Nghịch Phong Nhi Hành

Chương 20: Phiên ngoại Forreal

“Thầy …”

“Uhm”

“Thầy thầy thầy …”

Âu Dương thở dài, từ phía trước bàn học quay đầu lại: “Lại có chuyện gì nữa?”

Kẻ nằm trên giường cuộn tròn người trong ổ chăn, lộ ra đôi mắt đen láy, ủy khuất nói: “Em đau đầu quá”

“Tôi đã pha trà giải rượu cho em uống rồi còn gì. Cơm trưa cơm chiều em đã ăn, bây giờ cũng tối rồi, em còn muốn ở trên giường đến bao giờ?”

“Vẫn còn đau”

“Ai bảo em tối qua uống rượu nhiều như vậy”

“Tiệc mừng công mà, đâu thể khác được”. Thấy Âu Dương vẫn không hề có phản ứng, Tiếu Huyền bắt đầu la hét ầm ĩ, “Thầy không thương em”

“em chạy đến chỗ của tôi ngủ làm tôi cả đêm không thể chợp mắt, hôm nay nếu còn hại tôi không kịp sửa xong luận văn, tôi nhất định phải đánh em”

Tiếu Huyền lập tức trở nên ngoan ngoãn, môt lúc sau mới lắp bắp nói, “Thầy, em muốn uống nước trái cây …”

Âu Dương đành phải buông bút, đi ra ngoài tìm máy ép nước, ép cho hắn một ly nước chanh, đem đến bên giường nhìn hắn uống hết.

Tiếu Huyền buông ly ra, thỏa mãn ôm lấy thắt lưng anh, “Thầy, nếu cứ tiếp tục thế này, có lẽ không cần đến hai năm nữa là em có thể toàn tâm toàn ý đi làm tiểu thuyết gia rồi”

Âu Dương nhéo nhéo mũi hắn, “Đúng vậy, bất quá đừng vội đắc ý, em phải tiếp tục cố gắng, không nên … làm uổng phí tài năng của mình”

Tiếu Huyền quả thật là thiên tài thương mại. Hiện tại ngay cả Âu Dương cũng hiểu được với tài trí của người này nếu chỉ dùng để viết tiểu thuyết thì có phải hay không hơi lãng phí.

Tiếu Huyền xoay đầu tựa trong ngực anh, cọ qua cọ lại, “Vậy thầy phải luôn đối tốt với em, em mới có thể cố gắng”.

Nam nhân này cùng anh một chỗ, có phải hay không cũng bị xem là lãng phí.

Tiếu Huyền năm nay cũng khoảng hai mươi bốn tuổi rồi, lại vẫn giống như khi còn niên thiếu, bắt chước lúc yêu anh mà cọ qua cọ lại, trước mặt người khác thì lộ ra nụ cười mê người đầy thành thục, đối với anh thì lại chỉ thích làm nũng.

“Thầy, ngày mai lại làm cá hoa vàng cho em ăn nha, làm giống như hôm nay vậy đó”

“Hảo”

“Rồi xem giúp em bản thảo, còn em sẽ bỏ thời gian viết thêm năm mươi nghìn chữ.”

“Hảo”.

“Lấy bối cảnh là văn minh Maya, em sợ có thiếu sót”.

“Không sao, tôi sẽ xem giùm em trước.”

“Em đêm nay cũng muốn ngủ trong này.”

“Không được” Âu Dương lập tức cự tuyệt, “Em tối hôm qua đã ngủ lại rồi”. Chung Lý đối với việc này có vẻ rất không vui.

“Thầy …” Tiếu Huyền đáng thương hề hề nói, “Chính là tối qua em say đến thế, cái gì cũng chưa làm được a”.

Âu Dương bị hắn cọ đến có chút kích động, “Đừng lộn xộn, ngày mai tôi còn phải đi dạy”

Tiếu Huyền ngồi thẳng dậy, giống tiểu động vật mà “thu, thu” đòi hôn, không ngừng sáp sáp đôi môi ướt át của mình đến gần khiến Âu Dương thật không biết phải làm sao.

“Ai ai, em thích tôi chỗ nào chứ?”

Tiếu Huyền nghĩ nghĩ, cười: “Không biết … nhưng được cùng thầy một chỗ cảm thấy thực hạnh phúc”. Hắn nhìn Âu Dương, “Cảm thấy thực đầy đủ. Kiếp trước thầy nhất định là một phần nào đó trên người của em.”

Âu Dương cũng bắt đầu nghiêm túc, “Thật sao?”

“Thầy không biết phải không?” Tiếu Huyền cười cười trông rất đáng yêu, tay hướng đến nơi ấy sờ soạng, “Chỗ này… rất là khớp với em nha”

Âu Dương hoảng sợ, vội lấy một tay bảo vệ mình, một tay kẹp mũi hắn, “Không được nháo”

Tiếu Huyền một phen đem anh áp xuống dưới, xoay người ngăn anh lại, một bên hôn môi anh, còn một bên lấy tay chui vào trong áo lông.

“Không cần nháo”, Âu Dương bị sờ đến kích động, “Tôi phải đi xem luận văn”

“Không sao”, Tiếu Huyền hàm hồ đáp lại giữa những nụ hôn trên cần cổ anh, “Để em giúp thầy sửa”

“Em mà dám vẽ loạn trong đó, tôi nhất định …”

“Không cần lo, là người Trung Quốc nhưng văn học Mỹ em cũng có biết chút ít”, Tiếu Huyền đã kịp kéo áo lông anh lên, đang chuyên tâm hôn ngực anh, “A, thầy, nơi này của thầy thực đáng yêu …”

“Biết một ít thì làm sao đủ a… em…”

Lúc hai chân bì đè ép tách ra, Âu Dương bắt đầu hối hận tối qua thu lưu cái tên say khướt đến mức chỉ biết một lần lại một lần kêu “Thầy”

Khi quần bị cởi, đùi nội sườn cũng bị hôn, Âu Dương đang giãy giụa thì nghe ngoài cửa có động tĩnh, sau đó là tiếng chào của Chung Lý: “Tiểu Văn, Tiểu Văn, tớ đã về”

Âu Dương cơ hồ muốn xỉu, sợ tiếp tục náo động sẽ khiến Chung Lý xông vào, đành miễn cưỡng áp chế thanh âm, đáp lại hắn:

“A, tớ … phải ngủ trước”

“Nga, thằng nhóc kia đi rồi sao?”

Âu Dương bị Tiếu Huyền dùng răng nanh tinh tế cắn cắn, thắt lưng đều phát run, lại càng chịu đựng không nổi, “Đã … đã về rồi”

Anh vừa nói xong Tiếu Huyền liền vươn tay tắt đèn, trong bóng tối đem anh áp lại lên giường, vuốt ve mông anh, cười nói: “Em không phải con thỏ, em là đại hôi lang*. Em muốn ăn sạch thầy”

*đại hôi lang: con sói xám lớn

Gây sức ép đến quá nửa đêm, Tiếu Huyền mới từ trong cơ thể anh rời ra, Âu Dương bây giờ hai chân mềm nhũn, khí lực để khép lại cũng không có, chỉ biết mặc cho Tiếu Huyền ôm ở trên người, vô lực nằm sấp.

“Thầy, em có thứ này muốn đưa cho thầy”. Tiếu Huyền sột sột soạt soạt một hồi, giống như lấy ra từ dưới gối cái gì đó, trong bóng tối, Âu Dương cảm thấy ngón áp út của mình bị nắm, rồi trên đó cảm giác một mảng lạnh lẽo.

“Được rồi, bây giờ thầy có muốn cự tuyệt em không?”

Âu Dương sức để động một ngón tay cũng không có, còn nói được cái gì

“Vậy thầy đồng ý rồi nha”

Tiếu Huyền lại hôn môi anh, ôm chặt lấy anh, “Em yêu thầy”

Chuông báo thức vang lên chưa đầy một phút Âu Dương đã đúng giờ tỉnh lại, mệt mỏi vươn tay tắt đi đồng hồ, Tiếu Huyền vẫn còn ngủ say, vùi đầu trong ngực anh. Đường cong nơi sườn mặt thật sự rất đáng yêu, dù xem bao nhiêu lần, vẫn luôn cảm thấy thích.

Âu Dương nhẹ nhàng nhấc tay hắn lên, rón ra rón rén, yếu ớt vô lực mà đứng dậy

Âu Dương mặc xong quần áo đi vào phòng tắm rửa mặt, bị gương phản chiếu lại, không khỏi cúi đầu nhìn chiếc nhẫn bạch kim khảm kim cương trên ngón tay, vẫn còn sững sờ. Tối qua khi nào thì bắt đầu đeo thứ này, hiện tại cũng chẳng còn nhớ.

Anh dừng lại nhìn một chút. Chất liệu thật sự là bạch kim cùng kim cương, chỉ không biết tâm của người kia có phải cũng là thật hay không.

Lúc quay về phòng ngủ lấy sách và luận văn của học trò, Tiếu Huyền nằm trên giường giật mình, hơi hơi mở to mắt

Âu Dương thấy hắn tỉnh lại, liền hạ giọng nói: “Em ngủ thêm chút nữa đi. Bữa sáng ở trên bàn, nhớ hâm nóng rồi hãy ăn, còn nữa, đừng để bị Chung Lý phát hiện”

“Dạ …”, Tiếu Huyền không thèm mở mắt, theo thói quen dán đến gần Âu Dương đòi hôn

Âu Dương cũng để cho hắn hôn một cái.

“Tôi đi đây”

Tiếu Huyền lập tức tỉnh táo, “Thầy muốn đi đâu?”

“Đi dạy a”

“Nga”, Tiếu Huyền im lặng, đột nhiên duỗi tay nắm một góc áo của anh, “Thầy có thích em không?”

“Uhm”

“Thật không?”

Vấn đề này, Tiếu Huyền ngày nào cũng phải hỏi anh một lần, sau đó còn thực sự nghiêm túc chờ anh trả lời.

Kỳ thật Âu Dương cũng muốn hỏi hắn, em bây giờ, cũng là thật phải không?

Cứ như vậy hòa thuận thân mật ở chung hơn hai năm, Âu Dương vẫn không biết đây là thật hay là giả.

Hai người cũng không hoàn toàn an ổn, tuy gần nhau nhưng lại khuyết thiếu đi cảm giác an toàn

Có lẽ cũng không có gì không tốt, xem như là một chút lo sợ ngọt ngào.

Buổi sáng chịu đựng thắt lưng đau nhức hoàn thành hai tiết văn học, buổi chiều là họp hội nghị giáo viên định kì.

Âu Dương ngồi giữa một đám đồng nghiệp đang tán chuyện với nhau, muốn tận dụng khoảng thời gian này sửa cho xong bản luận văn tối qua. Lấy từ trong túi ra tờ giấy được kẹp cẩn thận, lật đi lật lại, sau đó liền buông bút, vô thức lộ ra một nụ cười.

Vốn tưởng Tiếu Huyền chỉ là thuận miệng nói thế, không nghĩ hắn tối qua thật sự nửa đêm thức dậy thay anh sửa bài, còn rất có khuôn khổ phê mấy lời nhận xét. Nội dung thật không tồi, chính là làm sao anh giải thích với học trò chuyện nét chữ của anh đột nhiên đổi khác đây.

“Thầy Âu Dương, cái này của anh, điền xong thì đưa tôi”

Đây là thu thập tin tức của nhân viên nhà trường mỗi năm đều có, những thứ phải điền kỳ thật là đại đồng tiểu dị. Âu Dương tiếp nhận phiếu, thành thật ở mỗi mục đều bắt đầu khai báo.

Số năm kinh nghiệm dạy học so với năm ngoái nhiều hơn một năm, luận văn đoạt giải so với năm ngoái nhiều hơn một cái, những thứ khác đều y nguyên như trước.

Riêng mục “Tình trạng hôn nhân”, Âu Dương luôn chừa đến lúc cuối mới điền

Lần này ngòi bút chần chừ trong chốc lát, rốt cuộc anh run run mà nhẹ nhàng viết một chữ “Có”

Tuy rằng anh vẫn không biết, lần này có phải là thật hay không.

Toàn văn hoàn