Hai bóng dáng màu lam và màu lửa đang đuổi nhau trong hậu điện. Tiếng cười
vang vọng khắp điện. Đây là những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc
đời Thuỷ Bích và Dực Thiên. DÙng khăn tay lau mồ hôi trên trán Dực
Thiên, Thuỷ Bích vừa nhìn ngắm gương mặt anh tuấn của hắn. Nếu như bọn
họ có thể như thế này mãi thật tốt nhưng nàng và hắn đều biết đều biết
đó là không thể. Bọn họ biết thiên quy nghiêm cấm thần tiên yêu nhau sớm muộn gì bọn họ cũng bị phát hiện. Nếu có thể nàng hi vọng thời gian
vĩnh viễn ngừng lại. Như hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, Dực Thiên
cầm tay nàng an ủi. Độ ấm từ lòng bàn tay hắn truyền đến làm má nàng ửng hồng. Hai bàn tay đan chặt vào nhau nếu thật sự ngày kia sẽ đến bọn họ
sẽ bảo vệ tình yêu đến cùng. Thà chết không buông tay.
*** Thất tiên sảnh***
Đại công chúa Thiên Hồng cùng Ngũ công chúa Thiên Thanh khó hiểu nhìn Lục
công chúa Thiên Lam đang tự cười ngây ngô. Thiên Thanh không nhịn được
liền hỏi:
-Lục muội sao từ nãy giờ muội cứ tự cười hoài vậy. Có phải tỷ sắp có lục muội phu hay không.
-Đúng vậy đúng vậy, muội mau nói đi có chuyện gì thế.
Thiên Hồng cũng liền chen vào. Tứ công chúa Thiên Lục tướng đối điềm tỉnh hỏi:
-Có chuyện gì vui sao lục muội.
Nhị công chúa Thiên Tranh cùng Tam công chúa cũng nghi hoặc:
- Lục muội mau nói đi làm bọn tỷ sốt ruột hết rồi nè.
Thiên Lam vẫn cười ngây thơ nhìn các vị tỷ tỷ:
- Hắc lục muội phu thì các tỷ sẽ không có nhưng có chuyện này còn vui hơn nũa hi hi.
-Có gì mau nói đi a đừng làm vẻ thần bí vậy chứ.
Đúng vậy a.
Thiên Lam kéo các tỷ tỷ nàng lại thì thầm:
-Muội nói a Thuỷ Bích tỷ tỷ và Dực Thiên ca ca yêu nhau bọn họ rất xứng đôi nga. Đây có phải rất vui không.
-Cái gì?-năm vị công chúa trợn tròn mắt kinh ngạc sắc mặt thập phần quái dị.
- Lục muội, muội có biết chuyện này nếu để lão quân biết được như vậy sẽ vô cùng thảm a, lục muội lần này bọn họ chết chắc rồi.
-Cái gì? -Thiên. Lam kinh ngạc không thôi nàng làm sao lại quên như vậy là phạm thiên quy a.
-Không được muội phải đi tìm bọn họ.
Nói rồi nhanh chóng chạy đến Linh Tiêu Cung. Không được nàng không muốn bọn họ xảy ra chuyện gì.
-Lục muội...
Các công chúa lập tức chạy theo tránh để nàng gáy chuyện với lão quân. Giờ
này chắc Thái Thượng lão quân đã biết chuyện rồi. Lần này thực thàm mà.
*****Linh Tiêu Cung*****
Thuỷ Bích và Dực Thiên đang luyện song kiếm. Hoa đào bay là tả kiếm ảnh rực
rỡ. Khung cảnh mỹ lệ, nam thanh nữ tú, quyện vào bức tranh đẹp đẽ mà
tráng lệ.
Đột nhiên tiếng nói giận dữ của lão quân truyền vào điện:
-Hoả ma quân, Thuỷ linh thần nữ các ngươi thật to gan dám phạm vào thiên
quy,Thuỷ Bích mau theo lão phu đi tìm Vương mẫu lĩnh tội.
Nói
xong liền tiến lên tách hai người ra. Dực Thiên đau lòng nhìn Thuỷ Bích
bị đưa đi, hắn đã sớm biết kết quả này nhưng không ngờ tới nó lại đến
sớm như vậy. Thanh âm hắn đứt quãng:
-Thuỷ nhi...Thuỷ ..nhi..
Lão quân nhìn Dực Thiên toan giận dữ:
- Chờ sư phụ ngươi xuất quan sẽ định tội ngươi sau. Các ngươi rõ ràng
biết mà vẫn làm trái thiên quy cho dù ai cũng không cứu được các ngươi.
Lão quân nói xong liền phất tay áo rời đi. Thuỷ Bích dần biến mất khỏi Linh Tiêu Cung. Dực Thiên hai chân khuỵu xuống, tuyệt vọng bao trùm lấy trái tim hắn. Tại sao? Tại sao đã không cho bọn họ ở bên nhau còn cho họ gặp nhau? Tại sao? Không được hắn phải đi cầu xin lão quân, hắn phải bảo vệ Thuỷ nhi. Sau đó liền lao ra khỏi điện.
Thiên Lam trốn sau thạch bích liền nức nở thành tiếng, Dực Thiên ca ca cùng Thuỷ Bích tỷ tỷ xứng đôi như vậy tại sao lại tàn nhẫn chia cắt bọn họ a. Vào giờ khắc này
nàng cảm nhận được tiên giới thật lạnh lẽo.
****Đông Xuất cung*****
Dực Thiên đau khổ lê bước ra khỏi Đông Xuất cung. Hắn đã làm mọi cách kể cả cầu xin lão quân nhưng ông ấy vẫn tuyệt tình như vậy không cho bọn họ
một cơ hội. Tình duyên của bọn họ lẽ nào chấm dứt tại đây. Lòng hắn...
đã rơi vào đáy vực. ơ