Nghe Xem! Là Thời Gian Đang Hát

Chương 15: Nguyện vọng

Cả kỳ nghỉ đông, Vương Thiến Thiến trừ vài lần cùng với Trương Thiên Nhất đi ra ngoài, toàn bộ thời gian còn lại đều ở trong nhà. Mỗi ngày ngủ thẳng tới giữa trưa mới dậy, ăn cơm – chơi games – ăn cơm – ngủ……..

Cuối cùng cũng chịu đựng đến khai giảng, Vương Thiến Thiến vốn đã quen dậy trễ, đột nhiên phải dậy sớm, cô lại không thích ứng, suy nghĩ khi nào thì mới đến nghỉ hè đây? Quay về phòng ngủ nhìn thấy Lí Nam với Nguyệt Lượng cũng đều là bộ dáng ngủ bất tỉnh, chỉ có Tống Nhiên nhìn qua vẫn tràn đầy sức sống như vậy.

Nguyệt Lượng ngáp một cái, vươn vai nói: “Nếu hôm nay không phải là ngày cuối cùng trở về trường, tớ thực không nỡ rời ổ chăn đi ra.”

“Đúng vậy, kỳ ngủ đông của tớ còn chưa kết thúc đó…..” Lí Nam than vãn nằm sắp trên giường.

“Bây giờ cũng đã là mùa xuân……” Tống Nhiên lại quen thói ăn ngay nói thật.

“Thôi vậy, trước khi ăn cơm chiều chúng ta ngủ thêm một chút nữa đi……….” Vương Thiến Thiến nói xong cũng nằm xuống.

Tất cả mọi người vẫn là bộ dáng như cũ, Lí Nam dường như cũng không vì chuyện lần trước mà có thay đổi gì, đó là một chuyện đáng mừng.

Học tỷ chắc cũng về trường rồi? Buổi tối ăn cơm có gặp được chị ấy không? Sau khi gặp mặt nên nói cái gì mới tốt đây? Lần trước không cẩn thận đụng phải chuyện kia của chị ấy, sau đó cũng chưa liên hệ, chỉ là lúc tết có gửi mấy tin nhắn, chị ấy có thể tức giận hay không? Dù sao chuyện kia bị người khác thấy chắc sẽ cảm thấy rất mất mặt ha.

Lúc Vương Thiến Thiến vẫn còn đang rối rắm trong mộng, thời gian ăn cơm chiều đã qua.

Không biết là ai thức dậy trước, hét to một tiếng: “A! Đã 7 giờ rồi!” Sau đó tất cả mọi người cùng nhau ngồi dậy, xem đồng hồ, thực sự là 7 giờ.

“Đi ra ngoài ăn đi.” Nguyệt Lượng đề nghị.

“Trời lạnh như vậy, tớ không muốn ra ngoài.” Lí Nam lại nằm trở về.

Vương Thiến Thiến liếc cậu ấy một cái nói : “Ai kêu cậu mới tháng 3 lại đem cất đồ mùa đông đi.”

“Hay là……. ở phòng ngủ ăn mì ăn liền đi………” Ngoài dự đoán của mọi người, Tống Nhiên luôn luôn chú trọng mỗi bữa ăn, lại đột nhiên nói như vậy.

“Mì ăn liền….. Được rồi, tớ đi mua.” Vương Thiến Thiến mặc áo khoác ra ngoài, bởi vì vừa mới khai giảng, cho nên loại thức ăn thiết yếu như mì ăn liền này vẫn chưa kịp chuẩn bị. Mới vừa đi tới giữa lầu ba, liền thấy Hướng Nghiên với Triệu Đình cùng nhau đi lên. “Học tỷ!” Cô giống như lúc trước kêu chị ấy.

“À, Thiến Thiến à.” Hướng Nghiên chỉ nhìn cô một cái, sau đó xoay người tiếp tục thấp giọng nói gì đó với Triệu Đình, không để ý tới cô nữa.

Vương Thiến Thiến nhíu mày, thật sự tức giận sao, đột nhiên lại lãnh đạm như thế, ngay cả nụ cười cũng bắt đầu keo kiệt. Chẳng lẽ học tỷ lo lắng cô nói ra chuyện hôm đó nhìn thấy được? Nhưng mà cô sẽ không làm như vậy nha. Học tỷ à, sao chị lại tức giận vậy?

Lần này, Triệu Đình cũng thực khác thường không có nhéo mặt Vương Thiến Thiến, lúc hai người đi ngang qua Vương Thiến Thiến, Vương Thiến Thiến trong lòng lo lắng. Quả nhiên là tức giận, nhất định là tức giận, ngay cả chị Triệu Đình cũng không để ý tới mình!

Vương Thiến Thiến đến siêu thị nhỏ trong trường mua mì ăn liền với một ít đồ ăn vặt, lúc trở về phòng ngủ cô một miếng cũng ăn không vô. Nguyệt Lượng lén hỏi cô: “Sao vậy? Vừa rồi lúc đi ra ngoài còn rất tốt, sao trở về vẻ mặt lại như đưa đám thế?”

Vương Thiến Thiến thở dài một hơi, “Hình như tớ chọc chị ấy tức giận, bây giờ chị ấy chẳng muốn nói chuyện với tớ, làm sao bây giờ……..”

“Không phải là cậu thổ lộ với chị ấy đó chứ?”

“Tớ còn chưa muốn chết sớm như vậy….. Tớ….. không biết phải nói với cậu thế nào nữa…… ai…..”

“Hai người các cậu đang to nhỏ nói gì vậy?” Lí Nam vừa ăn mì vừa nhìn chằm chằm hai người kia.

Nguyệt Lượng đáp lại cô ấy bằng một khuôn mặt tươi cười sáng lạn: “Thiến Thiến lén nói cho tớ biết phần kia cậu ấy cho tớ, không cho hai người các cậu ăn.”

“Xì! Có gì đặc biệt hơn người, hai chúng tớ giảm cân, phải không, Tống Nhiên.”

“Đúng vậy, kỳ nghỉ ở nhà suốt lại béo lên, cho nên lúc khai giảng này tớ phải giảm mười cân mới được.”……….

Liên tiếp mấy ngày, Vương Thiến Thiến cũng chưa gặp lại Hướng Nghiên, có đôi khi ngay cả hội sinh viên họp chị ấy cũng vắng mặt, Vương Thiến Thiến tự mình đa tình nghĩ học tỷ đang trốn cô.

Lúc tình hình như vậy kéo dài được khoảng một tuần, ở một buổi sáng thứ tư Vương Thiến Thiến mới gặp lại Hướng Nghiên. Lúc này, cô đang trên đường đi tìm Trương Thiên Nhất, nhìn thấy Hướng Nghiên ở trước mặt đi tới, cũng là một mình. Vương Thiến Thiến hít sâu một hơi, mỗi lần tình cờ gặp Hướng Nghiên như vậy, đều làm cho cô có loại cảm giác bị điện giật bất ngờ không kịp phòng bị, luôn sẽ làm cô luống cuống tay chân. Cô có nên gọi học tỷ không? Nếu học tỷ không để ý tới cô mà đi thẳng luôn thì phải làm sao bây giờ?

Ngay lúc cô đang rối rắm do dự, Hướng Nghiên đã đi đến trước mặt cô, “Đang phát ngốc gì vậy?”

“A? Không có… Em….mắt em bị xốn….” Vương Thiến Thiến nói xong lại nheo mắt lấy tay dụi.

“Chị xem xem.”

Một câu dịu dàng như vậy làm cho Vương Thiến Thiến sửng sốt. Tâm tình hôm nay của Hướng Nghiên không tệ, trên mặt lộ vẻ tươi cười. Sao lại thế này? Chẳng lẽ những suy đoán lúc trước đều không đúng? Chuyện kia căn bản chị ấy không để trong lòng sao? Vương Thiến Thiến có chút mơ hồ.

Đây là trời nhiều mây ngẫu nhiên mưa trong truyền thuyết? Tâm tình của chị ấy giống như những đám mây bình thường trên trời, làm cho người ta không thể đoán được………

.

.

.

Chiều thứ năm không có tiết, bốn người đến quán nước ăn gì đó, Vương Thiến Thiến như thường lệ gọi kem đá bào sô-cô-la, những người khác đều gọi những món chưa từng ăn để nếm thử.

Tống Nhiên hỏi Vương Thiến Thiến: “Luôn ăn cái này không ngán à?”

“Chuyện này chứng minh tớ chung thủy biết bao nhiêu đó nha.”

“Là rất chung thủy, cậu với Tiểu Nhất ở bên nhau rất nhiều năm rồi phải không?” Lời nói của Tống Nhiên làm cho Nguyệt Lượng bị sặc kem ho không ngừng.

Lí Nam thấy vẻ mặt 囧 (1) của Nguyệt Lượng, cũng cười nói: “Xem kìa, làm cho Nguyệt Lượng hâm mộ rồi….. Đúng rồi, Nguyệt Lượng, luôn nghe nói cậu có đối tượng, sao cho tới bây giờ chúng tớ vẫn chưa nhìn thấy qua? Cậu ta ở ngoài trường à?”

“Ặc…..”

“Đối tượng của Nguyệt Lượng rất bí ẩn, sao lại có thể dễ dàng đem ra cho các cậu xem?” Vương Thiến Thiến thay cậu ấy giải vây.

Nguyệt Lượng vừa lòng gật gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy.”

“Chẳng lẽ Thiến Thiến đã gặp qua?” Tống Nhiên hỏi.

Vương Thiến Thiến liếc cậu ấy một cái, nghĩ thầm, này này, chị hai có phải chị luôn nói sự thật không?

“Đúng nha, nghe ý tứ này của cậu, cậu đã gặp qua? Nói ra nghe một chút.” Lí Nam cũng tấn công Vương Thiến Thiến.

“Ồ? Đây là gì vậy?” Vương Thiến Thiến đột nhiên giơ lên một quyển sổ nhỏ bằng da vẫn luôn nằm trên bàn. “Chẳng lẽ là người ta bỏ quên lại ở đây? Mở ra nhìn xem?”

Trong dự liệu, ánh mắt mấy người kia đều bị quyển sổ nhỏ này hấp dẫn. Vương Thiến Thiến nhìn Nguyệt Lượng một cái, đánh trống lảng thành công.

Quyển sổ nhỏ đó cũng không phải là ai bỏ quên lại đây, mà là một trò mới của quán nước này. Rất nhanh Lí Nam liền phát hiện các bàn xung quanh cũng có loại quyển sổ nhỏ giống như vậy. Tùy tiện mở ra một tờ, trên đó viết: Hy vọng học kỳ này không bị rớt. Lại mở ra một tờ: Mình yêu cậu!……

Quên mất là từ lâu trong một bộ phim có lưu truyền ra một cách nhắn tin như thế này, sau lưng mỗi một câu đều có một câu chuyện hấp dẫn. Sau đó đột nhiên nổi lên phong trào nhắn lại như vậy, trước kia chỉ xuất hiện ở những nơi giống như quán cà phê, bây giờ ngay cả những tiệm nước xung quanh trường học cũng đều có.

“Chúng ta cũng viết gì đi?” Lí Nam tùy ý lật đến một trang trống, sau khi vội vàng viết mấy chữ nhanh chóng đóng lại. Sau đó giao cho Tống Nhiên, rồi tới Nguyệt Lượng, cuối cùng tới trong tay Vương Thiến Thiến.

Vương Thiến Thiến ra vẻ lơ đãng tìm kiếm trang trống, thực tế là đang nhìn lén mấy người kia viết cái gì, tuy rằng các cậu ấy đều đổi nét chữ, nhưng dấu mực nước vẫn chưa khô, muốn tìm ra chữ mới viết cũng không khó gì.

Có một tờ viết: Tôi muốn trước khi tốt nghiệp phải xem hết tất cả sách trong thư viện. Cái này nhất định là của Tống Nhiên.

Có một tờ viết: Hy vọng tương lai có thể trở thành một nhân viên kế toán cao cấp nổi tiếng. Lí Nam? Nguyệt Lượng? Vương Thiến Thiến không khẳng định lắm, bởi vì học kế toán, ít nhiều gì đều có loại ước muốn này.

Một trang khác viết: Phải cần bao nhiêu lần yêu mới lớn lên? Trong lòng Vương Thiến Thiến kinh ngạc kêu lên, cái này nhất định là Nguyệt Lượng.

Mấy người kia đều chờ cô viết, nhưng đột nhiên cô khép quyển sổ lại, “Tớ không có gì muốn nói hết……” So với mấy người kia, ý nghĩ của mình quả thực quá trẻ con……

“Không được, đều viết hết rồi, cùng lắm thì chúng tớ không nhìn cậu.” Chị cả tóc dài họ Lí trong phòng nói.

“Vậy được rồi.” Rất nhanh viết xong, Vương Thiến Thiến ném quyển sổ lên bàn trống bên cạnh.

Sau này, trong lúc Nguyệt Lượng đi hẹn hò với bạn gái vô tình nhìn thấy quyển sổ viết lời nhắn của mình, đột nhiên rất tò mò Vương Thiến Thiến rốt cuộc viết cái gì, lật đi lật lại mấy lần, cảm thấy được có một câu có thể là của Vương Thiến Thiến viết. Trên đó viết: Tôi muốn đứng bên cạnh cô ấy, cho cô ấy dựa vào…… Hoặc là, tôi dựa vào cô ấy cũng được….. ^-^

Chú thích:

(1) vẻ mặt 囧: hình sao mặt vậy. Các bạn tự tưởng tượng. ^