Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Chương 14: Chương 14

Vết thương trên cánh tay của Lương Vân Tiên vừa dài vừa sâu nhưng may mắn là nó không làm tổn thương bất kỳ mạch máu chính nào nên phòng khám vẫn có thể xử lý được.
 
Chú Lưu còn chưa kịp khâu xong vết thương cho anh thì mẹ của Lục Vân Đàn sau khi hay tin đã gấp rút chạy tới ngay. Vừa đến nơi bà ấy đã lập tức xem qua vết thương của Lương Vân Tiên rồi không ngừng chửi bới, vô cùng tức giận đòi đi đánh những tên buôn người đó.
 
Tên buôn người đã dùng dao đâm người khác đó mới là người chịu thiệt hại nặng nề nhất. Đầu tiên là bị Lục Vân Phong đánh gãy chân, sau đó bị Lục Vân Đàn tát một cái, cuối cùng lại còn bị Kỷ Tuyết Sam cào xước da mặt, hằn lên ba vệt máu.
 
Mụ già buôn người kia cũng chẳng khá hơn là bao, liên tục bị người dân ở khu phố cổ chửi bới, đến nỗi chỉ cần mỗi người nhổ một ngụm nước bọt thôi cũng đủ để nhấn chìm bà ta.
 
Cũng may là cảnh sát đã đến kịp thời, nếu không hai kẻ buôn người đó chắc đã bị người dân ở khu phố cổ trừng phạt ngay tại chỗ rồi.
 
Hiện tại vẫn chưa tìm thấy ba mẹ của cậu bé nên cảnh sát đã đưa cậu ấy về đồn cảnh sát.
 
Sau khi chú Lưu khâu xong vết thương cho Lương Vân Tiên, Lục Vân Đàn và những người khác cũng bị cảnh sát đưa về đồn để lấy lời khai.
 
Bởi vì Lương Vân Tiên và Lục Vân Đàn đều còn một năm nữa mới đủ mười tám tuổi, hiện hai người họ còn là trẻ vị thành niên nên vẫn cần phải thông báo cho phụ huynh.
 
Suốt quá trình, Kỷ Tuyết Sam vẫn luôn ở bên cạnh họ nên không cần cảnh sát phát thông báo thì ba mẹ của Lương Vân Tiên cũng nhận được tin, huống hồ chi giờ anh còn đang bị thương.
 
Trong khi chờ ba mẹ Lương Vân Tiên đến đồn cảnh sát, cả nhà Lục Vân Đàn đều rất lo lắng. Lúc Lương Vân Tiên được gọi đi ghi nhận lời khai, ba mẹ con họ đã đứng tụm lại thành một vòng tròn rồi khẩn cấp họp gia đình ngay…
 
Kỷ Tuyết Sam: "Ba mẹ người ta yên tâm gửi gắm con trai đến nhà chúng ta mà giờ lại bị thương mất rồi, giờ phải giải thích với họ thế nào đây?"
 
Lục Vân Phong: "Sợ cái gì chứ? Có phải là chúng ta khiến nó bị thương đâu?"
 
Lục Vân Đàn trừng mắt nhìn về phía anh trai cô: "Anh nói chuyện vô tình quá đi. Lương Vân Tiên không phải vì cứu đứa em gái đáng yêu của anh cho nên mới bị thương à?"
 
Kỷ Tuyết Sam: "Đúng rồi đó, sao con lạnh lùng vậy?"
 
Lục Vân Phong vẫn dửng dưng với thái độ đó: “Thư sinh đúng là học nhiều mà chả được tích sự gì.”
 

Lục Vân Đàn cau mày lại: “Không phải em đã bảo anh đừng gọi cậu ấy là thư sinh nữa rồi sao?”
 
Lục Vân Phong: “Anh cũng có kêu nó là mọt sách* đâu.”
 
*Lúc nịnh, nói tốt team dịch sẽ để là thư sinh, lúc nói hàm ý mỉa mai, cà khịa sẽ để là mọt sách.
 
Lục Vân Đàn: “Như vậy cũng không được!”
 
Kỷ Tuyết Sam thở dài: "Hai đứa đừng có cãi nhau nữa, làm mẹ đau đầu quá." Bà ấy sầu não: "Lại còn bị thương ngay tay phải nữa chứ, không biết có ảnh hưởng đến việc học của thằng bé không nhỉ? Thằng bé còn là học sinh giỏi nhất khối đấy."
 
Lục Vân Đàn đột nhiên cảm thấy rất lo lắng: "Vết thương không ảnh hưởng đến việc cầm bút của cậu ấy đâu nhỉ? Đầu năm học tụi con sẽ có bài kiểm tra đầu tháng. Lỡ như làm ảnh hưởng đến thành tích của cậu ấy thì sao đây?"
 
Lục Vân Phong: “Không có tổn thương đến gân hay xương cốt nào, có lẽ vẫn có thể cầm bút được.”
 
Lục Vân Đàn thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."
 
Lục Vân Phong cười chế nhạo cô: "Sao vậy? Nếu người ta không đạt được thành tích nhất khối thì em sẽ không làm bạn với cậu ấy nữa à?"
 
"Không có đâu nhé." Lục Vân Đàn tỏ ra mất kiên nhẫn nói: "Anh không hiểu. Trường tụi em có chỉ tiêu tuyển sinh thẳng vào các trường đại học trọng điểm. Lần nào cậu ấy cũng đứng đầu khối nên chắc chắn sẽ được tuyển thẳng, nếu mà bởi vì lần này do dạy kèm em mà khiến cậu ấy mất cơ hội tuyển thẳng, em sẽ áy náy lắm.”
 
Lục Vân Phong: "Không phải chỉ là một bài kiểm tra đầu tháng nho nhỏ thôi sao? Sẽ không ảnh hưởng gì đâu."
 
Lục Vân Đàn: "Biết đâu được, lỡ như nó thực sự ảnh hưởng đến thành tích của cậu ấy thì sao?"
 
Lục Vân Phong thở dài một cái, gõ nhẹ cán quạt lên trán cô: “Một người thi được 149 điểm như nó thì đến lượt một người thi chỉ có 39 điểm như em phải lo lắng cho sao?”
 
"..."
 
Thi được 39 điểm thì sao chứ?
 
Người thi được 39 điểm thì không còn lòng tự trọng hay sao?

 
Lục Vân Đàn tức giận: "Mẹ, mẹ xem anh trai con kìa, anh ấy lại bắt nạt con nữa rồi!"
 
Kỷ Tuyết Sam im lặng một lát: "Anh trai con nói có lý đó."
 
Lục Vân Phong: "Có nghe thấy không hả? Đôi mắt của người xem đều rất minh bạch đó!"
 
Lục Vân Đàn: "Hứ! Em không quan tâm anh với mẹ nữa đâu!"
 
Cuộc họp gia đình này kết thúc trong sự tức giận của Lục Vân Đàn.
 
Lúc này, có một đôi nam nữ trung niên đột nhiên xuất hiện ở hành lang trước cửa phòng ghi nhận lời khai. Người phụ nữ đó rất xinh đẹp, thân hình thon thả, mặc trên người một chiếc đầm màu nâu, tay xách một chiếc túi da hiệu Gucci. Còn người đàn ông thì mặc trên người chiếc áo sơ mi màu xanh xám và chiếc quần tây màu kem, dáng người ngay thẳng, trông rất phong độ.
 
Cô cảnh sát đưa họ đến trước cửa phòng ghi nhận lời khai, nơi Lương Vân Tiên đang ở trong đó rồi nói: "Đang ở trong này đấy, đợi một lát là ra ngay thôi."
 
Lục Vân Đàn chợt nhận ra hai người này là ai rồi, đó là ba mẹ của Lương Vân Tiên, cô bất giác cảm thấy vô cùng căng thẳng đến mức khó thở.
 
Vẻ mặt của ba Lương Vân Tiên trông khá lo lắng nhưng ông ấy cũng không quên quay lại nói lời cảm ơn với cô cảnh sát đã dẫn đường cho họ: "Làm phiền cô rồi."
 
"Không sao đâu." Cô cảnh sát quay người lại bước đi.
 
Mẹ Lương Vân Tiên nhìn chằm chằm vào cửa phòng ghi nhận lời khai với vẻ mặt đầy lo lắng rồi thở dài một hơi.
 
Kỷ Tuyết Sam chủ động bước tới đó: “Anh chị là ba mẹ của Lương Vân Tiên đúng chứ?”
 
Tống Từ giật mình: "Chị là?"
 
Lục Vân Đàn cũng bước tới: "Bà ấy là mẹ cháu, Lương Vân Tiên hôm nay đã đến nhà cháu học nhóm."
 
Vẻ mặt Kỷ Tuyết Sam đầy áy náy: “Thật xin lỗi anh chị vì đã không chăm sóc tốt con của anh chị.”

 
Tống Từ và Lương Cố đồng thanh nói: “Không sao đâu, không sao đâu.”
 
Tống Từ dịu dàng nói: "Chúng tôi cũng đã nghe cảnh sát kể chi tiết về vụ việc rồi. Sự việc xảy ra quá đột ngột, không ai ngờ tới cả." Bà ấy nói câu này với Kỷ Tuyết Sam nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía Lục Vân Đàn.
 
Lương Cố cũng lên tiếng: “Con trai da thô thịt dày lắm, không mỏng manh, yếu đuối như vậy đâu, chị không cần lo lắng.”
 
Trong lòng của Kỷ Tuyết Sam không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Hai vợ chồng này thấu tình đạt lý quá, khó trách sao mà có thể nuôi dạy ra được cậu con trai đứng đầu khối.
 
Lục Vân Đàn nhìn chằm chằm vào ba của Lương Vân Tiên một lúc rồi đột nhiên nói: "Hình như cháu đã gặp qua chú ở đâu đó rồi."
 
Kỷ Tuyết Sam cạn lời, bà ấy vỗ mạnh vào chân con gái mình: “Sao con bất lịch sự vậy? Có biết lễ phép là gì không hả?”
 
“À.” Lục Vân Đàn ngay lập tức sửa lại câu nói, lễ phép gọi một tiếng: “Chú.” Sau đó mới nói tiếp: “Hình như cháu đã gặp qua chú ở đâu đó rồi nhưng cháu vắt cả óc ra vẫn không nhớ ra được.”
 
Để tỏ ra lịch sự, cô còn dùng cả cụm từ vắt cả óc ra.
 
Lương Cố bật cười trước câu nói này của cô bé.
 
Lúc này, phòng ghi nhận lời khai đã mở cửa ra, Lương Vân Tiên vừa bước ra ngoài thì Tống Từ và Lương Cố đã vây quanh anh, Lục Vân Đàn cũng muốn đi tới nhưng lại bị anh trai cô túm lấy cổ áo kéo lùi về sau.
 
Sau khi lấy lời khai xong thì họ có thể về nhà được rồi, tuy nhiên trước khi ra về, cảnh sát phụ trách vụ án đã đặc biệt cảnh báo cho họ rằng: “Tôi không rõ hai người đó có đồng phạm hay không? Mọi người hãy cẩn thận trong thời gian sắp tới, tránh bị đồng bọn của chúng trả thù."
 
Sau đó, ba mẹ hai bên cùng chào hỏi nhau vài câu rồi tạm biệt ra về, người nào về nhà nấy.
 
Đồn cảnh sát ở rất gần khu phố cổ nên Lục Vân Đàn đi bộ về nhà cùng mẹ và anh trai.
 
Còn Lương Vân Tiên thì ngồi lên xe của ba mẹ mình.
 
Lương Cố lái xe, Tống Từ thì ngồi ở ghế lái phụ, Lương Vân Tiên thì ngồi một mình ở hàng ghế sau.
 
Khi chiếc xe chạy ngang qua cả nhà Lục Vân Đàn, Tống Từ cố tình liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: "Con bé đó cũng khá là xinh đẹp đó chứ, là hoa khôi của trường con à?"
 
Lương Vân Tiên trả lời bằng câu hỏi khác: "Tối nay ăn gì vậy ạ?"
 
Tống Từ mỉm cười: “Ấy, con ngại à?”

 
Lương Vân Tiên: "..."
 
Lương Cố cũng bật cười: “Cũng coi như là anh hùng cứu mỹ nhân rồi đó.”
 
Lương Vân Tiên: "..."
 
Tống Từ quay đầu lại nhìn con trai, mỉm cười hỏi: "Con bé tên gì vậy?"
 
Lương Vân Tiên do dự một chút: "Lục Vân Đàn, đàn trong từ đàn hương ạ."
 
*
 
Sau khi Lục Vân Đàn về đến nhà, cô không còn tâm trạng ăn uống nữa nên trực tiếp trở về phòng mình. Sau đó cô mới phát hiện ra cặp sách của Lương Vân Tiên vẫn còn để ở đây rồi cô bỗng nhiên vô cớ cảm thấy buồn bã.
 
Sau khi Lục Vân Phong ăn cơm xong, đi vào sân sau thì nhìn thấy có một người đang treo ngược cơ thể ở hành lang trước cửa căn phòng phía tây, mái tóc dài của người đó gần như chạm xuống đất.
 
Anh ấy bất lực thở dài một tiếng rồi đi về hướng căn phòng phía tây đó: “Em lại sao vậy?”
 
“Em thấy trong lòng buồn bực quá.” Từ nhỏ đến lớn, Lục Vân Đàn có một thói quen là mỗi khi cảm thấy buồn bực, cô luôn thích treo ngược cơ thể như cái móc lên trên xà ngang trước cửa phòng ngoài hành lang.
 
Lục Vân Phong tựa vào cột, khoanh tay lại hỏi: "Em buồn bực cái gì?"
 
Lục Vân Đàn cũng khoanh tay lại: “Em đã gửi tin nhắn WeChat cho Lương Vân Tiên, bảo cậu ấy ngày mai đừng đến nữa.”
 
Lục Vân Phong: "Rồi sao?"
 
Lục Vân Đàn tức giận nói: “Sau đó cậu ấy bắt em học thuộc các bài văn bằng tiếng Anh trong bài thi tuyển sinh đại học năm ngoái!”
 
Lục Vân Phong không khỏi bật cười: "Chỉ vì điều này sao? Chả phải nó đang muốn tốt cho em sao?"
 
Lục Vân Đàn: “Không phải bởi vì chuyện này.”
 
Lục Vân Phong: "Vậy thì vì chuyện gì?"