Nghĩa Vụ Của Người Nhiều Tuổi

Chương 2: Khí và Người sử dụng

Đó là một thế giới "Người Sử Dụng" và "Khí".


Toàn bộ nhân loại trên thế giới bị chia làm ba loại: "Người Sử Dụng", "Khí " và "Người thường".


"Người thường" hay người phổ thông, không có có bất kỳ năng lực gì, bình thường sinh sống trên thế giới này, dựa vào trí nhớ và sức khỏe chính mình sinh hoạt;


"Khí" thì lại có thể hóa thành một "thiết bị", chuyển biến hình thái giữa thân thể nhân loại và một loại hình thái khác, dựa vào loại biến hóa này, bọn họ có thể thu được các loại năng lực vượt qua cực hạn của nhân loại.


Mà "Người Sử Dụng" giống như tên gọi trên là người sử dụng "kho dụng cụ", "Khí" chỉ đơn độc dựa vào chính mình thì không cách nào phát huy được năng lực của mình, chỉ có đến trên tay Người Sử Dụng, năng lực của bọn họ mới có thể phát huy được, mà Người Sử Dụng cũng vậy, không có "kho dụng cụ", Người Sử Dụng cũng không có cách nào phát huy được năng lực.


Bởi đủ loại năng lực ưu việt, "Khí" và "Người Sử Dụng " chiếm cứ giai cấp thượng tầng xã hội loài người, chuyện ấy là dĩ nhiên.


"Người Sử Dụng " có địa vị tối cao.


Trên đây giới thiệu đơn giản một chút tình huống của thế giới này.


Ngoại trừ "Khí" và "Người Sử Dụng" tồn tại, thế giới này và những thế giới khác cũng không có cái gì khác nhau, chẳng qua chính là vì "Khí" và "Người Sử Dụng" tồn tại, thế giới này trở nên hoa lệ và rực rỡ không gì sánh được, thành một tồn tại đáng ngạc nhiên.


Đương nhiên, cũng không phải tùy tùy tiện tiện một "Người Sử Dụng" và "Khí" là có thể hơn người, dù sao "Người Sử Dụng" còn phân loại thành các cấp căn cứ năng lực cao thấp, mà "Khí" cũng vậy. Muốn trở thành "Người Sử Dụng" và "Khí" cao cấp, thiên phú là nhân tố quyết định, đó là nguyên nhân có tính quyết định, thứ hai còn muốn kèm theo học tập sau này, cái này rất khó, cũng may qua một đời lại một đời "Khí" và "Người Sử Dụng" nỗ lực, con người đối với năng lực đã có nghiên cứu phát triển tương đối có trình độ.


Các nơi đều vì người trẻ tuổi "Khí" và "Người Sử Dụng" mở trường học chuyên môn, để cho thuận tiện ngay khi phát hiện mình cùng người khác bất đồng liền bắt đầu có thể vào hệ thống học tập, sau đó ngày đầu tiên ở trường học liền có thể xác định năng lực mình ở loại nào, như " Người dùng", " người điều khiển" ....


Những thứ này đối với sinh hoạt tại trấn nhỏ xa xôi như Cung Tứ và thanh thiếu niên choai choai mà nói là thiên phương dạ đàm.


Làm học sinh trường học phổ thông, bọn họ vĩnh viễn sẽ không học tập đến cái này ở trường học, mà bọn họ có thể tiếp xúc được với "Khí" và "Người Sử Dụng" cơ bản cũng chính là "Khí" và "Người Sử Dụng" cấp bậc thấp nhất, ngoại trừ ở vài lĩnh vực so với người bình thường thuận lợi hơn, thì cũng cùng người thường không khác gì nhau.


Huống hồ bọn họ cũng đã có tuổi.


"Khí" và "Người Sử Dụng" phát hiện năng lực của mình được gọi là "Thức tỉnh".


Trong lịch sử số tuổi "Thức tỉnh " chậm nhất là 17 tuổi, tại đây trên cơ bản không còn người thức tỉnh, cho dù là thức tỉnh, năng lực cũng cực kỳ thấp, đại khái ý là bọn họ vĩnh viễn sẽ ở lại thế giới "Người thường", cũng chính thức tiếp nhận thân phận của mình vượt qua quãng đời người bình thường.


Mà Cung Tứ một chân cũng đã bước vào thế giới người thường---


"Cha mẹ ngươi đều là Khí, cậu vậy cũng có xác suất trở thành khí đúng hay không?" Ăn xong uống xong, đem đồ thừa thu dọn xong, Khê Lưu nhìn về phía Cung Tứ.


"Hoàn toàn sẽ không, tớ đã mười tám, đã an toàn không thể an toàn hơn." Cung Tứ cũng đem đồ thừa của mình thu dọn xong, cầm rác trong tay Khê Lưu cùng bỏ vào túi, sau đó vứt vào thùng rác.


Cho dù là trấn nhỏ, đồ thừa phân loại yêu cầu cũng rất nghiêm khắc, nếu như không phải tại đây có thùng rác do cửa hàng bán lẻ tự thiết kế, bọn họ cũng chỉ có thể mang đồ thừa về nhà.


"Cái gì?! Cậu đã mười tám?!!" Khê Lưu thoáng mở to ánh mắt hẹp dài của mình một chút.


Lông mày Cung Tứ nhướn lên, vì vậy mặt cậu thoạt nhìn càng hung dữ -- Cậu lớn lên vốn có điểm dữ...


"Thế nào, không được à? Tớ đến đến trường trễ không được sao?"


" Được, có thể, không có ý kiến." Khê Lưu lập tức kết thúc cái đề tài này.


"Bất quá tớ không khiến cậu mời khách không công, chút theo tớ về nhà, tớ mới có sách mới, không phải cậu thích xem sách sao? Chút mang một quyển trở về." Cung Tứ bắt đầu đi về phía trước một lần nữa.


Nhãn châu - xoay tròn, Khê Lưu chậm rì rì nói " Hai được không?"


"Không thể. Tổng cộng tớ cũng không có đến mấy quyển." Cung Tứ lập tức cự tuyệt.


Con mắt quay lại quay, Khê Lưu liếc mắt nói: "Tớ muốn ở nhà cậu ăn tối, ăn cá cách thủy lần trước cậu làm, thả thật nhiều ớt xanh, cái đó ăn ngon lắm ..."


Mắt đối mắt, hai người giằng co.


Cuối cùng vẫn là Cung Tứ nhún vai: "Coi như cậu gặp may mắn, điều này có thể."


"Thu Hạ hôm nay trở về, nó cũng muốn ăn món cá này."


"Cái đó ~~ Tớ nguyên lai là tiện thể ư~~"


"Hừ! có ăn, có người liền cười trộm đấy thôi!"


" Nói cho cậu biết, tớ lấy con cá lớn nhé! thật lớn, phải nửa thước!"


"Oa! Lớn vậy? Tớ cũng muốn xem!"


Tình bạn thiếu niên chính là vậy, có thể nói ra rõ ràng được hay không, bị từ chối cũng không sao, tựa hồ không có tranh cãi ầm ĩ nào có thể ảnh hưởng tới tình cảm bọn họ.


Thế giới này rất lớn, Bọn họ chỉ là hai thiếu niên bình thường.


^^


Ít nhất... Thoạt nhìn là vậy.


--------------


Tác giả nói ra suy nghĩ:


Ngày hôm qua tự tôi cũng không phát hiện truyện đã phát hành. =-=