Chương 17:
Giơ tay giam lại cánh tay của Lê Hương, từ trong cỗ họng phát ra một tiếng: “Cút”
Anh đầy cô.
Lê Hương không đứng vững, lúc cả người ngã sống soài trên thảm trải sàn phần trán không may đụng vào góc nhọn bàn trà, máu tươi liền chảy ra.
Lê Hương rên rỉ kêu lên một tiếng, dùng bàn tay bịt kín miệng vết thương, máu tươi từ trong khe hở chảy ra.
Con ngươi Mạc Tuân co rút, anh nhanh chóng lấy hộp thuốc y tế ra, dùng bông gòn tâm cồn giúp cô xử lí vết thương: “Lần này nhớ cho kĩ, đây chính là hậu quả của việc phải để cho tôi nói lại lần thứ ba.”
Lê Hương nhìn hàm dưới kiên định của anh: “Hậu quả mà Mạc tiên sinh nói chính là bạo lực gia đình?”
Mạc Tuân giúp cô dán băng keo y tế, môi mỏng lành lạnh dẫn ra ý cười: “Biết tôi bạo lực gia đình còn dám tiến vào, lá gan cũng không nhỏ?”
Lê Hương ngưỡng con ngươi mắt xinh đẹp nhìn vào anh: “Mạc tiên sinh, người khác sợ anh, nhưng tôi lại không sợ anh.”
Ngón tay mảnh khảnh của Mạc Tuân bỗng dừng lại, anh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bởi vì bán băng keo y tế mà lộ ra mấy phần điềm đạm đáng yêu: “Ra ngoài đi, để tôi một mình ở đây.”
Nói xong, Mạc Tuân đỡ Lê Hương lên.
Lê Hương nhanh chóng vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ra, trực tiếp ôm lấy vòng eo của anh.
Khoảnh khắc cô gái ôm lấy anh thân thể cao lớn anh tuấn của Mạc Tuân đột nhiên cứng đò, thân thể cô mềm mại như không xương, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào lồng ngực rắn chắc của anh, giống như một chú mèo sữa nhỏ ngoan ngoãn mêm mại dán chặt vào anh.
Mạc Tuân lại ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên cơ thể của cô, từ từ kéo lấy dây thần kinh của anh.
Lúc này Lê Hương ở trong lòng anh thấp giọng nói: “Mạc tiên sinh, không cần phải ở một mình, anh có thể hai người, để tôi ở bên cạnh anh.”
Gân xanh dữ tợn trên người Mạc Tuân từ từ biến mắt, ngay cả tầng âm khí đáng sợ trong đáy mắt cũng đang tan biến, anh nâng tay lên, ôm chặt lấy cô.
Khuôn mặt tuấn tú của anh xoa xoa vào mái tóc mềm mại mượt mà của cô, mùi hương từ trên cơ thể cô, khiến anh cảm thấy… giống như đã từng quen biết.
Có lẽ bởi vì vừa mới ăn mứt dâu, nên trên người cô vẫn còn vương vấn hương sữa trái cây ngọt ngào.
Lê Hương yên lặng ôm anh một lát, sau đó cô đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên di chuyển dọc theo vòng eo vững chãi của anh, vuôt ve bả vai hở ra sau tâm lưng cứng rắn của anh: “Nếu anh vẫn cảm thấy khó chịu, có thể cắn thử một cái.”
Cảm xúc thích hợp được phát tiết là điều rất cần thiết.
“Cắn cô? Cô không sợ đau sao?”
“Nghĩ hay quá, tôi là đang nói…”
Lê Hương kiêng chân lên, cần vào bờ vai vững chắc của anh một cái.
Cô cắn anh vừa nhanh vừa mạnh, làm người khác không hề có phòng bị, máu nhanh chóng rỉ ra từ chiếc áo sơ mi trắng của anh.
Cô cắn anh đến chảy máu.
Suýt chút nữa căn rách một miếng thịt của anh.
Cơn đau bắt ngờ làm cơ bắp toàn thân Mạc Tuân căng cứng, cô gái anh ôm trong lòng lùi lại mấy bước, bắp chân Lê Hương đập vào thành ghế sô pha, giây tiếp theo hai người ngã nhào vào ghế sô pha mềm mại.
“Mạc Thái Thái, cô là đang ăn miếng trả miếng sao?” Mạc Tuân đè cô xuống, đôi mắt híp lại từ từ tiêu tán mây mù, lấy lại vẻ thanh minh.
Lông mày lá liễu của Lê Hương hơi nhướng lên: “Ban nãy anh đẩy tôi, bây giờ tôi cắn anh một cái, coi như là huề nhau.”
Lê Hương muốn đứng dậy, nhưng Mạc Tuân đã đè cô lại bằng bờ vai sáng bóng của mình.
Tư thế hiện tại của hai người, có chút mờ ám.
Lê Hương khua tay vào mắt anh, đáy mắt anh hiện lên hai ngọn lửa đỏ rực, nhìn chằm chằm vào cô, nhìn chằm chằm như là con môi ngon miệng của chính mình.
“Mạc tiên sinh, anh làm cái gì vậy?”