người đàn ông sao, hai người đó còn ngủ chung một đêm trong sơn động, lúc ấy Lê Hương mới bao nhiêu tuổi chứ, đã làm loạn với đàn ông rồi.
Tô Hi đem ly rượu vang một hơi uống sạch, sau đó đưa tay ra, trực tiếp đầy Lê Điệp xuống giường.
Động tác của Tô Hi rất thô lỗ, đầu Lê Điệp bị va vào thành giường cốp một tiếng, cô ta đau tới mức chảy nước mắt.
Lúc này Tô Hi nằm đè lên, hai mắt anh ta hằn tia đỏ nhìn chằm chằm Lê Điệp.