Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 19

Chương 19:

 

Lê Hương cười lạnh: “Dì, dì có hai đứa con gái, ngoài Lê Điệp, còn có con gái lớn Lê Nghiên Nghiên, tất cả mọi người đều là con gái Lê gia, sao dì không bảo bọn họ đóng góp một phần lực?”

 

Nhắc đến Lê Nghiên Nghiên, cả người Lý Ngọc Lan trở nên vừa kiêu ngạo vừa đắc ý.

 

Lê gia là dòng dõi thư hương, y dược thế gia, từ nhỏ Lê Nghiên Nghiên đã có thiên phú y học, được Lê Chán Quốc coi trọng và yêu quý nhất.

 

Lê Nghiên Nghiên vừa kế thừa dung mạo xinh đẹp của bà, điềm đạm ngọt ngào, đệ nhất mỹ nữ ở Hải thành, vừa xinh xắn vừa tài giỏi, ai gặp Lý Ngọc Lan đêu khen một câu bà sinh ra được một đứa con gái tuyệt vời.

 

Đây cũng là lí do lớn nhất khiến Lý Ngọc Lan được Lê gia đề cao, sủng ái trong nhiều năm qua.

 

Hồi còn nhỏ Lê Hương và Lê Nghiên Nghiên là chị em tốt, lúc đó Lê Hương thông minh hơn người, bất luận trên phương diện nào cũng lân át Lê Nghiên Nghiên, nhưng, Lê Hương bị bỏ lại ở quê hơn mười năm, sớm đã vô dụng rồi, còn lấy cái gì để tranh đấu với con gái của bà ta?

 

“Chấn Quốc, ông xem Lê Hương nói cái gì vậy, làm sao con bé có thể nhục mã Nghiên Nghiên của chúng ta như vậy chứ?”

 

Quả nhiên, Lê Chán Quốc cũng rât không vui, ông trâm giọng nói: “Lê Hương, quán bar 1949, tối mai đúng giờ đến gặp Vương tổng!”

 

Chín tuổi Lê Hương đã bị đưa về quê, vốn dĩ cô không nên ôm bất kì hi vọng gì đối với Lê Chắn Quốc cái người được coi là bố này, quả nhiên cuộc điện thoại này không có nằm ngoài dự đoán của cô.

 

Lê Chán Quốc vẫn là Lê Chân Quốc mà cô biệt, một lòng si mê y học, thích hư vinh và giữ thể diện nhất, còn muốn đưa phương pháp điều trị Lê gia phát dương quang đại.

 

Phát dương quang đại: Nêu cao, làm rạng rỡ tổ tông.

 

Bây giờ đứa con gái làm ông tự hào nhất là Lê Nghiên Nghiên, còn cô một đứa con gái từ quê trở về có thể dùng để xung hỉ, bồi ngủ.

 

“Bồ, con biết rồi, ngày mai con sẽ gi Sự ngoan ngoãn và nghe lời của cô khiến giọng điệu của Lê Chán Quốc nhẹ nhàng hơn: “Lê Hương, con gả đi là chuyện xung hỉ, rất nhanh người chồng mắc bệnh vô phương cứu chữa đó của con sẽ chết, đợi chuyện Vương tổng giải quyết xong xuôi, đến lúc đó bố sẽ tìm cho con một gia đình tốt khác.”

 

“Vậy con cảm ơn bố trước.” Lê Hương cúp điện thoại.

 

Ngắt kết nối xong, Lê Hương ở trong lòng Mạc Tuân nhắm mắt lại, cô cảm thấy rất buồn, cô chính là một cô nhi.

 

Cô muôn mình giống một đứa trẻ bình thường, được sống trong tình yêu thương của bố mẹ, có một cuộc sống bình an đơn giản, nhưng điều này đối với cô mà nói thật sự là hy vọng xa xỉ.

 

Cô không có gia đình.

 

Cô chính là một đứa con hoang không cha không mẹ.

 

Có lẽ cảm thấy lạnh, Lê Hương co người rúc vào trong vòng tay của Mạc Tuân, vòng ôm của anh vừa vững chắc vừa ấm áp, có thể làm cho bất kì cô gái nào say mê không dứt.

 

Đầu cô áp lên trái tim anh, thịch, thịch, thịch, nhịp đập mạnh mẽ của anh khiến cô có cảm giác rất an toàn.

 

Lê Hương cho rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng cô nằm trong lòng của người đàn ông này ngủ một mạch đến sáng, một giấc ngủ ngon lành.

 

Mạc Tuân chậm rãi mở mắt ra, bây giờ đã là sáng sớm ngày hôm sau, ánh bình minh chói lọi xuyên qua lớp rèm cửa sổ, trong không khí vấn vương vô số nhân tử vàng chói lóa.

 

Con ngươi của Mạc Tuân lim rim mới tỉnh, còn có vẻ ngỡ ngàng trong giây lát.

 

Nhiều năm nay, đã rất nhiều năm nay anh không có ngủ được đến sáng, trong ánh sáng ban mai tươi đẹp này cư nhiên mở mắt ra.

 

Mạc Tuân nhắm mắt lại, quơ lấy cô gái ở trong ngực.

 

Anh biết cả đêm cô vẫn luôn nằm ngủ ở trong lòng anh, bởi vì trong vòng tay anh vẫn còn sự dịu dàng ấm áp và hương thơm từ cơ thể của cô.

 

Nhưng, nhưng cái gì cũng không quơ lây được, trong lòng trồng rỗng như không, đã không thấy Lê Hương đâu nữa rồi.

 

Ngay lập tức Mạc Tuân hoàn toàn tỉnh ngủ, vén chăn đứng dậy.

 

Lúc này cửa phòng sách bị đẩy ra, bác Phúc quản gia bước vào với khuôn mặt vui vẻ: “Thiếu gia, cậu tỉnh rồi? Lúc thiếu phu nhân đi bảo tôi không được quấy rầy cậu, để cho cậu ngủ thêm một lúc, bao nhiêu năm rồi, thiếu gia lại ngủ một mạch đến lúc tự tỉnh, đến cả chuyện Nam Uyên tiên sinh không làm được, thiếu phu nhân thế nhưng lại làm được, trên người thiếu phu nhân rốt cuộc có ma lực gì vậy?”