Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Chương 80: Viên kẹo thứ tám mươi

Hai ngày sau, xác định Từ Lạc Dương duy trì trạng thái rất tốt, Thích Trường An bèn chuẩn bị để về nước.

Từ Lạc Dương xung phong giúp anh thu dọn hành lý, nhưng lúc Thích Trường An tới đây, hành lý mang theo rất ít, nên chỉ tốn khoảng mười phút đã thu dọn xong.

Ngồi xổm trên sàn nhà, Từ Lạc Dương ngẩng đầu nhìn Thích Trường An: “Không nỡ xa anh.” Nói xong, cậu trực tiếp ngồi xuống sàn nhà, tựa đầu lên đùi Thích Trường An, cọ cọ: “Đợi quay xong phim, em sẽ lập tức quay về nhà.”

“Ừm, anh ở nhà chờ em.”

Nói ra câu này, Thích Trường An chợt nhận ra, hóa ra ở trong lòng mình, đã ngầm thừa nhận căn nhà sống cùng Từ Lạc Dương ở vịnh Thiên Hà là nhà của mình. Anh cúi đầu nhìn gò má của người đang nằm trên đùi mình, giơ tay khẽ véo tai đối phương.

“Lúc em không có ở đó, anh phải nghiêm túc ăn cơm, lúc không muốn ăn cũng phải ăn một chút, đừng gầy thêm nữa. Thời tiết vẫn còn khá nóng, nhưng anh cũng đừng uống nước đá, buổi tối điều hòa cũng đừng mở quá thấp, cũng đừng tắm nước lạnh,”

Phát hiện mỗi lần mình vừa nhắc tới, thì sẽ chẳng dừng lại được, Từ Lạc Dương hơi chán nản hỏi: “Hình như em lại bắt đầu dài dòng rồi, anh thật sự không ghét bỏ hả? Anh thật sự sẽ không cảm thấy giờ em cứ lải nhải như vậy, không chừng sau này già rồi sẽ càng lải nhải hơn hả?”

Thích Trường An lắc đầu: “Không đâu, chỉ có em mới nhắc nhở anh như vậy thôi, anh rất thích.”

Nghe thấy Thích Trường An bình thản nói ra câu này, trong lòng Từ Lạc Dương lập tức cảm thấy khó chịu. Quen nhau lâu như vậy rồi, cậu biết Thích Trường An vì tâm phòng bị rất nặng, tính cách lại lạnh nhạt, nên gần như không có bạn bè gì. Mà vì chuyện khi còn bé, mặc dù tình cảm với anh trai rất tốt, nhưng không quá gần gũi. Còn Lương Khưu, hình như vẫn hơi kiêng dè Thích Trường An, hoàn toàn là quan hệ cấp trên cấp dưới tiêu chuẩn.

Đúng là sẽ chẳng có ai nhắc nhở anh.

Nghĩ như vậy, Từ Lạc Dương càng đau lòng, cậu câu lấy ngón tay đối phương, đến gần hôn lên đầu ngón tay, không đầu không đuôi nói một câu: “Không sao, sau này em yêu anh, mỗi ngày đều sẽ yêu anh nhiều hơn ngày hôm trước.”

Dùng đầu ngón tay chạm vào môi cậu, Thích Trường An dịu dàng nói: “Được, nhưng mà, trước đó không phải nói có thưởng hả?”

“Thưởng gì cơ?” Từ Lạc Dương giả vờ tỏ vẻ mờ mịt, nhưng dưới thế tiến công của ánh mắt Thích Trường An, cậu chột dạ, sau khi ngồi thẳng lại, có chút không dám nhìn vào ánh mắt đối phương, nhỏ giọng nói: “Ngày mai em được nghỉ, sáng sớm mai chắc chắn sẽ thưởng cho anh!”

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi mở mắt ra, Từ Lạc Dương trước tiên nhìn qua phía Thích Trường An, vừa vặn đối mặt với tầm mắt của đối phương. Cậu chìa tay qua che đi đôi mắt của Thích Trường An: “Em tới phòng bếp làm bữa sáng trước, nửa giờ sau anh tới phòng bếp tìm em, được không?”

Lúc nói câu này, cậu nhấn mạnh ‘nửa giờ’ và ‘phòng bếp’, thời gian địa điểm đều chuẩn bị xong rồi.

Thích Trường An cực kỳ phối hợp: “Được.”

Thu tay về, Từ Lạc Dương rũ mi mắt, vội vàng xuống giường, vài bước đã chạy ra khỏi phòng ngủ. Nhưng cậu không tới thẳng nhà bếp, mà tới phòng tắm tắm rửa trước. Dùng dáng vẻ kỳ cục rửa mặt sau sạch sẽ, còn đỏ mặt mở rộng. Trong lòng tính toán chênh lệch thời gian không nhiều lắm, sau khi dùng khăn lau khô tóc, Từ Lạc Dương một lần nữa mặc áo ngủ vào.

Đợi tới lúc tiến vào phòng bếp, nhìn tạp dề ô vuông màu lam nhạt mới khui, Từ Lạc Dương hít sâu mấy hơi, mới cẩn thận cố không làm bẩn, tay run rẩy nắm tạp dề ở trong tay.

Nửa giờ sau, Thích Trường An đúng giờ đi xuống lầu, mới vừa bước vào phòng bếp, bước chân của anh đã dừng lại. Trong không khí như có thứ gì đó bồng bềnh khiến lòng người xao động, anh tiếp tục đi vào trong một bước, sau đó  ‘lạch cạch’ một tiếng, trở tay đóng cửa lại.

Cửa chớp đã được kéo xuống, ánh sáng bị ngăn trở, trong phòng bếp có vẻ hơi tối. Dụng cụ làm bếp treo trên mặt tường kim loại rất ngăn nắp, trong nồi đã đổ dầu, nhưng vẫn chưa bật lửa. Trứng gà cũng đã đập vào trong bát, nhưng vẫn chưa đánh tan. Mà Từ Lạc Dương quay lưng đứng ở cửa, dưới ánh sáng tối tăm, khiến người ta không dời nổi mắt.

Thích Trường An đi tới, từ phía sau ôm lấy cậu, hôn lên bờ vai đối phương, giọng nói hơi khàn: “Náo Náo, em muốn để anh ăn sáng trước, hay là ăn em trước?”

Nghe rõ hơi thở nóng rực trong giọng nói của đối phương, hơi thở của Từ Lạc Dương cũng run rẩy theo, cậu không dám quay đầu lại, trên tay đang cầm đũa, như có như không quấy lòng trắng trứng và lòng đỏ trứng ở trong bát, nhỏ giọng trả lời: “Đương nhiên là ăn em trước.”

Mới vừa nói xong, cậu bèn cảm giác được sau gáy mình bị đối phương nhẹ cắn lấy, còn bị hàm răng nghiền nghiền mấy lần. Đau đớn rất nhỏ bao bọc lấy cảm giác run rẩy, dọc theo xương sống trực tiếp xuống tới xương cụt, khoảnh khắc đó, trong đầu cậu hiện ra mấy hình ảnh mờ ám, sau đó chân hơi nhũn ra.

Cuối cùng cũng dám nghiêng đầu nhìn Thích Trường An, Từ Lạc Dương chớp chớp đôi mắt ướt nước: “Vậy nên, anh muốn ăn không?”

“Đương nhiên rồi.”

Bữa sáng này Từ Lạc Dương ăn rất vất vả, lúc mới bắt đầu, tần suất Thích Trường An cho ăn vẫn tương đối chậm, rất kiên nhẫn, từng chút từng chút đút cho cậu, cậu cũng từ từ ăn. Nhưng sau khi thấy cậu đã thích ứng, tần suất Thích Trường An cho ăn rõ ràng nhanh hơn rất nhiều. Từ Lạc Dương hơi chịu không nổi, đưa ra kháng nghị, nhưng kháng nghị trực tiếp bị đối phương bác bỏ, hết cách, cậu đành phải nằm nhoài trên bệ bếp tiếp tục ăn.

Vì bày tỏ sự bất mãn của mình, lúc được Thích Trường An cho ăn, cậu còn cố gắng phân ra một chút sự chú ý, tiếp tục quấy lòng trắng trứng và lòng đỏ trứng, kết quả mới năm sáu lần, đã bị Thích Trường An từ phía sau chế trụ tay: “Náo Náo, phải tập trung.” Nói xong, động tác cho ăn của anh bỗng nhiên tăng thêm, tần suất cũng càng nhanh hơn. Đũa Từ Lạc Dương nắm trong tay rơi xuống bệ bếp, nhưng cậu chẳng còn lòng dạ nào để quan tâm nữa.

Một bữa sáng ăn hơn một tiếng, Từ Lạc Dương sau cùng hai chân run rẩy, đứng cũng không vững. Hai tay cậu vòng lấy cổ Thích Trường An, mắt đều khóc đến đỏ ửng, khàn giọng nói: “Đêm nay phải chia giường ngủ! Em giận thật rồi đó! Anh dỗ không được đâu!”

Thích Trường An ôm lấy eo, dùng lực vừa phải giúp cậu xoa nắn giảm bớt cảm giác nhức mỏi, nghe vậy hôn lên đuôi mắt thấm ướt của cậu, nhắc nhở: “Náo Náo, buổi chiều anh lên máy bay rồi, đêm nay đúng là phải chia giường ngủ.”

Tư duy hơi mơ hồ tỉnh táo lại không ít, cảm xúc không nỡ trong lòng Từ Lạc Dương lại dâng lên, cậu dán sát vào Thích Trường An. Trong lúc lơ đãng, bèn nhìn thấy tạp dề bị vò thành một cục vứt trên bệ bếp, cùng với dấu vết sẫm màu dính ướt ở trên đó, cậu vội vàng dời tầm mắt đi. Nhớ lại hình ảnh mình bị làm đến khóc nhưng Thích Trường An vẫn chưa ra, còn càng đỉnh càng sâu, cậu không nhịn được há mồm cắn lên vai Thích Trường An, còn ngậm vải quần áo mà nhay cắn.

Để mặc Từ Lạc Dương ngậm quần áo của mình, Thích Trường An vỗ vỗ mông cậu, hỏi: “Quần áo đâu?”

“Quần áo?” Từ Lạc Dương nhả răng ra, nghiêm túc nghĩ: “Đồ ngủ bị em ném thẳng vào máy giặt rồi.”

Lúc này cậu mới phản ứng lại, hình thức này quá sức ác liệt, cậu hết đồ mặc rồi!

Thích Trường An bật cười: “Tạp dề không mặc được nữa rồi.”

Mặt hơi nóng lên, Từ Lạc Dương hất hất cằm: “Cho dù còn mặc được thì em cũng không mặc đâu, ai biết liệu anh có bị kích thích, rồi đè em thêm lần nữa hay không?” Nói xong, phía sau hơi có phản xạ mà co lại.

Cậu vốn muốn trêu một chút thử xem, không ngờ kết quả lại dọa người như vậy!

Sợ rồi sợ rồi, không dám nữa!

Thích Trường An cởi sơ mi của mình ra, giúp Từ Lạc Dương mặc vào, giúp cậu cài thêm hai cái nút nữa, mới lui về sau nửa bước, nắm tay cậu: “Đi thôi, về phòng ngủ thay quần áo.”

“Được, em lấy quần áo còn phải tắm thêm lần nữa.”

Từ Lạc Dương đi ở phía trước Thích Trường An, chiều dài của áo sơ mi có hạn, lúc cậu bước đi đều cảm thấy hai chân hơi lạnh. Nhưng lúc lên cầu thang, luôn cảm thấy Thích Trường An ở phía sau nhìn mình chằm chằm, điều này làm cho dây cung trong lòng cậu kéo căng, theo bản năng tăng nhanh tốc độ. Sau khi đi vào phòng ngủ, thì đi thẳng tới tủ quần áo.

Nhưng tay vừa đặt lên tay cầm của tủ quần áo, đã bị Thích Trường An từ phía sau ôm lấy.

“Náo Náo, cùng anh ăn thêm một bữa sáng nữa được không?”

Tai bị lưỡi liếm, Từ Lạc Dương bây giờ vẫn còn rất mẫn cảm, không nhịn được phát ra một chút âm thanh. Một giây sau, bèn cảm giác cánh tay đang ôm cậu của Thích Trường An siết chặt thêm một chút.

Trong lòng cậu thật sự đang từ chối, bữa sáng đã ăn rất no rồi, ăn thêm lần nữa thật sự không ăn nổi, nhưng câu trả lời nói ra trong miệng cậu lại là: “Được.”

“Ngoan.”

Thế là một buổi trưa cứ như vậy trôi qua, nghiêm túc ăn xong cơm trưa, Thích Trường An kéo va li hành lý, bác bỏ yêu cầu muốn tới sân bay tiễn của Từ Lạc Dương.

“Em muốn đi!”

Thích Trường An sờ sờ tóc cậu, hơi bất đắc dĩ: “Lúc trước ai nói run chân đứng không nổi?”

“Chắc chắn không phải em nói!” Từ Lạc Dương cố chấp phủ nhận, rồi lặp lại: “Dù sao em cũng muốn đi!”

Sự thật chứng minh, mỗi lần gặp phải tình huống như thế này, người thắng lợi sẽ luôn là Từ Lạc Dương.

Sau khi tiễn Thích Trường An, ba tháng tiếp theo, Từ Lạc Dương đều chuyên chú đóng phim. Cậu phát hiện sau khi mình phá vỡ bình cảnh, khả năng thể hiện nhân vật được tăng lên rất nhiều, mà khi Mạnh Hoa Chương đưa ra một số cảnh phải biểu hiện tâm trạng phức tạp hơn một chút, cậu hoàn toàn có thể diễn được hết. Cứ như vậy, tiến độ quay phim tăng nhanh không ít.

Thời tiết tháng mười hai đã bắt đầu lạnh, nhưng trong phim vẫn đang là mùa thu. Từ Lạc Dương mặc một cái áo len ô vuông cổ chữ V, khung kính màu đen đỡ trên mũi đã bị mài mòn. Cậu ngồi ở trong một vườn hoa nhỏ bị bỏ hoang, trước mặt bày một bộ cờ vua.

Mạnh Hoa Chương ngồi ở đối diện cậu, đang cầm kịch bản giảng giải về cảnh đó cho cậu nghe.

“Cảnh này là lần thứ hai Du Tố quay ngược thời gian, con cả của hắn bị chết yểu, sau đó, hắn không thể ngăn cản giáo viên hướng dẫn của mình lợi dụng lý thuyết sai lầm, thiết kế ra một vũ khí lực sát thương cực cao dựa vào nguồn năng lượng mới. Mà vào giai đoạn thí nghiệm cuối cùng, nguồn năng lượng vật chất của loại vũ khí này va chạm nhau, trực tiếp bị nổ tung, toàn bộ căn cứ thí nghiệm đều bị phá hủy.”

Ông cẩn thận quan sát vẻ mặt của Từ Lạc Dương, giọng nói dần dần chậm lại: “Cậu nhận ra, cho dù có quay ngược thời gian, cậu vẫn như cũ chẳng thay đổi được gì cả. Cậu không ngăn cản được việc con cả chết yểu, không ngăn được người vợ cậu yêu tha thiết muốn ly hôn với mình, không ngăn được vợ trước chết vì bệnh, cũng không ngăn cản được giáo viên hướng dẫn dùng kết quả lý thuyết sai lầm hợp tác với chính phủ, nghiên cứu chế tạo vũ khí.”

Từ từ đứng dậy khỏi ghế sắt, cuối cùng Mạnh Hoa Chương nói một câu: “Cậu cũng không ngăn cản được hơn hai ngàn người chết trong căn cứ thí nghiệm. Không ngăn cản được tất cả những lời nói xấu và địch ý của xã hội đối với lý luận của cậu.”

Lúc ông nói lời này, tầm mắt Từ Lạc Dương vẫn luôn đặt trên bàn cờ. Hợp tác với nhau đã gần năm tháng, Mạnh Hoa Chương hiểu, đây là trạng thái Từ Lạc Dương đang nhập diễn. Thế là ông thả nhẹ bước chân, đi ra phía sau camera giám sát, ra hiệu với staff.

“《Nghịch chuyển thời không》cảnh 872 phần 2 lần 1!”

Cái giá đu quay trong vườn hoa nhỏ đã bị gỉ sét, dây leo bao quanh cũng đã khô héo, chỉ còn lại thân cây nhỏ màu nâu sẫm.

Du Tố ngồi trên ghế, râu trên cằm hơi nhú ra. Hắn tay trái cầm bút, chọc chọc tay vịn ghế dựa như kẻ thần kinh, để lại nét bút và nét vẽ vô cùng ngổn ngang. Tiếng hít thở bỗng nhiên tăng thêm, hắn ném mạnh ngòi bút cầm trong tay đi, động tác nóng nảy, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh đến khác thường.

Mấy giây sau, hắn lại đưa tay, cẩn thận vén một phiến lá khô rơi trên bàn cờ lên, ngón tay nắm quân cờ ‘Chiến xa’.

Ánh mắt của hắn trống rỗng, lưng hơi cong, thân hình trong gió thu hiu quạnh nhìn cực kỳ yếu ớt. Tỉ mỉ quan sát quân cờ, một lúc sau, hắn lại thả quân cờ tướng lại chỗ cũ. Sau đó, vẻ mặt hắn chẳng chút thay đổi cầm lấy một con dao gọt hoa quả từ bên cạnh bàn cờ. Sau khi khoa tay khoa chân mấy lần, giống như đã quyết định vị trí, tay hắn cực kỳ ổn định để lưỡi dao trên cổ tay của mình.

Giây phút này, trong đôi mắt tĩnh mịch như hồ nước của hắn rộ lên một chút tò mò, thậm chí là kích động, ước ao, giống như là nảy sinh hứng thú đối với chuyện sẽ xảy ra tiếp theo đây.

Lúc này, giọng nói của Mạnh Hoa Chương vang lên: “Dừng lại một chút, tổ hóa trang chuẩn bị, năm phút, năm phút sau quay tiếp!”

Từ Lạc Dương ngồi im tại chỗ, dao gọt hoa quả trên tay cũng không thả xuống. Chờ chuyên viên hóa trang lại đây, sau khi trên cổ tay xuất hiện vết thương giả và trang bị đầy đủ lượng máu, cậu giơ tay phải lên, ra hiệu cho Mạnh Hoa Chương.

Thư ký trường quay đánh bảng: “《Nghịch chuyển thời không》cảnh 873 phần 1 lần 1!”

Ngay sau đó, Từ Lạc Dương nằm úp sấp trên bàn cờ, hai mắt của cậu nhìn chằm chằm vết thương vẫn luôn róc rách chảy ra máu tươi, khóe miệng chầm chậm lộ ra một nụ cười, tựa như được giải thoát.

Máy quay phim lên cao, quay được một cảnh từ trên nhìn xuống, sau khi xác định hiệu quả quay không có vấn đề gì, Mạnh Hoa Chương đứng dậy: “Thu dọn hiện trường tự sát, Lạc Dương mặc áo lông vào, đừng để bị cảm!”

Từ Lạc Dương lên tiếng trả lời một câu, sau đó giơ tay ra, để chuyên viên hóa trang giúp xử lý vết thương giả. Thấy áo lông được người ta đưa tới, cậu giơ tay nhận lấy, vừa định nói cảm ơn thì nhận ra không đúng lắm. Đợi cậu ngẩng mặt lên nhìn —— quả nhiên là Trịnh Đông.

“Đậu móa, em đây gặp ma giữa ban ngày ư?”

“…” Trịnh Đông liều lĩnh hy sinh hình tượng của mình, liếc cậu một cái: “Mấy tuần không gặp, cậu chào đón anh như thế đấy à?”

Từ Lạc Dương cười rất vui vẻ: “Còn không phải là nhìn thấy anh kích động quá ư?” ‘Máu’ và ‘vết thương’ trên cổ tay đã được xử lý sạch sẽ, sau khi mặc áo khoác vào, Từ Lạc Dương nhận lấy ly giữ nhiệt, vội vàng uống nửa ly ca cao nóng, thân nhiệt lúc này mới tăng lên.

“Anh Trịnh sao anh lại qua đây vậy?”

Giơ tay giúp cậu chỉnh mũ lại, giọng Trịnh Đông rất ghét bỏ: “Đúng là quay phim quay đến ngốc luôn rồi, hôm nay là 7 tháng 12 rồi đó.”

“Em biết, hôm nay đúng là ngày mùng 7.”

“Liên hoan phim Flanders, giải thưởng Bạch Ngân, ngày mấy?”

Siết chặt ly giữ nhiệt, Từ Lạc Dương trợn mắt: “Đậu móa, là ngày 16!” Cậu vỗ vỗ đầu mình, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, bèn quay đầu chạy tới chỗ Mạnh Hoa Chương.

“Đạo diễn Mạnh, còn hơn một tuần nữa là tới liên hoan phim rồi!”

Mạnh Hoa Chương đang xem lại cảnh quay trước đó, thấy Từ Lạc Dương chạy tới, ông vui vẻ cười nói: “Vé máy bay tôi đã đặt rồi, cả đoàn phim chắc cũng chỉ có mình cậu quên hết. Hôm qua tôi và phó đạo diễn còn đánh cược với nhau xem rốt cục đến lúc nào cậu mới tới tìm tôi xin nghỉ đó.”

Lúng túng quấn áo lông, Từ Lạc Dương bày tỏ cậu đúng là quên mất, chuyện《Lối rẽ》được tiến cử tới liên hoan phim, là đạo diễn Trương nói cho cậu biết vào hồi tháng 7. Nhưng qua năm tháng nay, chẳng có thêm tin tức gì cả. Cậu lại hoàn toàn chìm đắm trong nhân vật ‘Du Tố’, trong đầu ngoại trừ kịch bản thì chính là Thích Trường An, còn những việc khác thì chẳng chú ý.

Trịnh Đông đi theo tới: “Anh đã thay cậu xin phép đạo diễn Mạnh rồi, thu dọn một chút, buổi tối tới sân bay.”

Từ Lạc Dương không hiểu: “Liên hoan phim Flanders không phải còn một tuần nữa sao? Qua sớm như vậy làm gì?”

Không muốn xỏ xiên trí nhớ của Từ Lạc Dương nữa, Trịnh Đông nhắc nhở: “Bộ phim cậu hợp tác với đạo diễn Chử không phải công chiếu sao?”

Từ Lạc Dương gật đầu bày tỏ mình còn nhớ: “Anh đã nói với em rồi, 《Loạn thế》tháng trước công chiếu, là quán quân phòng vé trong tháng đó, đạo diễn Chử còn phát tiền thưởng từ xa cho em.”

“Đúng, nhân vật hoàng đế Tử Sở do cậu diễn có tính cách và tâm lý đều hơi vặn vẹo, sau cùng còn trực tiếp đền nợ nước trong《Loạn thế》 được đề cử nam phụ xuất sắc nhất của giải Kim Phong.”

Ba chữ “Giải Kim Phong” đánh tới, Từ Lạc Dương sợ đến mức ly giữ nhiệt trong tay suýt chút nữa rơi mất.

Giải Kim Phong, giải Kim Tùng và giải Kim Diệp, là ba lễ trao giải uy tín nhất trong nước, mà trong đó, giá trị của giải Kim Phong là lớn nhất.

“Được rồi, đừng ngẩn người nữa, quần áo của Stu đã đưa đến rồi, chúng ta bay thẳng tới thành phố S. Sau khi lễ trao giải kết thúc, trực tiếp từ thành phố S tới liên hoan phim Flanders luôn.”

Từ Lạc Dương không trả lời, trước tiên nhìn về phía Mạnh Hoa Chương.

Mạnh Hoa Chương cười xua tay: “Đi đi, phân cảnh của cậu cũng sắp quay xong rồi, vừa vặn đi thả lỏng một chút, lúc rảnh rỗi nhớ xem kịch bản là được.”

Lúc này Từ Lạc Dương mới cùng Trịnh Đông rời đi.

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Thích Thích em hối hận rồi, lần sau tuyệt đối sẽ không trêu anh nữa! QAQ