Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!

Chương 46: Tranh cãi



Sau nhiều ngày suy nghĩ kỹ lưỡng, An Hạ quyết định sẽ thưa chuyện với bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn về dự định của cô từ trước, được hay không được đành đợi sau đó tính tiếp.

Đứng trước cửa phòng bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn, tay An Hạ run lên không kiểm soát, ruột gan nhốn nháo không yên, lòng rối như tơ vò. Cô hít sâu một hơi, liều mạng gõ cửa.

Thấy An Hạ đứng ngay sau cửa, mẹ Điếu Trạch Nghiễn có hơi bất ngờ, trước nay cô chưa từng tìm riêng, lần này chắc chắn có chuyện quan trọng. Bà tươi cười tránh sang một bên để An Hạ đi vào trong.

Vào trong phòng, An Hạ căng thẳng nhìn bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn đang ngồi uống trà ở bên ngoài ban công. Cô không muốn phá hỏng tâm trạng của họ, nhưng đã tìm đến tận nơi, một lần không nói e là cả đời cũng không còn dũng cảm lần nữa.

"Con có chuyện muốn thưa với dì và chú"


"Con nói đi" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn bất an liếc nhanh sang bố anh cũng đang chăm chú lắng nghe.

An Hạ nắm chặt tay dồn quyết tâm nói ra hết một lần: "Sau khi tốt nghiệp cấp ba, con muốn xin dì và chú cho con về quê sống"

Bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn hoang mang nhìn nhau, mẹ anh kích động đứng dậy đi đến nắm tay An Hạ hỏi nguyên do: "An Hạ, Trạch Nghiễn lại ăn hiếp con phải không?"

"Không phải đâu ạ" An Hạ vội lắc đầu phủ nhận: "Là con lúc đầu khi đến đây đã có ý định đó"

"An Hạ, bây giờ mọi thứ đã thay đổi rồi, con xem, bây giờ con có chúng ta là gia đình mới, con còn lo gì nữa" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn ra sức khuyên giải, đã đi cùng nhau một đoạn đường xa, bà thậm chí đã xem cô là con dâu tương lai của mình.

"Con biết, nhưng cuộc sống ở thành phố con không thể hòa nhập được, con vốn không thuộc về nơi đây"

Bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn thở dài nhìn nhau, bố Điếu Trạch Nghiễn lên tiếng: "An Hạ, nếu con nhớ quê, mỗi năm chúng ta đều sắp xếp trở về, con về đó sống chỉ có một mình không ai chăm lo"

"Phải đó An Hạ, con không cần vì dì với chú, con vì Trạch Nghiễn mà ở lại đi, có được không?" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn nói thêm vào, trông bà như sắp khóc đến nơi.

"Con..."

ẦM!!!


An Hạ lẫn bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn giật mình nhìn ra, Điếu Trạch Nghiễn mặt đỏ bừng bừng đứng ngay cửa phòng. Cuộc nói chuyện giữa cô và bố mẹ anh, anh đều nghe hết, vô cùng rõ ràng, anh cười lạnh đầy cay đắng.

"Muốn đi thì cứ để cho đi đi"

Câu nói của Điếu Trạch Nghiễn khiến An Hạ và bố mẹ anh kinh ngạc. Anh nhìn chằm chằm vào cô, gằng giọng nói: "Lòng dạ xấu xa"

"Trạch Nghiễn" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn la anh một tiếng.

"Con nói sai sao? Đối xử tốt với cô ấy kết quả chẳng ra gì"

Không gian bỗng chốc chìm xuống âm độ...

Điếu Trạch Nghiễn đi đến chổ An Hạ, siết chặt cổ tay cô, ánh mặt giận dữ thể hiện rõ với cô: "Cậu cho tôi hy vọng, rồi lại đạp đổ nó. An Hạ, cậu bây giờ trong mắt tôi, thật sự rất đáng ghét"

"Nếu đã không muốn ở đây, ngay từ đầu đừng bước vào cuộc sống của tôi" Điếu Trạch Nghiễn phẫn nộ quát lớn, quay lưng lạnh lùng bỏ đi, để lại một câu vô tình: "Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa"

"An Hạ, con suy nghĩ lại được không?" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn khóc đỏ mắt, xoa vai cô nài nỉ.

Đối với tình huống này hoàn toàn trong dự đoán của An Hạ, cô cúi đầu nhận lỗi lầm về mình, vì sự xuất hiện của cô đã khiến Điếu Trạch Nghiễn và gia đình anh trở nên xáo trộn, cô yếu ớt lên tiếng: "Con xin lỗi, xin hãy cho con thời gian để suy nghĩ"


Nhận được cái gật đầu đầy mong chờ của mẹ Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ trở về phòng ngồi ở bàn học một lúc lâu. 

Liếc nhìn đồng hồ đã qua mười giờ tối, An Hạ quyết định tìm Điếu Trạch Nghiễn nói chuyện rõ ràng một lần. Đẩy cửa vào phòng Điếu Trạch Nghiễn, cả phòng tối om, quả bóng bằng thủy tinh cô tặng phát sáng được anh đặt ở trên tủ nhỏ cạnh đầu giường.

Nước mắt An Hạ không ngừng chảy xuống, ngoài gây ra phiền phức, cô chưa thực sự làm gì có ích, qua chuyện này cô mới hiểu, sự tồn tại của cô vốn là một sai lầm.

Ở phòng khách, An Hạ ngồi thẫn thờ trên sofa nhìn ra cửa chờ đợi, Điếu Trạch Nghiễn cả đêm cũng không về, gọi điện đều không liên lạc được.

Trước đây mỗi buổi tối, cả nhà ngồi lại xem phim, Điếu Trạch Nghiễn luôn bám dính lấy cô như một đứa trẻ, cô nhớ anh từng cười rất tươi, còn mang huy chương vàng về cho cô như đã hứa. An Hạ sờ chiếc vòng trên tay, thứ trang sức mang ý nghĩa đặc biệt, Điếu Trạch Nghiễn từ lâu đã nhắc cho cô biết cô có vị trí đặc biệt trong lòng anh.

Mọi thứ đang rất tốt đẹp, An Hạ lại phá hỏng hết tất cả, cô là một người có bụng dạ xấu xa...

An Hạ gục đầu vào đầu gối, cắn chặt môi không cho tiếng khóc nấc phát ra, trong lòng cảm thấy trống trỗng đan xen hụt hẫng. Cô ước gì mọi thứ có thể quay lại từ đầu, cô sẽ không chọn theo mẹ Điếu Trạch Nghiễn đến đây, không cầu xin Điếu Trạch Nghiễn cho ở lại, nếu Điếu Trạch Nghiễn cứ ghét cô như ban đầu, có lẽ cô đã không bận lòng nhiều đến thế này.