Nghịch Lữ Lai Quy

Quyển 1 - Chương 20: Phá rối

Tứ ca giật giật cơ mặt, đứng lên đè lại thủ hạ đang muốn động thủ đánh người, gân xanh nổi đầy trên cổ: “Đừng động ! Đừng manh động!”

Tào Binh đau đến mức liên tục hít khí, cái mặt vặn vẹo nhăn nhúm, khàn giọng mắng: “Ông phắc…… Hứa Lão Tứ  mày là con chó đẻ, mày chả là cái thá gì……”

Lúc này Tứ ca mới thực sự bộc lộ được một tí phong độ đại tướng, gã khẽ vươn tay đẩy họng súng đang chĩa thẳng vào mũi mình xuống một chút: “Tào ca, không phải tôi. Nếu tôi thực sự ôm tâm tư này thì hôm nay đã chẳng đến đây tìm mất mặt, để cho anh em của ông cầm súng chĩa vào người, tôi cũng có sung sướng gì đâu?”

Tào Binh đứng ở một bên, vừa nghiến răng vừa trừng mắt với Tứ ca: “Không phải mày ? Không phải mày, người khác làm sao biết được nơi này, thời gian này hả? Mày còn gì để nói?”

Tứ ca nhìn thoáng xuống chân Tào Binh, máu tuôn ra từ bên trong ướt đẫm cả ống quần, vẫy tay một cái: “Nhanh đi, tìm bác sĩ, cái này không thể trì hoãn được.”

Không ai động đậy gì, cuối cùng một tên nhóc tóc vàng bên cạnh Tào Binh gắt một câu, hung dữ trừng Tứ ca rồi thu súng chạy ra ngoài. Bấy giờ Tứ ca mới quay đầu nói với Tào Binh,“Tào ca, ông bảo các anh em buông đồ trong tay xuống trước đi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”

Tào Binh do dự một chút, hữu khí vô lực phất tay, một đám người hơi hạ súng xuống nhưng vẫn đề phòng nhìn Tứ ca chằm chằm, Tứ ca chậm rãi ngồi trở lại: “Tào ca, địa điểm hôm nay là ông chọn, trước đó tôi cũng không biết, thuộc hạ dưới tay tôi nhiều như vậy, tất cả đều ở đây rồi. Lão Chuột muốn hại ông, tìm tới tôi, thế nhưng tôi nghĩ đến chút tình anh em đồng đạo, Hứa mỗ tôi không quên ân nghĩa, mới mang lão tới giao cho ông. Nếu tôi đây muốn hại ông, lão khốn này chẳng phải đâm vào họng súng rồi sao? Tôi còn có thể mang lão đến cho ông hay sao?”

Tào Binh toát mồ hôi lạnh đầy đầu, cắn răng phun ra một câu: “Mày…nói bên ông có phản đồ?”

Tứ ca bất động thanh sắc, rất có thâm ý mà liếc nhìn lão Chuột. Lời còn lại không nói ra miệng nhưng cũng đủ để Tào Binh hiểu rõ. Dưới tay gã đã không chỉ một lần có gián điệp với phản đồ, cái lũ người ở bên cạnh mình này… Tào Binh quét ánh nhìn hung ác nham hiểm về phía đàn em của mình.

Tứ ca khẽ thở ra một hơi: “Đây đã là một chuyện ngoài ý muốn, tôi cũng hi vọng sẽ không làm tổn hại gì tới giao tình của anh em ta, ngài nói có phải không?”

Tào Binh vừa chuyển mắt, cơ thịt trên mặt dần dần giãn ra, miễn cưỡng rặn một nụ cười: “Cái này…… tất nhiên rồi, vừa nãy anh em nhất thời phản ứng trong tình thế cấp bách, đắc tội……”

Gã còn chưa nói hết câu thì đã có người đẩy mạnh cửa xông vào, mọi người cùng xoay người lại, kẻ chạy vào chính là nhóc con lông vàng đi tìm bác sĩ. Vẻ mặt lông vàng rất kinh hãi: “Đại ca…… anh, đừng tin lời Hứa Lão Tứ, vừa rồi em nghe thấy…nghe thấy……”

Nói chưa hết lời hắn đã câm bặt, trong cổ họng vang lên tiếng rung động khằng khặc, hai mắt lồi ra, chỉ vào Tứ ca rồi ngã vật xuống, sau lưng là một lỗ máu to hoác  ____Lại là người dùng súng lục giảm thanh kia!

Hướng đó! Mạc Thông nhanh chóng rút súng lục bên người, động tác chóng vánh làm cho người ta cơ hồ không nhìn rõ, sau đó nã một phát súng, có tiếng người rên khẽ, ở hướng cậu nổ súng, một người đàn ông mặc đồ đen ngã lộn xuống. Trong thoáng chốc, hai mắt Mạc Thông trợn to.

Cái người ngã xuống này chẳng phải ai xa lạ, chính là thằng nhóc Tứ ca để lại trông ngoài cửa!

“Hứa Lão Tứ!” Tào Binh tức điên người.

Tứ ca cũng trắng bệch cả mặt, lúc này thật sự hết đường chối cãi, hai người bên cạnh lập tức đi lên chắn gã ở sau người, không biết ai nổ súng trước, sự việc liền không thể cứu vãn nổi, hai bên bắt đầu tập trung hỏa lực.

Trong lúc hỗn loạn, Mạc Thông giữ chặt tay Tứ ca, đè mạnh đầu gã xuống tránh thoát một viên đạn. Tứ ca cũng nóng nảy, lớn tiếng hỏi: “Đệt, con mẹ nó thế này là thế nào?!”

“Đừng loạn, rút lui trước.” Mạc Thông vừa lôi kéo gã rút lui, vừa tận dụng mọi cơ hội bắn cho đối phương mấy phát,“Chúng ta bị người ta tính kế, đoán chừng là Địch Hải Đông ra tay, không phải người của lão thì chính là người của chúng ta có sự cố…… Người nổ súng không phải thằng nhóc trông cửa kia, lúc cái thi thể kia rơi xuống hoàn toàn không có súng trong tay.”

Kỹ thuật bắn súng của Mạc Thông chuẩn xác kinh người, ba năm trước khi vừa bước vào con đường này, thầy dạy bắn súng của cậu ta chưa đến nửa năm đã phải mặc cảm, chỉ cần cậu ta bóp cò, nhất định có người gục xuống, kết hợp với một đoàn thủ hạ pháo hôi, cuối cùng cũng che chắn được cho Tứ ca xông ra. Hai người nhảy lên một chiếc xe, nhấn mạnh ga vọt ra ngoài.

Tứ ca vừa trấn định xuống:“Địch Hải Đông muốn đuổi tận giết tuyệt sao?!”

Trong đáy mắt Mạc Thông cực nhanh lóe lên một tia tàn khốc, không nói gì thêm, đôi môi hơi mỏng khẽ nhếch có vẻ lãnh khốc khác thường trong không gian u ám.

Tứ ca hung hăng đập xuống ghế xe: “Mẹ nó!”

“Là cao thủ,” Mãi sau, Mạc Thông mới nhẹ nhàng nói,“Không thể tưởng tượng được…… Không thể tưởng tượng được Địch Hải Đông lại có cao thủ như vậy, việc hôm nay bất kể thế nào, khúc mắc với Tào Binh đã kết mất rồi.”

“Làm sao bây giờ?”

“Không có nào, đi bước nào tính bước đó thôi.” Mạc Thông nói nhẹ bẫng,“Cứ để cho Địch Hải Đông vui vẻ mấy hôm đi, nỗi oan ức hôm nay coi như chúng ta phải gánh, nhục này không thể cứ ăn không như thế….. Thế nào tôi cũng bắt lão phải trả đủ.”

==========================================

Nói thực ra tâm tình của Mạc Thông vẫn không thể nói là tốt được, từ ngày xuất đạo đến nay vẫn là cậu ta đang tính kế người khác, cuối cùng lại có một ngày bị người ta ra tay ngầm hại, lập trường giai cấp không phải nói đổi là đổi ngay được đâu.

Cho nên khi cậu ta dàn xếp ổn thỏa cho Tứ ca rồi làm một loạt công tác giải quyết hậu quả xong, lết cái xác mệt mỏi khó chịu về đến nhà, trông thấy Mạc Cẩn ôm ấp một thằng nhóc hoa hòe hoa sói giống hệt nó ở dưới lầu thì càng tức mình mà không biết nói sao.

Mạc Cẩn đột nhiên bị một luồng sáng mạnh roi vào mặt, vô thức muốn quát ầm lên, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy cái mặt đen như đít nồi của ông anh mình, thế là lại phải nuốt hết xuống mà nặn ra một cái mặt cười, đường cung phản xạ không thể nói là dài được. Cơ mà tên nhóc kia lại mặc kệ, chõ ngay mồm mắng Mạc Thông đang bật đèn pin di động soi hai đứa: “Mày chán sống rồi à?”

Mạc Cẩn khẽ kéo nó một cái____ đúng thật là vật họp theo loài, thằng nhóc con này với  Mạc Cẩn là cùng một loại, ngốc thuần chủng, Mạc Cẩn túm túm nó, nó lại tưởng là con bé đang sợ hãi muốn nhân nhượng cho đỡ phiền, thế là copy phong cách chỉ điểm giang sơn phất tay một cái, hiên ngang lẫm liệt phán: “Không sao, không phải sợ hắn, hắn là ai chứ? Con mẹ nó tưởng mình trâu lắm chắc, không hỏi xem tớ là ai……”

“Tiểu Hàng, anh ấy là anh trai tớ!”

“Hở?”

Mạc Thông lạnh lùng nhìn đôi trẻ, cười quái gở: “Anh cũng muốn hỏi thăm một chút, mày là thằng nào ấy nhở?”

“Anh, anh…cậu ấy không biết….Em xin lỗi anh thay cậu ấy, anh đừng giận mà.” Mạc Cẩn vừa cười vừa đẩy cậu nhỏ kia ra ngoài, mày liễu dựng ngược quay sang liên mồm nói,“Được rồi Trác Nhất Hàng, cậu đi đi, đây không phải chuyện của cậu.”

Mạc Thông không nói gì, hừ một tiếng, dựa tường châm một điếu thuốc nhìn thằng nhỏ vội vàng chạy, bấy giờ mới chậm rì rì phun ra một luồng khói trắng: “Yo, Trác Nhất Hang, thế mày là Luyện Nghê Thường hả?”

“Anh…..” Mạc Cẩn nhăn nhó bám lấy cánh tay cậu ta,“Cậu ấy…chỉ là bạn bè bình thường thôi, bọn em quen trong quán internet, cậu ấy kì thực rất tốt, chỉ là hơi ngốc chút thôi…….”

“Ngốc…một chút?” Mạc Thông không thèm nể mặt nhìn nó,“Mày mà cũng dám nói người ta ngốc, thế thì nó còn ngốc đến mức độ nào chứ?”

“Anh mắng em hả!”

“Ông mắng mày? Ông còn đang muốn đập mày đây!” Mạc Thông ra sức dụi thuốc lên tường,“Mạc Cẩn mày ngoan ngoãn một tí có được không? Có thể học Tiểu Du một chút cho ông yên tâm không, hả? Con gái lớn như thế này rồi, người ta sàm sỡ mày đó mày không nhìn thấy hay sao? Sao mà mày ngu thế?”

Mạc Cẩn suy sụp cúi mặt, không chút lo lắng đến vấn đề mà ông anh vừa nói: “Sao cậu ta sàm sỡ em được, em chưa sàm sỡ cậu ta thì thôi chứ? Còn chưa biết ai chịu thiệt đâu…… Anh à, để đó rồi em lập cái hậu cung cho anh xem, bên trong nuôi toàn là mỹ nam, bảo bọn họ rửa bát bọn họ không dám lau, bảo bọn họ kêu tiếng mèo bọn họ không dám sủa tiếng chó, mỗi ngày đều quỳ rạp xuống chân em cầu em sủng hạnh, sau đó âm thầm tranh giành em, đấu đến đấu đi đấu đến đấu đi……”

Mạc Thông không phản đối, chỉ có thể dùng tay sờ sờ hộp thuốc lá với bật lửa, chỉ sợ đôi tay nếu rảnh rỗi sẽ cho con bé vài phát bạt tai____Cậu ta có chút bi phẫn mà nghĩ, ngu ngốc mà còn có thể to mồm đến trình độ của Mạc Cẩn nhà này, cũng thực là cực phẩm nhân gian mà.

“Anh giai……” Mạc Cẩn thấy anh nó không ư hử gì, lập tức to gan sán đến lắc lắc cánh tay Mạc Thông,“Người ta cam đoan không có lần sau mà, có được không vậy, anh giai anh đừng có giận mà……”

“Đi đi đi,” Mạc Thông vỗ vỗ da gà đầy người,“Giữ cái dạng ấy mà dùng với An Tiệp đi.”

“Hehehe, anh giai anh không giận nữa chứ?” Mạc Cẩn nhe hàm răng trắng sáng cười như A Cam, ra sức vỗ vai Mạc Thông, “Anh cứ yên tâm đê, em gái anh dù rất có bản lĩnh nhưng sẽ không phá hoại hết mỹ nam đâu, nhất định sẽ để lại cho anh mấy cực phẩm nha! Em có hiếu thuận hem?”

Mạc Thông đờ đẫn nhìn nó một lúc, chán nản dựa tường câm nín hỏi trời xanh: “Tôi đây đã tạo nghiệt gì……”

“Được rồi anh, đi thôi, chúng ta đi!” Mạc Cẩn kéo Mạc Thông chạy vào trong hành lang,“Trưa nay Tiểu Du cứ lải nhải mãi bảo tối anh đưa nó sang nhà anh An Tiệp mượn sách đấy.”

“Sao nó không tự đi?” Mạc Thông mệt mỏi hỏi một câu.

“Hôm trước vừa mới mượn người ta một quyển xong, nó ngại.” Mạc Cẩn nói như đúng rồi.

“Sao mày cứ bắt nạt em gái thế, lúc ở trong bụng mẹ, mày lột hết da mặt nó đắp lên mặt mày đấy à?”

“Em không có…Anh, anh lại nói xấu em rồi!”

Ồ, thế mà cũng hiểu cơ đấy, Mạc Thông dùng ánh mắt kinh ngạc liếc Mạc Cẩn: “Tí nữa mày đi với nó đi, hôm nay anh mệt sắp chết rồi.”

“Chẳng phải em đang tạo cơ hội cho anh sao?” Mạc Cẩn cợt nhả.

“Tạo cơ hội cho ông?” Mạc Thông cười lạnh một tiếng,“Không phải mày mới là đứa cả ngày dính chặt lấy người ta như cao da chó à?”

“Anh An Tiệp đẹp trai mà!” Mạc Cẩn nghiêm trang,“Nhưng em không thể vì một gốc cây mà buông tha cho cả rừng rậm được!”

“Đừng có giả vờ văn hóa với ông, mai ông phóng hỏa đốt trụi cái khu rừng của mày đấy.”

Mạc Cẩn dẩu mỏ, đôi mắt đánh vòng, sau đó nhảy lên phía trước 2 bước chặn đường Mạc Thông: “Anh, anh nói thật đi, anh thích anh An Tiệp không?”

“Không thích.” Mạc Thông trả lời lãnh đạm qua loa.

“Người hoàn mỹ như anh An Tiệp mà anh cũng không thích?!” Mạc Cẩn đè thấp thanh âm mà vẫn không kìm chế nổi kích động trong giọng nói,“Anh xem, đẹp trai nhá, tốt tính nhá, đôi khi rất hài hước nhá, nghe nói thành tích còn rất không tồi, tự mình quản được mình nữa này, cũng có thể miễn cưỡng mặt người dạ thú mà….”

Nó hơi nhíu mày, có chút hoang mang: “Thế mà còn không thích thì anh thích loại nào? Đừng quá khó hầu hạ nhá, đầu năm nay khoa học kỹ thuật không phát triển, anh muốn tìm ET là khó lắm đó.”

Mạc Thông gỡ tay nó ra: “Cút cút cút.”

“Không được!” Mạc Cẩn nhào lên, thà chết không lùi quấn lấy cậu ta,“Anh không nói rõ không cho đi, rốt cuộc anh thích loại hình nào?”

Mạc Thông bất đắc dĩ nâng mắt nhìn nó một cái, gằn từng chữ nói: “Ông đây thích loại ưa ở nhà, không gây chuyện không ngứa mắt, nấu ăn giỏi hiền lành dịu dàng khéo hiểu lòng người, được chưa? Không muốn cái đồ cả người đào hoa như thế.”

“Woa đậu má, chẳng bằng anh dứt khoát yêu con gái luôn đi cho rồi!” Mạc Cẩn cười ngất.

Mạc Thông chả hơi đâu dây dưa với nó nữa, quăng Mạc Cẩn còn đang lải nhải ra sau lưng, tự mình bò lên lầu.