Nghe Phong Gọi Tình

Chương 10: Chương 10


Editor: Trà Xanh
Bàn tay nhỏ nhắn của An Tư Tình bị Thiệu Kình Phong nắm, cô rút ra không được.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thiệu Kình Phong khoe khoang vì được lợi, cô lập tức xoay mu bàn tay, dùng chiếc nhẫn kim cương góc cạnh đeo trên ngón tay đâm mạnh vào Thiệu Kình Phong.

Thiệu Kình Phong vốn đang thưởng thức nắm bàn tay yếu ớt không xương, lòng bàn tay đột nhiên truyền đến một cơn đau, anh nới lỏng một chút theo bản năng.

Nhân cơ hội này, An Tư Tình rút tay ra, sau đó thuận tay vén tóc mái trên trán, chiếc nhẫn kim cương hình quả trứng chim bồ câu lóe một tia sáng dưới ánh đèn, đâm vào mắt Thiệu Kình Phong.

Sau đó An Tư Tình duyên dáng xoay người, bỏ rơi Thiệu Kình Phong phía sau và đi lên lầu.

Thiệu Kình Phong cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng cũng đi theo An Tư Tình lên phòng khách trên lầu hai.

Khi họ bước vào, Đằng Nguyên Thuần Nhất đã đặt tất cả những bảo vật mà gã muốn trưng bày ở giữa phòng khách, mọi người lần lượt xem.


Một món là bình hoa mận nhỏ từ lò gốm Long Tuyền, một món là một khối ngọc mỡ dê màu trắng mờ, món còn lại là chiếc quạt xếp có vẽ hình con rùa.

Trên thực tế, hầu hết các doanh nhân giàu có và những người nổi tiếng được Đằng Nguyên Thuần Nhất mời đến là một số người tới xem náo nhiệt, rất ít người hiểu biết về các tác phẩm nghệ thuật cổ này.

Cũng có một số ít muốn lấy lòng Đằng Nguyên Thuần Nhất để làm ăn buôn bán thêm với người Nhật Bản, họ càng nịnh nọt: “Ông chủ Đằng Nguyên à, mấy món đồ này thật sự mở rộng tầm mắt của chúng tôi!”
Đằng Nguyên Thuần Nhất đưa mắt nhìn An Tư Tình đang yên lặng rũ mắt quan sát, khi đối diện với đồ cổ, vẻ mặt cô đặc biệt tập trung và nghiêm túc, đẹp hơn bất kỳ bảo vật quý giá nào mà gã từng thấy, lúc này An Tư Tình quả thực đã khiến Đằng Nguyên Thuần Nhất say mê đắm đuối.

Sau đó ma xui quỷ khiến gã nói một câu: “An tiểu thư, cô có để mắt đến mấy món này không?”
An Tư Tình không ngẩng đầu, không nhìn gã, thản nhiên nói: “Tất cả đều quá mới!”
Lời này vừa nói ra, mọi người trong nghề đều hiểu, ý là mấy món này đều là đồ giả.

Lời này khiến Đằng Nguyên Thuần Nhất lúng túng, vội vàng đứng bên cạnh An Tư Tình, lo lắng: “Sao thế được? Làm sao tôi lại mua hàng giả được?”
An Tư Tình cầm chiếc quạt xếp, mở ra cho gã xem: “Xương quạt là thật, không phải qua mặt quạt thì nhìn không hiểu.


Nhìn không hiểu là ngôn ngữ trong nghề, nói thẳng ra là giả.

Sau đó quay về phía Đằng Nguyên Thuần Nhất, khẽ mỉm cười, hai tay cầm cây quạt, dùng sức xé rách với một âm thanh rít.

Mọi người xung quanh không khỏi hít hà một hơi, hôm nay An Tư Tình không hề chừa lại chút mặt mũi cho Đằng Nguyên Thuần Nhất, quả thực là muốn kết thù với gã.

Cho dù cây quạt là hàng giả, nhưng với tay nghề tinh xảo của nó cũng có thể coi là tác phẩm nghệ thuật có giá trị, làm thế nào lại tùy tiện xé rách?
Nhưng nhìn nụ cười trên gương mặt tươi tắn xinh đẹp của cô, đàn ông xung quanh ngay giây phút này đều có ý muốn trở thành Chu U Vương đốt lửa trên đài để lừa chư hầu chạy đến vì Bao Tự.

Xé thì cứ xé đi, chỉ cần mỹ nhân vui là được.


Tuy rằng An Tư Tình xé cây quạt của Đằng Nguyên Thuần Nhất khiến Thiệu Kình Phong rất hả giận, nhưng nhìn đàn ông xung quanh vừa kinh ngạc vừa si mê, trong lòng lại chua xót và sôi sục, xé một cây quạt cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, xem ra anh thật sự cần phải giáo dục cô thật tốt.

Không đợi thầy Thiệu suy nghĩ kỹ kế hoạch giáo dục, anh đã nhìn thấy bàn tay An Tư Tình rờ cái bình nhỏ, nhẹ nhàng nhấc lên, lắc lắc, đột nhiên giơ cánh tay lên, đập mạnh xuống đất, âm thanh giòn tan đánh thức cả đám đông đang mơ.

Đằng Nguyên Thuần Nhất không thể duy trì phong độ nhẹ nhàng được nữa, gã sợ khối ngọc mỡ dê cuối cùng sẽ bị An Tư Tình ném ra ngoài cửa sổ, vội vàng duỗi tay lấy, kết quả An Tư Tình còn nhanh hơn, cầm khối ngọc trong tay, sau đó từ từ rút một chiếc khăn tay trong ngực ra lau, rồi đặt vào tay Đằng Nguyên Thuần Nhất, nghiêm trang nói: “Khối ngọc này thì được, tốt xấu gì cũng là hố mới, xem thần vận là từ thời Chiến Quốc, có thể nói là vô giá, ông chủ Đằng Nguyên đã thu thập nó từ Đồng gia hay sao?”
Thiệu Kình Phong nghe hiểu, đây chính là cách nói trong giang hồ, Đồng gia là nói đến chuyện trộm mộ.

Đằng Nguyên Thuần Nhất đương nhiên không hiểu lời này, gã chột dạ cầm khối ngọc trong tay, lắp bắp nói: “Tôi không quen Đồng gia nào đó, tôi đã nhờ một người bạn mua với giá mười vạn khối đại dương!”
An Tư Tình chớp mắt, cười ngọt ngào: “Vậy thì ông chủ Đằng Nguyên thật sự nhặt được đồ lậu, mười vạn khối đại dương à, ngay cả những con chó nuôi ngọc cũng không đến số tiền này!”
Đằng Nguyên Thuần Nhất vẫn không hiểu lời An Tư Tình, chỉ cho rằng cô khen gã tìm được món hời, tuy rằng khối ngọc hình như bị nhét trong bụng chó, nghĩ lại có chút kinh tởm.

Sau đó gã thầm an ủi, trong số ba bảo vật, cuối cùng có một món là thật, mấu chốt là gã tạo dựng chút uy tín trong đám người Trung Quốc ngốc nghếch này, sau này lừa bọn họ dễ dàng hơn.

An Tư Tình đột nhiên nghiêng người dựa vào Thiệu Kình Phong, nhẹ nhàng nói: “Thiệu gia, chân người ta đau quá, anh đưa tôi về được không?”
Âm thanh nũng nịu kêu Thiệu gia khiến cả đám xung quanh ngây ngất, quên mất rằng An Tư Tình vừa mới đập đồ của Đằng Nguyên Thuần Nhất.

Thật sự muốn cô An sau này đến thường xuyên hơn, cứ đập toàn bộ đồ cho họ lần nữa.


Thiệu Kình Phong đương nhiên rất vui lòng phối hợp diễn xuất của cô, đưa tay đỡ eo cô, vòng tay ôm cô đi ra ngoài, giả vờ không vui nói: “Đã nói với em rồi, loại hoạt động thẩm định bảo vật này nhàm chán lắm, bảo em đừng tới mà em cứ đòi tới!”
Nói xong còn nhéo hông cô như thật.

An Tư Tình bị anh siết nên cả người run rẩy, đối mặt với kỹ năng diễn xuất quá xuất sắc của diễn viên phụ này, cô không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục phát huy: “À, Thiệu gia biết mà, người ta thích những món đồ sáng lấp lánh nhất.

Hay là anh mua cho người ta một ít nha?”
Nói xong cô lén lấy móng tay cào vào mu bàn tay anh.

Thiệu Kình Phong hơi nhíu mày, cười khẽ, tính cách không chịu thiệt như vậy sẽ bị thiệt thòi lớn.


Đại dương: là đô la bạc trong thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc.