Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm

Chương 70: Đáp lại

Cô vừa đăng lên, Yến Thanh đã vào like, còn bình luận: "Có người cứ sống trong lời nói dối của chính mình, năm rộng tháng dài, liền cho rằng lời nói dối ấy mới là sự thật, thật tình không biết người đang làm thì trời đang nhìn, nói dối chung quy là nói dối, không thoát khỏi sự thật được."

Quần chúng ăn dưa lag một hồi, có điều bọn họ vẫn bắt được hai điểm trọng yếu trong bài đăng Weibo của Mẫu Đan: Một, nữ minh tinh trước đó nửa đêm tìm ảnh đế Phong Hán hiến thân là Phỉ Vận Y.

Hai, chữ “bạn trai” kia của Mẫu Đan xem như trực tiếp phủ nhận chuyện cùng Phong Hán ẩn hôn có con, cái thứ nhất có con dấu của Yến đại phương, đã là sự thật như sắt thép, về phần cái thứ hai sau tình huống đến cùng như thế nào, lại là càng ngày càng khó bề phân biệt.

Mẫu Đan chính diện đánh mặt là chuyện Phỉ Vận Y không ngờ tới, bởi vì dưới cái nhìn của cô ta, đêm đó người dẫn cô ta đi chính là Võ Chiêu, Mẫu Đan coi như nổi nóng, cũng phải nể mặt mũi ông chủ Thiên Ánh, đáng tiếc lại đi lệch quỹ đạo.

Nguyên ngoại trừ thuỷ quân, trên mạng còn có một số giang cư mận đồng tình kẻ yếu đứng về phía Phỉ Vận Y, cảm thấy hành vi của đám người Khương Minh Tịnh hoàn toàn là do Giang Họa áp bức, mà Giang Hoạ đã biến mất 5 năm căn bản chưa bỏ qua chuyện này, cô muốn trả thù, trả thù Phỉ Vận Y.

Nhưng bài Weibo này của Mẫu Đan lại trực tiếp bóc mẽ bộ mặt xấu xí, không biết liêm sỉ của Phỉ Vận Y, các thuỷ quân còn đang ương ngạnh chống trả, cãi lại nói Phong Hán chưa kết hôn, ai làm vậy cũng được?

Thuyết pháp này lập tức chọc giận vô số quần chúng, trong nháy mắt trên mạng lại lần nữa trở thành chiến trường.

Loli YIYI: [Nam chưa cưới nữ chưa gả, tôi không hiểu có cái gì không thể, lại nói nữ nhân đi tìm nam nhân liền nhất định là vì ngủ sao, không thể là bàn công việc? Mọi người đều biết, Phỉ Phỉ luôn luôn biết ơn năm đó Phong ảnh đế giúp đỡ.]

Phong thân muội: [@Loli YIYI, làm ơn đừng nhắc lại chuyện giúp đỡ, tôi dám cam đoan Phong ca đã hối hận xanh ruột từ mười tám đời trước rồi. Không biết ngài là nam hay nữ, là nam, tại hạ chúc ngài sớm trị khỏi bệnh ung thư trai thẳng; là nữ, vậy tôi chúc nam nhân của ngài mỗi ngày lại ôm một người khác nhau.]

Rily: [Tư tưởng của người bây giờ làm sao lại dơ bẩn như thế, nữ nhân tìm nam nhân liền nhất định là vì chuyện kia sao? Phong Hán cũng không phải loại tốt đẹp gì, tấm ảnh này từ đâu mà có? Kẻ không ngu đều có thể thấy rõ.]

Thiên Thiên Hương Xuyên: [Tam quan của người bây giờ thế nào, nếu ai cmn mặc như vậy nửa đêm tới tìm bạn trai tôi, nếu bạn trai tôi dám để cô ta vào cửa, tôi chém cả hai. Dám hiến thân, vậy cũng đừng trách chính chủ người ta công khai, huống hồ Đan mỹ nhân đã đã cảnh cáo một lần, là chính cô ta không cần thể diện.]

Hồng Đô Nhân: [Tôi đọc bình luận chỉ cảm thấy nữ nhân vô liêm sỉ nào đó nhiều tiền thật, nuôi một đám chó dại, đã bị người ta nói thẳng vào mặt như thế rồi mà vẫn cố thay chủ bẻ cong sự thật, sủa loạn khắp nơi.]

Tay Phỉ Vận Y run run lướt trên màn hình iPad, sắc mặt trắng bệch, cô có một loại dự cảm không tốt, bỏ iPad qua một bên, vội vàng cầm điện thoại lên, gọi cho Khương Minh Tịnh.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, giờ phút này Khương Minh Tịnh cũng không dễ chịu, nhưng cô đã không còn đường nào khác. Trên mạng vừa lộ tin Phong Hán ẩn hôn có con, lập tức có số lớn thủy quân tràn vào lăng mạ hai người Phong Hán cùng Mẫu Đan, thậm chí còn dọa tấn công Mẫu Đan và người nhà, cô đã nhận ra phía sau có người điều khiển.

Về phần là ai, không nói cũng được, cho nên cô quyết định tiên hạ thủ vi cường, Phỉ Vận Y gọi điện thoại tới, cô không ngoài ý muốn chút nào: "Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói, cô tự giải quyết cho tốt đi."

"Chờ chút." Phỉ Vận Y nín thở: "Khương Minh Tịnh, cô muốn nhìn thấy tôi chết sao?"

"Có ý gì?" Khương Minh Tịnh kỳ thật biết Phỉ Vận Y sở cầu cái gì, nhưng những thứ kia có bị tung ra hay không đều xem thái độ của Phỉ Vận Y, nguyên bản năm năm trước chuyện này đã chìm xuống, là chính cô ta kéo nó lên.

Phỉ Vận Y run run đe doạ: "Lúc cô tung những thứ kia ra cũng chính là thời khắc tôi kết thúc sinh mệnh. Khương Minh Tịnh, cô thông minh như vậy, hẳn là minh bạch đạo lí "người chết vì đại"."

"Lấy cái chết chứng minh trong sạch?" Khương Minh Tịnh cười nhạo: "Phỉ Vận Y, cô lấy tính mạng của mình ra uy hiếp tôi sao? Quả thực buồn cười." Cô lần nữa bị chọc giận, quát lên: "Vậy tháng ngày bây giờ của tôi là do ai ban tặng?"

Mẫu Đan đăng Weibo xong, bảo Ngô Thanh vẽ cho mình một hình đơn giản, liền ra khỏi phòng vệ sinh, ngồi trở lại vị trí của mình.

Dưới bàn cơm, Phong Hán nắm chặt tay cô, không cần đi xem, anh cũng biết hiện tại trên mạng đã rất loạn, mà lại có người đang tận lực dẫn dắt dư luận, nếu không cô cũng sẽ không phản kích, vừa rồi Yến Thanh cũng sẽ không rời ghế đi ra cửa nghe điện thoại.

"Có phải uống hơi nhiều rồi không?" Mẫu Đan cũng nắm lấy tay anh, nhìn thoáng qua chai rượu rỗng đặt dưới sàn, ngẩng đầu nhìn về phía bình Mao Đài thứ hai đã mở: "Một người bốn lượng rượu trắng xuống bụng."

"Không sai biệt lắm." Mẫu Trung Dân là không có cảm giác gì, ông liền tốt mảng này, có điều chưa từng mê rượu, có hứng liền uống một hai ly: "Uống xong rượu trong chén, chúng ta hôm nay kết thúc, ngày mai các con đều có việc, không thể uống nhiều."

Yến Thanh vừa khéo trở về: "Bác, hôm nay có việc vui, cháu mời bác hai chén nữa."Ăn xong bữa cơm, mấy người đều đã quen thuộc: "Uống xong bữa này, lần sau chúng ta liền chờ vợ chồng Mẫu Tuyển với Giang Họa trở về, lại tụ họp lần nữa."

"Được." Mặc dù không biết đứa nhỏ này nói là việc vui gì, nhưng Mẫu Trung Dân cũng có dự cảm, đầu tiên là con gái mình, sau lại đến tiểu Yến, thần thần bí bí khẳng định là xảy ra chuyện, nguyên còn có chút lo lắng, vừa rồi tiểu Yến nói như vậy, ông liền nắm chắc, không phải chuyện gì xấu.